Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2235: Tổ Sư Giận Dữ (4)



Bốn người nghe xong lời này, cũng hiểu lập trường của hắn, hòa thượng kia nói: “Tổ sư, giới pháp thuật nhân gian, cũng không phải của một mình ngươi, tội gì kiên trì bởi thứ không có ý nghĩa này, đắc tội pháp thuật công hội ta?”

Lý Hạo Nhiên mặt không đổi sắc, mang theo một loại kiêu ngạo người khác không thể lý giải, nói: “Năm đó, ta vốn là một con trâu cày ở nông thôn, vạn hạnh gặp được chủ ta, điểm hóa cho ta. Chủ ta là đạo giáo chi tổ, tây hành hóa hồ, sáng lập Phật tông, giới pháp thuật nhân gian, ai cũng tôn ông là đứng đầu đại đạo. Ta là đệ tử của ông, vinh hạnh cỡ nào…”

Nói đến đây, vẻ mặt bỗng nhiên lạnh đi, tốc độ nói cũng đột nhiên nhanh hơn, thanh âm sắc mặt đều dữ tợn quát: “Hiên Viên thị các ngươi tuy là hậu nhân của thượng cổ thần, nhưng nếu muốn mưu đồ nhân gian, nô dịch giới pháp thuật ta, ta tự nhiên là người đầu tiên giết lên Bất Chu sơn, diệt Hạo Thiên cùng Bàn Cổ lão tăng! Càng không cần nói gì hạng người Tinh Nguyệt Nô!”

Một phen nói năng khẳng khái, làm bốn người chấn động vô cùng.

Một đạo sĩ cười khổ nói: “Tổ sư nếu là như thế, chúng ta cũng không có chuyện gì để nói nữa, chỉ là… Sức một mình tổ sư, đã muốn ngăn cơn sóng dữ, cũng quá coi thường Hiên Viên thị ta rồi.”

“Có lẽ vậy, chỉ là, ngươi thì ta không đặt vào mắt rồi.” Lý Hạo Nhiên thản nhiên nói.

“Cái gì!” Bốn người chấn động. Hòa thượng sau đó cười lạnh nói, “Lấy một địch bốn, tổ sư cũng quá coi thường chúng ta rồi.”

Kết quả vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy dưới thân khác thường, cúi đầu nhìn, nhất thời chấn động, một luồng khí đen từ mặt đất bay lên, cuốn lấy hai chân bọn họ.

Nháy mắt bốn người muốn rút chân, khí đen lan tràn, đem bốn người vây ở chính giữa, bóng người Lý Hạo Nhiên khẽ động, lao vào, trong một tay thần quang chợt nổi lên, hình thành một kiếm quang, nhằm vào đầu chém tới.

Bốn người làm phép, đau khổ chống đỡ.

Sau một lúc, khí đen tan đi, bốn người đều bị bêu đầu, ngay cả hồn phách cũng không thể chạy thoát, bị Lý Hạo Nhiên trực tiếp chém nát, hóa thành tinh phách, phá vỡ hư không, tự bay đi Bất Chu sơn…

Lý Hạo Nhiên sắc mặt lạnh lùng, đứng một lúc lâu ở trên gò núi, cúi đầu trầm ngâm nói: “Lại là sai lầm rồi. Đây dù sao không phải chiến trường của ta…”

“Sư huynh không sai.” Một thanh âm giòn tan từ phía sau cách đó không xa vang lên.

Lý Hạo Nhiên quay đầu, thấy được Bích Thanh từ trong rừng rậm đi ra.

“Mấy trăm năm không gặp, sư huynh, ngươi gần đây khỏe không.”

Lý Hạo Nhiên cúi đầu, nói: “Ngay cả một lần gặp này, chúng ta vốn cũng không nên gặp nhau…”

Bích Thanh nói: “Sư huynh, mọi thứ về ngươi lúc trước, ta thấy hết rồi, ngươi là từ trong kiếp luân hồi sau đến, ta không biết ngươi vì sao sẽ đến, nhưng duyên huynh muội của ngươi ta, lại không phải một kiếp mà thôi. Ngươi có thể tìm ta, ta rất cao hứng.”

Lý Hạo Nhiên ẩn nấp ở trong luân hồi, vì không cho Bích Thanh quấy nhiễu mỗi một kiếp luân hồi của hắn, cũng chưa lưu lại cho cô manh mối gì, lúc trước ước định là, hắn cầm một lọn tóc của Bích Thanh, bản thân đi luân hồi, Bích Thanh đi tìm chỗ tu luyện, hai bên đều không gặp nhau, chờ sau khi Lý Hạo Nhiên chứng đạo, lại đi tìm cô, cùng nhau tiến thối.

Ngay tại không lâu trước đó, trong thần niệm của cô thu được tin tức Lý Hạo Nhiên triệu hồi mình…

“Sư huynh, ta không biết ngươi vì sao tới đương thời. Ta rất nhớ ngươi, ngươi triệu hồi ta, là gặp chuyện gì khó giải quyết hay không?”

Lý Hạo Nhiên đi về phía cô, đồng thời nói: “Thật ra, cũng không phải ta muốn tới nơi này, ta là trong lúc vô ý bị Từ Phúc đưa tới…”

Lý Hạo Nhiên có hơi xấu hổ, nhớ tới tình huống mình tới đương thời, không riêng gì oán giận, còn có chút mất mặt.

“Ta vốn không muốn lưu lại quá nhiều dấu vết ở đương thời, nhưng gặp đúng lúc loạn thế, Hiên Viên thị muốn thâu tóm giới pháp thuật, ta không thể không ra tay… Ta cần giúp đỡ.”

Bích Thanh vui vẻ cười lên, tà thần này nửa chính nửa tà, nhìn xuống tất cả sinh linh, chỉ có ở trước mặt Lý Hạo Nhiên, mới sẽ biểu hiện ra một mặt ngây thơ rực rỡ của mình.

“Sư huynh có thể nghĩ đến tìm ta, vậy thì đúng rồi, ta mặc kệ cái gì Hiên Viên thị, cùng nhau giết qua là được.”

“Không đơn giản như vậy, bằng lực lượng hai chúng ta, là không làm được. Việc này cần bàn bạc kỹ hơn…”

“Ồ, ta nghe sư huynh.” Bích Thanh rất tự nhiên nói, sau đó nghĩ đến một sự kiện, nhíu mày, nói: “Nói đến cũng khéo, thật ra ta cũng không phải bởi vì sư huynh ngươi triệu hồi mà tỉnh, ta tu hành ở trong một cổ mộ, không lâu trước đây có một đám pháp sư xông vào… Có một tên cực kỳ đáng ghét, nhưng hắn nói hắn quen biết ngươi, hơn nữa nói ta và một người tên là cái gì… Quên mất tên là gì rồi, nói là bộ dạng giống với ta, ừm, chính là thần niệm sư huynh trước đó từ trên người ta lấy đi, theo ngươi cùng nhau tiến vào luân hồi chứng đạo.”

Trong lòng Lý Hạo Nhiên lộp bộp một cái, vội hỏi: “Là người nào, bộ dáng ra sao!”

“Cái này… Ngoài hai mươi, bộ dáng… Tạm được đi, là thằng cha làm cho người ta rất chán ghét!”

“Làm cho người ta rất chán ghét?”

“Chỉ là… Rất giảo hoạt, có chút hạ lưu. Nói chuyện cũng kỳ dị, nhưng… Hắn là tiên thiên linh thể, hơn nữa thân thủ nhanh nhẹn, không thể không nói, một người rất thông minh. Sư huynh ngươi biết hắn chứ?”

Quả nhiên là… Lý Hạo Nhiên nghe xong miêu tả, lập tức nghĩ tới tên của gã, chậm rãi gật đầu, nói: “Quen, đương nhiên quen, người như vậy, toàn bộ giới pháp thuật chỉ một tên. Mao Sơn chưởng giáo Diệp Thiếu Dương!”

“Đúng đúng, là tên Diệp Thiếu Dương.” Bích Thanh ngây ra một phen, “Hắn là Mao Sơn chưởng giáo, không thể nào?”

“Của trăm năm sau. Ta có thể bị vây ở chỗ này, tất cả đều là nhờ hắn ban cho! Hắn ở nơi nào, mau mang ta đi tìm hắn!”

Bích Thanh thấy hắn vội vàng, hai người lập tức lên đường, nơi này cách cổ mộ kia vài trăm dặm, hai người đương nhiên không có khả năng bay mãi qua, phá vỡ khe hở hư không, tiến vào Quỷ Vực, sau đó Bích Thanh dẫn đường, tìm kiếm khe hở hư không phụ cận cổ mộ, tiến vào…

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không biết Lý Hạo Nhiên đang tìm mình, hắn thậm chí cũng không biết Lý Hạo Nhiên và mình giống nhau đến thời đại này, sau khi nán lại ở khách sạn cả đêm, Đạo Uyên chân nhân đã trở lại.

Hắn mới từ Đào Hoa Sơn ngoài thành Hàng Châu trở về.

Hắn vốn là giúp Diệp Thiếu Dương hỏi thăm thân phận vị khách thần bí kia trên Đào Hoa Sơn, kết quả thân phận người nọ chưa thăm dò được, lại mang đến một cái tin tức kinh người:

Gã kia trên Đào Hoa Sơn, đã đánh bại sứ giả pháp thuật công hội phái đi, hơn nữa phế đi nhục thân kẻ đó. Pháp thuật công hội tức giận không thôi, trước mắt đã triệu hồi các đại đệ tử, bảo bọn họ đi xâu chuỗi các đại môn phái, chinh phạt Đào Hoa Sơn…

“Không thể nào, pháp thuật công hội coi trọng người này như vậy? Hắn lợi hại nữa, cũng chỉ là một người mà thôi. Đào Hoa Sơn cũng chính là môn phái cỡ trung, tôi không tin có thể chống lại pháp thuật công hội?” Mao Tiểu Phương bày tỏ ra nghi ngờ mãnh liệt.

Đạo Uyên chân nhân nói: “Nghe nói bị người nọ đánh bại, là một đệ tử Tinh Nguyệt Nô phi thường coi trọng. Nhân vật thần bí kia phế đi kẻ đó, biểu đạt thái độ đối kháng pháp thuật công hội. Pháp thuật công hội vốn là muốn thống nhất giới pháp thuật, bố cục cũng đã không sai biệt lắm, trong lúc mấu chốt này đột nhiên nhảy ra một người phản đối, các người biết điều này ý nghĩ gì chứ.” Bốn người nghe xong lời này, cũng hiểu lập trường của hắn, hòa thượng kia nói: “Tổ sư, giới pháp thuật nhân gian, cũng không phải của một mình ngươi, tội gì kiên trì bởi thứ không có ý nghĩa này, đắc tội pháp thuật công hội ta?”

Lý Hạo Nhiên mặt không đổi sắc, mang theo một loại kiêu ngạo người khác không thể lý giải, nói: “Năm đó, ta vốn là một con trâu cày ở nông thôn, vạn hạnh gặp được chủ ta, điểm hóa cho ta. Chủ ta là đạo giáo chi tổ, tây hành hóa hồ, sáng lập Phật tông, giới pháp thuật nhân gian, ai cũng tôn ông là đứng đầu đại đạo. Ta là đệ tử của ông, vinh hạnh cỡ nào…”

Nói đến đây, vẻ mặt bỗng nhiên lạnh đi, tốc độ nói cũng đột nhiên nhanh hơn, thanh âm sắc mặt đều dữ tợn quát: “Hiên Viên thị các ngươi tuy là hậu nhân của thượng cổ thần, nhưng nếu muốn mưu đồ nhân gian, nô dịch giới pháp thuật ta, ta tự nhiên là người đầu tiên giết lên Bất Chu sơn, diệt Hạo Thiên cùng Bàn Cổ lão tăng! Càng không cần nói gì hạng người Tinh Nguyệt Nô!”

Một phen nói năng khẳng khái, làm bốn người chấn động vô cùng.

Một đạo sĩ cười khổ nói: “Tổ sư nếu là như thế, chúng ta cũng không có chuyện gì để nói nữa, chỉ là… Sức một mình tổ sư, đã muốn ngăn cơn sóng dữ, cũng quá coi thường Hiên Viên thị ta rồi.”

“Có lẽ vậy, chỉ là, ngươi thì ta không đặt vào mắt rồi.” Lý Hạo Nhiên thản nhiên nói.

“Cái gì!” Bốn người chấn động. Hòa thượng sau đó cười lạnh nói, “Lấy một địch bốn, tổ sư cũng quá coi thường chúng ta rồi.”

Kết quả vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy dưới thân khác thường, cúi đầu nhìn, nhất thời chấn động, một luồng khí đen từ mặt đất bay lên, cuốn lấy hai chân bọn họ.

Nháy mắt bốn người muốn rút chân, khí đen lan tràn, đem bốn người vây ở chính giữa, bóng người Lý Hạo Nhiên khẽ động, lao vào, trong một tay thần quang chợt nổi lên, hình thành một kiếm quang, nhằm vào đầu chém tới.

Bốn người làm phép, đau khổ chống đỡ.

Sau một lúc, khí đen tan đi, bốn người đều bị bêu đầu, ngay cả hồn phách cũng không thể chạy thoát, bị Lý Hạo Nhiên trực tiếp chém nát, hóa thành tinh phách, phá vỡ hư không, tự bay đi Bất Chu sơn…

Lý Hạo Nhiên sắc mặt lạnh lùng, đứng một lúc lâu ở trên gò núi, cúi đầu trầm ngâm nói: “Lại là sai lầm rồi. Đây dù sao không phải chiến trường của ta…”

“Sư huynh không sai.” Một thanh âm giòn tan từ phía sau cách đó không xa vang lên.

Lý Hạo Nhiên quay đầu, thấy được Bích Thanh từ trong rừng rậm đi ra.

“Mấy trăm năm không gặp, sư huynh, ngươi gần đây khỏe không.”

Lý Hạo Nhiên cúi đầu, nói: “Ngay cả một lần gặp này, chúng ta vốn cũng không nên gặp nhau…”

Bích Thanh nói: “Sư huynh, mọi thứ về ngươi lúc trước, ta thấy hết rồi, ngươi là từ trong kiếp luân hồi sau đến, ta không biết ngươi vì sao sẽ đến, nhưng duyên huynh muội của ngươi ta, lại không phải một kiếp mà thôi. Ngươi có thể tìm ta, ta rất cao hứng.”

Lý Hạo Nhiên ẩn nấp ở trong luân hồi, vì không cho Bích Thanh quấy nhiễu mỗi một kiếp luân hồi của hắn, cũng chưa lưu lại cho cô manh mối gì, lúc trước ước định là, hắn cầm một lọn tóc của Bích Thanh, bản thân đi luân hồi, Bích Thanh đi tìm chỗ tu luyện, hai bên đều không gặp nhau, chờ sau khi Lý Hạo Nhiên chứng đạo, lại đi tìm cô, cùng nhau tiến thối.

Ngay tại không lâu trước đó, trong thần niệm của cô thu được tin tức Lý Hạo Nhiên triệu hồi mình…

“Sư huynh, ta không biết ngươi vì sao tới đương thời. Ta rất nhớ ngươi, ngươi triệu hồi ta, là gặp chuyện gì khó giải quyết hay không?”

Lý Hạo Nhiên đi về phía cô, đồng thời nói: “Thật ra, cũng không phải ta muốn tới nơi này, ta là trong lúc vô ý bị Từ Phúc đưa tới…”

Lý Hạo Nhiên có hơi xấu hổ, nhớ tới tình huống mình tới đương thời, không riêng gì oán giận, còn có chút mất mặt.

“Ta vốn không muốn lưu lại quá nhiều dấu vết ở đương thời, nhưng gặp đúng lúc loạn thế, Hiên Viên thị muốn thâu tóm giới pháp thuật, ta không thể không ra tay… Ta cần giúp đỡ.”

Bích Thanh vui vẻ cười lên, tà thần này nửa chính nửa tà, nhìn xuống tất cả sinh linh, chỉ có ở trước mặt Lý Hạo Nhiên, mới sẽ biểu hiện ra một mặt ngây thơ rực rỡ của mình.

“Sư huynh có thể nghĩ đến tìm ta, vậy thì đúng rồi, ta mặc kệ cái gì Hiên Viên thị, cùng nhau giết qua là được.”

“Không đơn giản như vậy, bằng lực lượng hai chúng ta, là không làm được. Việc này cần bàn bạc kỹ hơn…”

“Ồ, ta nghe sư huynh.” Bích Thanh rất tự nhiên nói, sau đó nghĩ đến một sự kiện, nhíu mày, nói: “Nói đến cũng khéo, thật ra ta cũng không phải bởi vì sư huynh ngươi triệu hồi mà tỉnh, ta tu hành ở trong một cổ mộ, không lâu trước đây có một đám pháp sư xông vào… Có một tên cực kỳ đáng ghét, nhưng hắn nói hắn quen biết ngươi, hơn nữa nói ta và một người tên là cái gì… Quên mất tên là gì rồi, nói là bộ dạng giống với ta, ừm, chính là thần niệm sư huynh trước đó từ trên người ta lấy đi, theo ngươi cùng nhau tiến vào luân hồi chứng đạo.”

Trong lòng Lý Hạo Nhiên lộp bộp một cái, vội hỏi: “Là người nào, bộ dáng ra sao!”

“Cái này… Ngoài hai mươi, bộ dáng… Tạm được đi, là thằng cha làm cho người ta rất chán ghét!”

“Làm cho người ta rất chán ghét?”

“Chỉ là… Rất giảo hoạt, có chút hạ lưu. Nói chuyện cũng kỳ dị, nhưng… Hắn là tiên thiên linh thể, hơn nữa thân thủ nhanh nhẹn, không thể không nói, một người rất thông minh. Sư huynh ngươi biết hắn chứ?”

Quả nhiên là… Lý Hạo Nhiên nghe xong miêu tả, lập tức nghĩ tới tên của gã, chậm rãi gật đầu, nói: “Quen, đương nhiên quen, người như vậy, toàn bộ giới pháp thuật chỉ một tên. Mao Sơn chưởng giáo Diệp Thiếu Dương!”

“Đúng đúng, là tên Diệp Thiếu Dương.” Bích Thanh ngây ra một phen, “Hắn là Mao Sơn chưởng giáo, không thể nào?”

“Của trăm năm sau. Ta có thể bị vây ở chỗ này, tất cả đều là nhờ hắn ban cho! Hắn ở nơi nào, mau mang ta đi tìm hắn!”

Bích Thanh thấy hắn vội vàng, hai người lập tức lên đường, nơi này cách cổ mộ kia vài trăm dặm, hai người đương nhiên không có khả năng bay mãi qua, phá vỡ khe hở hư không, tiến vào Quỷ Vực, sau đó Bích Thanh dẫn đường, tìm kiếm khe hở hư không phụ cận cổ mộ, tiến vào…

Diệp Thiếu Dương đương nhiên không biết Lý Hạo Nhiên đang tìm mình, hắn thậm chí cũng không biết Lý Hạo Nhiên và mình giống nhau đến thời đại này, sau khi nán lại ở khách sạn cả đêm, Đạo Uyên chân nhân đã trở lại.

Hắn mới từ Đào Hoa Sơn ngoài thành Hàng Châu trở về.

Hắn vốn là giúp Diệp Thiếu Dương hỏi thăm thân phận vị khách thần bí kia trên Đào Hoa Sơn, kết quả thân phận người nọ chưa thăm dò được, lại mang đến một cái tin tức kinh người:

Gã kia trên Đào Hoa Sơn, đã đánh bại sứ giả pháp thuật công hội phái đi, hơn nữa phế đi nhục thân kẻ đó. Pháp thuật công hội tức giận không thôi, trước mắt đã triệu hồi các đại đệ tử, bảo bọn họ đi xâu chuỗi các đại môn phái, chinh phạt Đào Hoa Sơn…

“Không thể nào, pháp thuật công hội coi trọng người này như vậy? Hắn lợi hại nữa, cũng chỉ là một người mà thôi. Đào Hoa Sơn cũng chính là môn phái cỡ trung, tôi không tin có thể chống lại pháp thuật công hội?” Mao Tiểu Phương bày tỏ ra nghi ngờ mãnh liệt.

Đạo Uyên chân nhân nói: “Nghe nói bị người nọ đánh bại, là một đệ tử Tinh Nguyệt Nô phi thường coi trọng. Nhân vật thần bí kia phế đi kẻ đó, biểu đạt thái độ đối kháng pháp thuật công hội. Pháp thuật công hội vốn là muốn thống nhất giới pháp thuật, bố cục cũng đã không sai biệt lắm, trong lúc mấu chốt này đột nhiên nhảy ra một người phản đối, các người biết điều này ý nghĩ gì chứ.”