“Không nhớ người thì nhớ ai!” Tứ Bảo đánh tới một quyền, từ trong thân thể hắn xuyên qua. “Kéo bè kéo lũ đánh nhau loại chuyện này, đương nhiên cần nhờ người tới hành tinh bày trận.”
Lâm Tam Sinh khẽ mỉm cười, một bộ dáng làm màu thản nhiên thừa nhận.
Diệp Thiếu Dương cũng nhìn hắn cười, hai người đối diện, tất cả đều ở trong ánh mắt, ngược lại không nói gì thêm, Diệp Thiếu Dương đã hưng phấn, lại cảm thấy an lòng.
“Vậy chúng ta đi thôi. Từ lão tổ, phiền toái tiễn chúng ta đoạn đường.”
Từ Phúc nhìn Lâm Tam Sinh.
Lâm Tam Sinh do dự một phen, nói: “Các ngươi chờ ta, ta đi gọi một người.”
Nói xong không đợi bọn Diệp Thiếu Dương mở miệng lại chui vào trong rừng, một lát sau, thời điểm lại lần nữa quay về, một cô nương đi theo bên người, tò mò đánh giá đám người Diệp Thiếu Dương.
“Cô ấy là.” Diệp Thiếu Dương nhìn gương mặt quen thuộc, đột nhiên nhớ tới tên của cô, không
đợi nói ra, Lâm Tam Sinh cóp lời: “Cô ấy thê tử của ta Uyển Nhi.” Uyển Nhi…
Đám người Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo nhìn nhau.
Uyển Nhi hướng bọn họ nhún người chào vạn phúc, khẽ cười nói: “Ta đã sớm nghe Tam Lang nhắc tới các ngươi, là tri kỉ bạn tốt hắn kết giao sau khi chết… Cảm tạ các ngươi chiếu cố đối với Tam Lang, ta nay là quỷ, lại không có cách nào chiêu đãi các ngươi, còn xin các vị pháp sư thứ lỗi.”
Biểu hiện của tiểu thư khuê các thời cổ, văn nhã đoan trang lại không mất lễ tiết.
Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn đến mức ngây ra.
“Tẩu tử không cần khách khí.” Diệp Thiếu Dương sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hướng Lâm Tam Sinh cười cười, nói với Uyển Nhi: “Tam Sinh là quân sư nhà ta, huynh đệ nhà mình, tẩu tử đem chúng ta coi như người một nhà là được.”
Lâm Tam Sinh nói: “Không chừng nàng còn chưa lớn bằng các ngươi đầu, gọi đệ muội đi.”
“Ngươi cũng là lão nam nhân mấy trăm tuổi rồi, vợ người chúng ta đương nhiên phải gọi tẩu tử.” Diệp Thiếu Dương nhướng nhướng mày. “Nói, các ngươi vì sao lại ở chỗ này?”
“Cái này, ta trở về chậm rãi nói với người đi, chúng ta đi thôi.” Lâm Tam Sinh hướng Từ Phúc gật gật đầu.
Từ Phúc lấy ra Sơn Hải An, lúc này Bạch Khởi cũng từ trong rừng rậm đi ra, đứng ở bên người Từ Phúc. Từ Phúc lấy ra Son Hải An, niệm chú làm phép, sau khoảnh khắc, lữ trình chấm dứt, Diệp Thiếu Dương vừa thấy phòng, bọn người Thôi Dĩnh đều còn đó, hóa ra là lại về tới trong phòng của mình.
“Ta nói, Sơn Hải Ấn này của ngươi là dùng như thế nào, sau khi xuyên qua thời không xuất hiện ở nơi nào, cũng có thể tùy ý sao?” Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái này, buột miệng hỏi ra.
Từ Phúc nói: “Cái này kể ra thì dài, không quan hệ với người, người vẫn là không nên hỏi.”
Mao Tiểu Phương và Đạo Uyên Chân Nhân lập tức tiến lên dò hỏi tình huống của bọn họ.
“Từ Phúc, ngươi chính là Từ Phúc.” Thanh âm Bích Thanh từ bên cạnh vang lên, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thấy cô ta, mặt mang theo sát khí. Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cô ta nhất định là ở trong khoảng thời gian mình rời khỏi tới, từ trong miệng bọn Mao Tiểu Phương biết được động hướng của mình, sau đó ở nơi này thủ bọn họ trở về.
“Đưa sư huynh ta đến!” Bích Thanh làm ra bộ dáng muốn động thủ.
Diệp Thiếu Dương lập tức ngăn cản ở phía trước, nói: “Đừng quấy nữa, chúng ta nhiều người, nghiền áp ngươi.”
Bích Thanh không để ý tới hắn, nhìn Từ Phúc, lạnh lùng nói: “Nếu không phải người đem sư huynh ta đưa đến nơi đây, hắn cũng sẽ không dính vào chuyện pháp thuật công hội, rơi vào kết cục hồn phi phách tán! Ta hôm nay sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Từ Phúc nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: “Ngươi muốn như thế nào?
“Giúp ta đoạt lại Kim Cương Trác! Ngươi là một, Diệp Thiếu Dương là một, các ngươi đều đừng nghĩ chạy trốn!”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ta vẫn luôn rất buồn bực nha, người rõ ràng ở dưới mái hiên, nói chuyện như thế nào vẫn luôn đúng lý hợp tình, ta nếu là không đáp ứng, người lại có thể thế nào?”
“Ngươi!” Bích Thanh tức giận đến mức nói không ra lời.
Từ Phúc còn muốn nói gì, đột nhiên một trận gió âm từ ngoài cửa sổ thổi tới, giống như có một đám mây đen bay tới, sắc trời nháy mắt tối đi, giống như đến hoàng hôn.
Sắc mặt Từ Phúc trầm xuống, nói: “ m ty tới bắt ta rồi, ta đi trước, Diệp Thiếu Dương, các ngươi tự mình kế hoạch tốt rồi đi làm là được, đến lúc đó ta tới tìm các ngươi!”
Diệp Thiếu Dương nghe lão nói xong, sửng sốt một phen, không đợi mở miệng, Từ Phúc đã hướng ngoài cửa sổ bay đi.
“Thực mất mặt, đánh một hồi tốt bao nhiêu!” Bạch Khởi thở dài, cũng đi theo bay ra ngoài.
Cứ như vậy đi rồi?
Diệp Thiếu Dương tới trước cửa sổ, hướng ra phía ngoài nhìn lại, mây đen cũng đuổi theo phương hướng Từ Phúc biến mất bay đi, lúc này mới xoay người rời khỏi cửa sổ vào nhà.
“Hắn không phải có Son Hải Ấn sao, vì sao không trực tiếp xuyên qua thời không đào tẩu?” Mao Tiểu Phương không rõ chi tiết, hỏi.
“Trước kia hắn từng làm như vậy, nhưng hiện tại không được nữa, Sơn Hải An đó của hắn không dùng được mấy lần nữa.” Diệp Thiếu Dương nói sơ qua tình huống, mọi người giật mình.
Đúng lúc này, một bóng người từ ngoài cửa sổ bay tới, đáp ở trong phòng, là Tiêu Dật Vân, ở trong đám người tìm được Diệp Thiếu Dương, gật đầu hỏi: “Từ Phúc có phải từng tới hay không?”
“Từng tới, đi rồi.”
“Sao lại đi rồi?” Tiêu Dật Vân rất kinh ngạc.
“Bị người của các ngươi đuổi đi, nói xem các người bắt hắn làm gì?”
“Từ Phúc năm đó đánh cắp Sơn Hải An, là tội phạm truy nã số một âm ty, gần đây Luân Hồi ti bên kia cảm giác được Sơn Hải Ấn tồn tại, vì thế phái mấy tuần du ở nhân gian thẩm tra tung tích Từ Phúc, ta sau khi nghe nói, liền đi theo xem chút.”
Tiêu Dật Vân vừa dứt lời, ngoài cửa sổ đám mây đen kia lại bay trở về, hai bóng người, từ ngoài cửa sổ chui vào, lại là hai âm thần mặc một đen một trắng. Đám người Diệp Thiếu Dương vừa thấy trang phục bọn họ, liền biết là Nhật Dạ Tuần Du của Tuần Du ti, thật ra không cần nhìn bọn họ, trên vai hai người này đều vác một cây quạt hương bồ, bên trên viết hai chữ Tuần Du, chỉ cần là biết chữ, đều biết bọn họ là ai.
Diệp Thiếu Dương vẫn luôn cảm thấy bọn họ khiêng loại quạt hương bồ này hành tẩu khắp nơi, cực kỳ ngớ ngẩn.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận đánh giá một phen, một đôi Nhật Dạ Tuần Du này, nói tới còn là người quen, “lúc trước” vì chuyện Tiểu Ngư, ở trên đường luân hồi đại chiến đám âm thần Tuần Du ti, hai kẻ này lúc ấy cũng có mặt.
Nhưng hiện tại lúc này, bọn họ còn không biết Diệp Thiếu Dương, cũng không biết mọi người ở đây, sau khi ánh mắt uy nghiêm quét một vòng ở trên mặt mọi người, rơi ở trên người Tiêu Dật Vân, lập tức hiện ra thần thái cung kính, chắp tay nói: “Tiêu lang quân cũng là vì việc Từ Phúc mà đến?”
“Từ Phúc hiện thân, trên Sổ Sinh Tử cũng có tin tức, phủ quân đại nhân lệnh ta đến thẩm tra. Các ngươi đuổi theo Từ Phúc đánh mất dầu rồi?”
Nhật Tuần Du nói: “Ngại quá, bên cạnh Từ Phúc này còn có một tà vật, thực lực mạnh mẽ, hai người bố trí kết giới ngăn cản, chờ chúng ta phá kết giới, người đã đi xa, mất đi tung tích.”
Dạ Tuần Du nói: “Lúc trước Từ Phúc đến chỗ này, tất nhiên có liên quan với đám người này, nên tra hỏi một
phen.”
Tiêu Dật Vân nói: “Ở đây đều là pháp sư, thấp nhất cũng là Thiên Sư Thiền Sư, ngươi dám tra hỏi?”
“Cái này..” Hai vị tuần du mở to mắt nhìn, ở trên thân đám người Diệp Thiếu Dương lại nhìn lướt qua, lông mày nhíu lại, nói thầm: “Sao nhiều tà vật như vậy, … Các ngươi là làm hoạt động gì, vì sao tụ tập ở đây, cùng Từ Phúc kia có gì quan hệ?” “Không nhớ người thì nhớ ai!” Tứ Bảo đánh tới một quyền, từ trong thân thể hắn xuyên qua. “Kéo bè kéo lũ đánh nhau loại chuyện này, đương nhiên cần nhờ người tới hành tinh bày trận.”
Lâm Tam Sinh khẽ mỉm cười, một bộ dáng làm màu thản nhiên thừa nhận.
Diệp Thiếu Dương cũng nhìn hắn cười, hai người đối diện, tất cả đều ở trong ánh mắt, ngược lại không nói gì thêm, Diệp Thiếu Dương đã hưng phấn, lại cảm thấy an lòng.
“Vậy chúng ta đi thôi. Từ lão tổ, phiền toái tiễn chúng ta đoạn đường.”
Từ Phúc nhìn Lâm Tam Sinh.
Lâm Tam Sinh do dự một phen, nói: “Các ngươi chờ ta, ta đi gọi một người.”
Nói xong không đợi bọn Diệp Thiếu Dương mở miệng lại chui vào trong rừng, một lát sau, thời điểm lại lần nữa quay về, một cô nương đi theo bên người, tò mò đánh giá đám người Diệp Thiếu Dương.
“Cô ấy là.” Diệp Thiếu Dương nhìn gương mặt quen thuộc, đột nhiên nhớ tới tên của cô, không
đợi nói ra, Lâm Tam Sinh cóp lời: “Cô ấy thê tử của ta Uyển Nhi.” Uyển Nhi…
Đám người Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo nhìn nhau.
Uyển Nhi hướng bọn họ nhún người chào vạn phúc, khẽ cười nói: “Ta đã sớm nghe Tam Lang nhắc tới các ngươi, là tri kỉ bạn tốt hắn kết giao sau khi chết… Cảm tạ các ngươi chiếu cố đối với Tam Lang, ta nay là quỷ, lại không có cách nào chiêu đãi các ngươi, còn xin các vị pháp sư thứ lỗi.”
Biểu hiện của tiểu thư khuê các thời cổ, văn nhã đoan trang lại không mất lễ tiết.
Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn đến mức ngây ra.
“Tẩu tử không cần khách khí.” Diệp Thiếu Dương sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, hướng Lâm Tam Sinh cười cười, nói với Uyển Nhi: “Tam Sinh là quân sư nhà ta, huynh đệ nhà mình, tẩu tử đem chúng ta coi như người một nhà là được.”
Lâm Tam Sinh nói: “Không chừng nàng còn chưa lớn bằng các ngươi đầu, gọi đệ muội đi.”
“Ngươi cũng là lão nam nhân mấy trăm tuổi rồi, vợ người chúng ta đương nhiên phải gọi tẩu tử.” Diệp Thiếu Dương nhướng nhướng mày. “Nói, các ngươi vì sao lại ở chỗ này?”
“Cái này, ta trở về chậm rãi nói với người đi, chúng ta đi thôi.” Lâm Tam Sinh hướng Từ Phúc gật gật đầu.
Từ Phúc lấy ra Sơn Hải An, lúc này Bạch Khởi cũng từ trong rừng rậm đi ra, đứng ở bên người Từ Phúc. Từ Phúc lấy ra Son Hải An, niệm chú làm phép, sau khoảnh khắc, lữ trình chấm dứt, Diệp Thiếu Dương vừa thấy phòng, bọn người Thôi Dĩnh đều còn đó, hóa ra là lại về tới trong phòng của mình.
“Ta nói, Sơn Hải Ấn này của ngươi là dùng như thế nào, sau khi xuyên qua thời không xuất hiện ở nơi nào, cũng có thể tùy ý sao?” Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cái này, buột miệng hỏi ra.
Từ Phúc nói: “Cái này kể ra thì dài, không quan hệ với người, người vẫn là không nên hỏi.”
Mao Tiểu Phương và Đạo Uyên Chân Nhân lập tức tiến lên dò hỏi tình huống của bọn họ.
“Từ Phúc, ngươi chính là Từ Phúc.” Thanh âm Bích Thanh từ bên cạnh vang lên, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thấy cô ta, mặt mang theo sát khí. Diệp Thiếu Dương nghĩ đến cô ta nhất định là ở trong khoảng thời gian mình rời khỏi tới, từ trong miệng bọn Mao Tiểu Phương biết được động hướng của mình, sau đó ở nơi này thủ bọn họ trở về.
“Đưa sư huynh ta đến!” Bích Thanh làm ra bộ dáng muốn động thủ.
Diệp Thiếu Dương lập tức ngăn cản ở phía trước, nói: “Đừng quấy nữa, chúng ta nhiều người, nghiền áp ngươi.”
Bích Thanh không để ý tới hắn, nhìn Từ Phúc, lạnh lùng nói: “Nếu không phải người đem sư huynh ta đưa đến nơi đây, hắn cũng sẽ không dính vào chuyện pháp thuật công hội, rơi vào kết cục hồn phi phách tán! Ta hôm nay sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Từ Phúc nhìn cô ta một cái, thản nhiên nói: “Ngươi muốn như thế nào?
“Giúp ta đoạt lại Kim Cương Trác! Ngươi là một, Diệp Thiếu Dương là một, các ngươi đều đừng nghĩ chạy trốn!”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ta vẫn luôn rất buồn bực nha, người rõ ràng ở dưới mái hiên, nói chuyện như thế nào vẫn luôn đúng lý hợp tình, ta nếu là không đáp ứng, người lại có thể thế nào?”
“Ngươi!” Bích Thanh tức giận đến mức nói không ra lời.
Từ Phúc còn muốn nói gì, đột nhiên một trận gió âm từ ngoài cửa sổ thổi tới, giống như có một đám mây đen bay tới, sắc trời nháy mắt tối đi, giống như đến hoàng hôn.
Sắc mặt Từ Phúc trầm xuống, nói: “ m ty tới bắt ta rồi, ta đi trước, Diệp Thiếu Dương, các ngươi tự mình kế hoạch tốt rồi đi làm là được, đến lúc đó ta tới tìm các ngươi!”
Diệp Thiếu Dương nghe lão nói xong, sửng sốt một phen, không đợi mở miệng, Từ Phúc đã hướng ngoài cửa sổ bay đi.
“Thực mất mặt, đánh một hồi tốt bao nhiêu!” Bạch Khởi thở dài, cũng đi theo bay ra ngoài.
Cứ như vậy đi rồi?
Diệp Thiếu Dương tới trước cửa sổ, hướng ra phía ngoài nhìn lại, mây đen cũng đuổi theo phương hướng Từ Phúc biến mất bay đi, lúc này mới xoay người rời khỏi cửa sổ vào nhà.
“Hắn không phải có Son Hải Ấn sao, vì sao không trực tiếp xuyên qua thời không đào tẩu?” Mao Tiểu Phương không rõ chi tiết, hỏi.
“Trước kia hắn từng làm như vậy, nhưng hiện tại không được nữa, Sơn Hải An đó của hắn không dùng được mấy lần nữa.” Diệp Thiếu Dương nói sơ qua tình huống, mọi người giật mình.
Đúng lúc này, một bóng người từ ngoài cửa sổ bay tới, đáp ở trong phòng, là Tiêu Dật Vân, ở trong đám người tìm được Diệp Thiếu Dương, gật đầu hỏi: “Từ Phúc có phải từng tới hay không?”
“Từng tới, đi rồi.”
“Sao lại đi rồi?” Tiêu Dật Vân rất kinh ngạc.
“Bị người của các ngươi đuổi đi, nói xem các người bắt hắn làm gì?”
“Từ Phúc năm đó đánh cắp Sơn Hải An, là tội phạm truy nã số một âm ty, gần đây Luân Hồi ti bên kia cảm giác được Sơn Hải Ấn tồn tại, vì thế phái mấy tuần du ở nhân gian thẩm tra tung tích Từ Phúc, ta sau khi nghe nói, liền đi theo xem chút.”
Tiêu Dật Vân vừa dứt lời, ngoài cửa sổ đám mây đen kia lại bay trở về, hai bóng người, từ ngoài cửa sổ chui vào, lại là hai âm thần mặc một đen một trắng. Đám người Diệp Thiếu Dương vừa thấy trang phục bọn họ, liền biết là Nhật Dạ Tuần Du của Tuần Du ti, thật ra không cần nhìn bọn họ, trên vai hai người này đều vác một cây quạt hương bồ, bên trên viết hai chữ Tuần Du, chỉ cần là biết chữ, đều biết bọn họ là ai.
Diệp Thiếu Dương vẫn luôn cảm thấy bọn họ khiêng loại quạt hương bồ này hành tẩu khắp nơi, cực kỳ ngớ ngẩn.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận đánh giá một phen, một đôi Nhật Dạ Tuần Du này, nói tới còn là người quen, “lúc trước” vì chuyện Tiểu Ngư, ở trên đường luân hồi đại chiến đám âm thần Tuần Du ti, hai kẻ này lúc ấy cũng có mặt.
Nhưng hiện tại lúc này, bọn họ còn không biết Diệp Thiếu Dương, cũng không biết mọi người ở đây, sau khi ánh mắt uy nghiêm quét một vòng ở trên mặt mọi người, rơi ở trên người Tiêu Dật Vân, lập tức hiện ra thần thái cung kính, chắp tay nói: “Tiêu lang quân cũng là vì việc Từ Phúc mà đến?”
“Từ Phúc hiện thân, trên Sổ Sinh Tử cũng có tin tức, phủ quân đại nhân lệnh ta đến thẩm tra. Các ngươi đuổi theo Từ Phúc đánh mất dầu rồi?”
Nhật Tuần Du nói: “Ngại quá, bên cạnh Từ Phúc này còn có một tà vật, thực lực mạnh mẽ, hai người bố trí kết giới ngăn cản, chờ chúng ta phá kết giới, người đã đi xa, mất đi tung tích.”
Dạ Tuần Du nói: “Lúc trước Từ Phúc đến chỗ này, tất nhiên có liên quan với đám người này, nên tra hỏi một
phen.”
Tiêu Dật Vân nói: “Ở đây đều là pháp sư, thấp nhất cũng là Thiên Sư Thiền Sư, ngươi dám tra hỏi?”
“Cái này..” Hai vị tuần du mở to mắt nhìn, ở trên thân đám người Diệp Thiếu Dương lại nhìn lướt qua, lông mày nhíu lại, nói thầm: “Sao nhiều tà vật như vậy, … Các ngươi là làm hoạt động gì, vì sao tụ tập ở đây, cùng Từ Phúc kia có gì quan hệ?”