Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2487: Giúp Đỡ Thần Bí (1)



Lại một linh hồn bị đánh bật ra từ trong thân thể, bay ra thật xa.

“Thiếu Dương, Thiếu Dương cậu thế nào rồi, không có việc gì chứ!” Tạ Vũ Tình vừa bắn, vừa hướng trên lầu hét lên.

Đoàng đoàng đoàng.

Một băng đạn nhanh chóng bắn hết.

Tạ Vũ Tình bắt đầu thay đạn.

Tuy sau một băng đạn, người bị bắn ngã cũng không nhiều, nhưng vì động tĩnh quá lớn, những người chìm đắm trong niệm chú ở phụ cận không ít bị đánh thức, quay đầu kinh ngạc nhìn Tạ Vũ Tình.

Bọn họ một khi dùng niệm chú, trăng non chỗ mi tâm lập tức biến mất.

“Đến đi, đều tới bắt ta đi!”

Tạ Vũ Tình thay đạn xong, tiếp tục bắn.

Không ít người phẫn nộ đi lên bắt cô.

Tạ Vũ Tình lui tới chỗ cửa, thay băng đạn, vừa muốn bắn, đột nhiên cảm thấy hai chân trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, là cái bóng của mình! Thế mà lại đang di động, hai cái tay đen sì bắt được hai chân mình, sau đó nửa thân trên đột nhiên đứng dậy, hướng về đầu mình, sinh ra một lực hút mạnh.

“Vũ Tình!” Diệp Thiếu Dương kêu to một tiếng, ở trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm thấy trên thân thể chợt nhẹ bẫng, một cái bóng vây khốn dưới thân mình chợt lóe rồi biến mất, lao về phía Tạ Vũ Tình.

Bởi vì áp lực biến mất hơn phân nửa, Diệp Thiếu Dương niệm chú lao ra khỏi sương khói trói buộc, bước dài một bước vượt qua lan can, trực tiếp nhảy xuống.

Trong sân có một cái cây bào đồng, không có lá cây, nhưng vẫn còn cành khô, Diệp Thiếu Dương cũng đã ngắm chuẩn mới nhảy xuống, Cầu Hồn Tác vung lên trên không, móc lấy một cành cây, chậm lại thế rơi xuống, nhưng hắn dù sao cũng là từ tầng năm nhảy xuống, quán tính mạnh, hai tay từ đoạn giữa Câu Hồn Tác trượt mãi đến phía cuối, khi rơi xuống đất, chỉ cảm thấy hai bàn tay nóng rát đau đớn một trận.

Cũng không rảnh đi nhìn, Diệp Thiếu Dương cầm Cầu Hồn Tác lao về phía Tạ Vũ Tình, trên đường gặp được ai chặn đường, trực tiếp vụt tới một phát roi.

Nhưng hắn dù sao cũng là nhân loại, trên tốc độ tuyệt đối so với Ánh Mị kia là chậm hơn nhiều, khi lao đi được một nửa, liền thấy được một màn trước kia xảy ra — Anh Mị từ dưới thân cô đứng lên, đầu nhằm vào Tạ Vũ Tình, trong đó sinh ra lực hút, hầu như đem thần hồn của cô kéo ra.

“Vũ Tình!!

Diệp Thiếu Dương trong tình thế cấp bách hô to một tiếng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, vừa muốn ném đi, lại sợ bị thương liên lụy đến Tạ Vũ Tình, ngay tại trong nháy mắt do dự, trên thân Tạ Vũ Tình đột nhiên phóng ra một tia sáng màu bạc, bắn ở trên thân Ảnh Mị.

Anh Mị vốn là hình thái cái bóng, bị ánh sáng bạc chiếu, lập tức loãng đi rất nhiều.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn rõ, Tạ Vũ Tình cầm trong tay Diệt Linh Đinh, lập tức thở phào một cái, lập tức chạy như điện qua, đánh tới một lá ám kim thần phù, dán ở trên thân Anh Mị.

“Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai, lưu phán vô cùng, hàng ngũ quang huy, tru tẫn yêu tà, cửu tinh tế minh!”

Cửu Tinh Thần Phù nháy mắt kích hoạt, hóa thành chín điểm ánh sao, phân bố ở trên thân Anh Mi, không ngừng chớp lên, linh lực tràn ngập, chín điểm ánh sao nối thành một đường dài, sau đó chỉ nghe m một tiếng vang lớn, bóng đen vốn đã bị pha loãng một nửa lập tức bị chấn vỡ thành bột phấn…

Diệp Thiếu Dương chạy vội qua, túm chặt hai tay Tạ Vũ Tình, khẩn trương nói: “Chị không có việc gì đi?”

“Chị có Diệt Linh Đinh, không có việc gì, a, cậu xem bọn họ!”

Tạ Vũ Tình dùng sức kéo Diệp Thiếu Dương một phát, quay đầu nhìn lại, là các tín đồ Thánh Linh Hội, mỗi người mở to đôi mắt phẫn nộ nhìn hai người bọn họ, tựa như còn chưa làm rõ trước mắt đã xảy ra chuyện gì.

“Đi!”

Tạ Vũ Tình hô to một tiếng, giữ chặt Diệp Thiếu Dương, hai người hướng bên ngoài cửa chạy như điên ra ngoài.

“Bắt lấy bọn chúng!” Trong tín đồ không biết ai hô một tiếng, đoàn người phục hồi tinh thần, cùng nhau đuổi theo.

Hai người bọn Diệp Thiếu Dương cùng nhau chạy về phía đường lớn, Tạ Vũ Tình cùng lúc lấy ra di động, gọi điện thoại cho Vương Bình.

Điện thoại hầu như là trong giây lát đã kết nối.

Tạ Vũ Tình nói tình huống hai ba câu, lúc này hai người đã ra khỏi ngõ nhỏ, chạy tới trên đường lớn bên ngoài, quay đầu nhìn lại, phía sau một đám người đồng nghìn nghịt đi theo.

“Ôi mẹ nó, tôi vẫn là lần đầu tiên bị nhiều người như vậy đuổi theo!” Diệp Thiếu Dương cảm khái nói, chỉ nhìn một lần, rất có cảm giác phim xã hội đen.

“Chống đỡ một lúc, Vương Bình nói, bọn họ đã triệu tập nhân thủ tới đây.”

“Nhiều người như vậy đó đại ca, làm sao mà chống đỡ?”

“Cũng không phải bảo cậu vật lộn với bọn họ, chúng ta vòng quanh thân trong thành chạy, để bọn họ theo đuổi theo ở phía sau, chờ đám đông cảnh sát đến, thì không phải chuyện của chúng ta nữa!”

“Cái này… Bọn họ ngu như vậy?”

“Bọn họ không biết chúng ta báo cảnh sát, lại nói con người ở dưới cơn phẫn nộ là sẽ mất đi phán đoán. Chạy mau đi!”

Tạ Vũ Tình là cảnh sát, vốn thân thủ nhanh nhẹn, Diệp Thiếu Dương càng không cần phải nói, Mao Sơn Lăng Không Bộ chạy so với ai khác cũng càng nhanh hơn. Hai người vòng quanh thân trong thành chạy như điên một hồi, mới đầu phía sau còn có một chuỗi tiếng chửi mắng ồn ào, sau đó thanh âm càng lúc càng xa, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời vui vẻ muốn hỏng mất, trong mấy chục người phía sau ít nhất có một phần ba đã mệt tới mức ngồi ở trên mặt đất thở, còn có một số người không bỏ cuộc, kêu gào đuổi theo.

“Chúng ta chạy quá nhanh rồi, chậm một chút.” Tạ Vũ Tình nhắc nhở hắn, hai người hơi thả chậm tốc độ, bảo trì ở trình độ có thể bị những người phía sau nhìn thấy nhưng lại đuổi không kịp, vòng quanh thân trong thành xoay vòng vòng, cảm giác giống như là chạy đếm rèn luyện.

“Anh Mị kia, bị cầu tiêu diệt rồi?” Tạ Vũ Tình vừa chạy vừa hỏi.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Chuyện này có chút quái lạ, nói tới… Tuy Cửu Tinh Thần Phù của tôi rất mạnh, nhưng con Anh Mị kia không nên yếu như vậy mới đúng.”

Tạ Vũ Tình nói: “Cậu là tham khảo con kia lần trước gặp được sao?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu. “Ít nhất thực lực chênh lệch mấy lần, cho nên… Tôi rất hoài nghi hai con này có phải cùng một con Anh Mị hay không.”

Tạ Vũ Tình vừa nghe liền giật mình, “Ảnh Mị chẳng lẽ còn có hai con?

“Nói nhảm, có một thì có hai, bằng không một con này là từ đâu ra?”

Hai người vừa thảo luận vừa chạy bộ, ở trong vô ý thức, đã dọc theo phạm vi thôn trong thành kéo một vòng, kết quả nhìn lướt qua phía trước, nhất thời vui vẻ: ngồi không ít người ven đường phía trước, đều là các tín đồ Thánh Linh Hội, lúc trước chạy theo mình, nhưng thể lực chống đỡ hết nổi chạy không nổi, lại mất đi mục tiêu, mỗi người đều hoặc ngồi hoặc đứng ở ven đường nghỉ ngơi.

“Cố lên! Chạy đi!”

Diệp Thiếu Dương hô to một tiếng, từ bên cạnh bọn họ chạy qua. Những người này đầu tiên là kinh ngạc, đọi tới sau khi phát hiện là hắn, lập tức phẫn nộ đuổi theo, chạy theo một đoạn, lại ngồi phịch ở ven đường, cũng có người tăng tốc đuổi theo, đều gần như kiệt sức, bị Diệp Thiếu Dương thoải mái đánh ngã…

Tiếng còi xe cảnh sát từ xa tới gần vang lên, Tạ Vũ Tình mang theo Diệp Thiếu Dương chạy qua, xe cảnh sát tổng cộng có ba chiếc tới đây, Tạ Vũ Tình cản xe cảnh sát, lập tức gọi điện thoại cho Vương Bình, lúc này thế mà có mấy tín đồ không sợ chết lao tới, trực tiếp bị cảnh sát bắt lấy. Lại một linh hồn bị đánh bật ra từ trong thân thể, bay ra thật xa.

“Thiếu Dương, Thiếu Dương cậu thế nào rồi, không có việc gì chứ!” Tạ Vũ Tình vừa bắn, vừa hướng trên lầu hét lên.

Đoàng đoàng đoàng.

Một băng đạn nhanh chóng bắn hết.

Tạ Vũ Tình bắt đầu thay đạn.

Tuy sau một băng đạn, người bị bắn ngã cũng không nhiều, nhưng vì động tĩnh quá lớn, những người chìm đắm trong niệm chú ở phụ cận không ít bị đánh thức, quay đầu kinh ngạc nhìn Tạ Vũ Tình.

Bọn họ một khi dùng niệm chú, trăng non chỗ mi tâm lập tức biến mất.

“Đến đi, đều tới bắt ta đi!”

Tạ Vũ Tình thay đạn xong, tiếp tục bắn.

Không ít người phẫn nộ đi lên bắt cô.

Tạ Vũ Tình lui tới chỗ cửa, thay băng đạn, vừa muốn bắn, đột nhiên cảm thấy hai chân trầm xuống, cúi đầu nhìn lại, là cái bóng của mình! Thế mà lại đang di động, hai cái tay đen sì bắt được hai chân mình, sau đó nửa thân trên đột nhiên đứng dậy, hướng về đầu mình, sinh ra một lực hút mạnh.

“Vũ Tình!” Diệp Thiếu Dương kêu to một tiếng, ở trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm thấy trên thân thể chợt nhẹ bẫng, một cái bóng vây khốn dưới thân mình chợt lóe rồi biến mất, lao về phía Tạ Vũ Tình.

Bởi vì áp lực biến mất hơn phân nửa, Diệp Thiếu Dương niệm chú lao ra khỏi sương khói trói buộc, bước dài một bước vượt qua lan can, trực tiếp nhảy xuống.

Trong sân có một cái cây bào đồng, không có lá cây, nhưng vẫn còn cành khô, Diệp Thiếu Dương cũng đã ngắm chuẩn mới nhảy xuống, Cầu Hồn Tác vung lên trên không, móc lấy một cành cây, chậm lại thế rơi xuống, nhưng hắn dù sao cũng là từ tầng năm nhảy xuống, quán tính mạnh, hai tay từ đoạn giữa Câu Hồn Tác trượt mãi đến phía cuối, khi rơi xuống đất, chỉ cảm thấy hai bàn tay nóng rát đau đớn một trận.

Cũng không rảnh đi nhìn, Diệp Thiếu Dương cầm Cầu Hồn Tác lao về phía Tạ Vũ Tình, trên đường gặp được ai chặn đường, trực tiếp vụt tới một phát roi.

Nhưng hắn dù sao cũng là nhân loại, trên tốc độ tuyệt đối so với Ánh Mị kia là chậm hơn nhiều, khi lao đi được một nửa, liền thấy được một màn trước kia xảy ra — Anh Mị từ dưới thân cô đứng lên, đầu nhằm vào Tạ Vũ Tình, trong đó sinh ra lực hút, hầu như đem thần hồn của cô kéo ra.

“Vũ Tình!!

Diệp Thiếu Dương trong tình thế cấp bách hô to một tiếng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, vừa muốn ném đi, lại sợ bị thương liên lụy đến Tạ Vũ Tình, ngay tại trong nháy mắt do dự, trên thân Tạ Vũ Tình đột nhiên phóng ra một tia sáng màu bạc, bắn ở trên thân Ảnh Mị.

Anh Mị vốn là hình thái cái bóng, bị ánh sáng bạc chiếu, lập tức loãng đi rất nhiều.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn rõ, Tạ Vũ Tình cầm trong tay Diệt Linh Đinh, lập tức thở phào một cái, lập tức chạy như điện qua, đánh tới một lá ám kim thần phù, dán ở trên thân Anh Mị.

“Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai, lưu phán vô cùng, hàng ngũ quang huy, tru tẫn yêu tà, cửu tinh tế minh!”

Cửu Tinh Thần Phù nháy mắt kích hoạt, hóa thành chín điểm ánh sao, phân bố ở trên thân Anh Mi, không ngừng chớp lên, linh lực tràn ngập, chín điểm ánh sao nối thành một đường dài, sau đó chỉ nghe m một tiếng vang lớn, bóng đen vốn đã bị pha loãng một nửa lập tức bị chấn vỡ thành bột phấn…

Diệp Thiếu Dương chạy vội qua, túm chặt hai tay Tạ Vũ Tình, khẩn trương nói: “Chị không có việc gì đi?”

“Chị có Diệt Linh Đinh, không có việc gì, a, cậu xem bọn họ!”

Tạ Vũ Tình dùng sức kéo Diệp Thiếu Dương một phát, quay đầu nhìn lại, là các tín đồ Thánh Linh Hội, mỗi người mở to đôi mắt phẫn nộ nhìn hai người bọn họ, tựa như còn chưa làm rõ trước mắt đã xảy ra chuyện gì.

“Đi!”

Tạ Vũ Tình hô to một tiếng, giữ chặt Diệp Thiếu Dương, hai người hướng bên ngoài cửa chạy như điên ra ngoài.

“Bắt lấy bọn chúng!” Trong tín đồ không biết ai hô một tiếng, đoàn người phục hồi tinh thần, cùng nhau đuổi theo.

Hai người bọn Diệp Thiếu Dương cùng nhau chạy về phía đường lớn, Tạ Vũ Tình cùng lúc lấy ra di động, gọi điện thoại cho Vương Bình.

Điện thoại hầu như là trong giây lát đã kết nối.

Tạ Vũ Tình nói tình huống hai ba câu, lúc này hai người đã ra khỏi ngõ nhỏ, chạy tới trên đường lớn bên ngoài, quay đầu nhìn lại, phía sau một đám người đồng nghìn nghịt đi theo.

“Ôi mẹ nó, tôi vẫn là lần đầu tiên bị nhiều người như vậy đuổi theo!” Diệp Thiếu Dương cảm khái nói, chỉ nhìn một lần, rất có cảm giác phim xã hội đen.

“Chống đỡ một lúc, Vương Bình nói, bọn họ đã triệu tập nhân thủ tới đây.”

“Nhiều người như vậy đó đại ca, làm sao mà chống đỡ?”

“Cũng không phải bảo cậu vật lộn với bọn họ, chúng ta vòng quanh thân trong thành chạy, để bọn họ theo đuổi theo ở phía sau, chờ đám đông cảnh sát đến, thì không phải chuyện của chúng ta nữa!”

“Cái này… Bọn họ ngu như vậy?”

“Bọn họ không biết chúng ta báo cảnh sát, lại nói con người ở dưới cơn phẫn nộ là sẽ mất đi phán đoán. Chạy mau đi!”

Tạ Vũ Tình là cảnh sát, vốn thân thủ nhanh nhẹn, Diệp Thiếu Dương càng không cần phải nói, Mao Sơn Lăng Không Bộ chạy so với ai khác cũng càng nhanh hơn. Hai người vòng quanh thân trong thành chạy như điên một hồi, mới đầu phía sau còn có một chuỗi tiếng chửi mắng ồn ào, sau đó thanh âm càng lúc càng xa, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, nhất thời vui vẻ muốn hỏng mất, trong mấy chục người phía sau ít nhất có một phần ba đã mệt tới mức ngồi ở trên mặt đất thở, còn có một số người không bỏ cuộc, kêu gào đuổi theo.

“Chúng ta chạy quá nhanh rồi, chậm một chút.” Tạ Vũ Tình nhắc nhở hắn, hai người hơi thả chậm tốc độ, bảo trì ở trình độ có thể bị những người phía sau nhìn thấy nhưng lại đuổi không kịp, vòng quanh thân trong thành xoay vòng vòng, cảm giác giống như là chạy đếm rèn luyện.

“Anh Mị kia, bị cầu tiêu diệt rồi?” Tạ Vũ Tình vừa chạy vừa hỏi.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Chuyện này có chút quái lạ, nói tới… Tuy Cửu Tinh Thần Phù của tôi rất mạnh, nhưng con Anh Mị kia không nên yếu như vậy mới đúng.”

Tạ Vũ Tình nói: “Cậu là tham khảo con kia lần trước gặp được sao?”

Diệp Thiếu Dương gật đầu. “Ít nhất thực lực chênh lệch mấy lần, cho nên… Tôi rất hoài nghi hai con này có phải cùng một con Anh Mị hay không.”

Tạ Vũ Tình vừa nghe liền giật mình, “Ảnh Mị chẳng lẽ còn có hai con?

“Nói nhảm, có một thì có hai, bằng không một con này là từ đâu ra?”

Hai người vừa thảo luận vừa chạy bộ, ở trong vô ý thức, đã dọc theo phạm vi thôn trong thành kéo một vòng, kết quả nhìn lướt qua phía trước, nhất thời vui vẻ: ngồi không ít người ven đường phía trước, đều là các tín đồ Thánh Linh Hội, lúc trước chạy theo mình, nhưng thể lực chống đỡ hết nổi chạy không nổi, lại mất đi mục tiêu, mỗi người đều hoặc ngồi hoặc đứng ở ven đường nghỉ ngơi.

“Cố lên! Chạy đi!”

Diệp Thiếu Dương hô to một tiếng, từ bên cạnh bọn họ chạy qua. Những người này đầu tiên là kinh ngạc, đọi tới sau khi phát hiện là hắn, lập tức phẫn nộ đuổi theo, chạy theo một đoạn, lại ngồi phịch ở ven đường, cũng có người tăng tốc đuổi theo, đều gần như kiệt sức, bị Diệp Thiếu Dương thoải mái đánh ngã…

Tiếng còi xe cảnh sát từ xa tới gần vang lên, Tạ Vũ Tình mang theo Diệp Thiếu Dương chạy qua, xe cảnh sát tổng cộng có ba chiếc tới đây, Tạ Vũ Tình cản xe cảnh sát, lập tức gọi điện thoại cho Vương Bình, lúc này thế mà có mấy tín đồ không sợ chết lao tới, trực tiếp bị cảnh sát bắt lấy.