Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2503: Làm Như Cố Nhân Đến (1)



Buổi tối liên hoan, lão Quách không đi, nói là ở nhà tìm sách.

Lần liên hoan này thành viên nhân loại của Liên Minh Tróc Quỷ Cơ bản đều đến đông đủ, ngay cả Vương Húc Văn cũng bị Tứ Bảo gọi tới, Chu Tĩnh Như mời khách, mọi người cùng nhau chúc mừng Diệp Thiếu Dương trần công thăng cấp, thuận tiện tiếp nhận Thu Oanh thành viên mới này.

Bữa cơm này, mọi người ăn cũng đều rất vui vẻ, cơm nước xong, mấy cô em cùng đi dạo chợ đêm, Diệp Thiếu Dương mang theo Bích Thanh và Thu Oanh về nhà.

“Lão đại, món pháp khí nọ mà anh nói đâu?” Vừa đến trong nhà, Thu Oanh lập tức hỏi.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới chuyện này, đem Thiên Cơ Tán từ trong tủ bảo hiểm đặc thù lão Quách làm lấy ra, giao cho Thu Oanh.

“Thứ này, tôi cũng không hiểu lắm, cô có thể cầm chậm rãi nghiên cứu, nếu thích hợp cô cứ dùng, không thích hợp lại cho tôi.”

Thu Oanh đáp ứng, vô cùng vui vẻ cầm Thiên Cơ Tán đi bên ngoài nghiên cứu.

Một mình Diệp Thiếu Dương trở lại phòng, tự hỏi một lần chuyện xảy ra gần đây, nghĩ tới Trấn Nguyên đại tiên đi tìm Đạo Phong, cũng không biết thế nào rồi, hơn nữa. Hắn nói lúc trước là cổ nhân với Đạo Phong, Đạo Phong kiếp trước rốt cuộc là ai?

Diệp Thiếu Dương lấy ra nhẫn Băng Tinh Mã Não, tính thông báo Đạo Phong tới đây một phen, hỏi hắn tình huống, kết quả chưa đợi dùng cường khí kích hoạt, di động đột nhiên vang, cầm lên nhìn, là lão Quách gọi tới.

“Đệ mau tới, ta đã tìm được manh mối, ta ở trong cửa hàng chờ đệ!” Lão Quách chỉ nói một câu như vậy. Diệp Thiếu Dương lập tức thu thập rời nhà, Bích Thanh đang cầm máy tính bảng Chu Tĩnh Như cho để xem phim –– lúc trước ăn cơm, Diệp Thiếu Dương tìm mấy em gái hỏi thăm nơi nào có bán máy tính, đối mặt mọi người nghi vấn, không thể không đem sự kiện kỳ quặc của Bích Thanh nói ra, Bích Thanh lúc đó thế mà có chút thẹn thùng, muốn trở mặt với Diệp Thiếu Dương, kết quả trong túi của Chu Tình Như vừa lúc mang theo một cái máy tính bảng, nói cho cô dùng để xem phim càng tiện hơn, sau đó dạy cô dùng như thế nào.

Bích Thanh sau khi học được, tựa như phát hiện đại lục mới, yêu thích không buông tay, Chu Tĩnh Như rất sảng khoái đem máy tính bảng tặng cho cô. Sau khi trở về vẫn luôn chơi, Diệp Thiếu Dương ra ngoài đánh tiếng với cô, cũng chưa thèm nhìn hắn một cái.

Sau khi ra khỏi nhà, Diệp Thiếu Dương gọi xe, tới thẳng tiệm quan tài của lão Quách, cửa cuốn đóng một nửa, Diệp Thiếu Dương tiến vào nhìn lướt qua, nhất thời ngây dại: trên mặt đất của cửa hàng khắp nơi chất đầy các loại gỗ, một người ngồi xổm bên cạnh quan tài, đang cầm cưa tay của một khối gỗ.

“Lông mày trắng? Tôi nói cậu sao lại không đi ăn cơm, cậu ở đây làm gì?

Lão Quách từ phía sau quầy đứng lên, oán giận nói: “Tạm thời đừng nói, hắn buổi chiều đã tới đây, nói cái gì chỗ ta nhiều loại gỗ chất liệu khác nhau, muốn đúc kiếm, đem vật liệu gỗ chỗ ta lục lọi ra hết, để xem xem, từ buổi chiều bắt đầu mân mê thứ này.”

Diệp Thiếu Dương cũng khá là cạn lời, tiểu tử này, thật ra cũng biết chọn chỗ.

Ngô Gia Vĩ sau khi chào hỏi với Diệp Thiếu Dương, lại tiếp tục cưa gỗ, đối với lão Quách oán giận hoàn toàn không để vào mắt.

“Sư huynh tìm đệ đến, chính là vì việc này của cậu ta?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Sao có thể, ta tra được kết quả rồi, đệ theo ta!” Nói xong dẫn theo Diệp Thiếu Dương vào tầng hầm ngầm, bật đèn, Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn thấy một cái vại nước to, cả một con rết thật lớn ghé hết vào trong vài nước, giương hai cái răng kìm, không nhúc nhích, thấy Diệp Thiếu Dương tiến vào, lập tức thân thể nhoáng lên một cái, hiện ra chân thân, chính là Đầu Bẹp.

“Lão đại người đến rồi.” Gần đây hắn cũng theo đoàn người sửa miệng, đem Diệp Thiếu Dương gọi là lão đại.

“Ồ, ngươi đây là làm gì thế?”

“Đây là dịch dinh dưỡng ta điều phối, ngâm ở trong đó tu luyện, có thể tăng tốc nâng cao tu vi.” Lão Quách vội vàng đi qua, “Đệ mặc kệ nó, đệ qua đây.”

Mang theo Diệp Thiếu Dương đi đến trước một giá sách chỗ góc, trên giá sách có cửa thủy tinh, đặt bên trong đều là các loại sách, có sách cổ dạng dây, có bản viết tay, còn có một số là sách hiện đại, nhưng không có ngoại lệ, đều là sách vở có liên quan pháp thuật, tri thức uyên bác cùng những thứ cổ quái trong đầu lão Quách, có rất nhiều là từ trên những quyển sách này tìm được.

Lão Quách từ trên cái giá cầm lấy một quyển sách mở ra, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp cho Diệp Thiếu Dương xem.

Trên sách có hình, ở dưới ánh đèn mờ, Diệp Thiếu Dương liếc một cái đã thấy được thứ lão Quách muốn hắn xem– một thứ giống như sừng trâu, bên trên có tua rua dài.

Giống như đúc!” Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nói, nhìn văn tự phía dưới, là chữ nhỏ tàng đầu bản khắc rất không rõ ràng lắm, thể trái tay, phân biệt hồi lâu, Diệp Thiếu Dương mới trúc trắc xem hiểu:

Tây Mông vu thuật chi Y Đặc giáo, khí cụ hiến tế sử dụng, vu thuộc đeo, có hiệu quả tụ lại nguyện lực.

Chỉ một câu miêu tả đơn giản như vậy.

Tụ lại nguyện lực. Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Không sai, chính là nó! Bắc cương Y Đặc giáo… Đó là cái gì? Chưa từng nghe nói.”

Lão Quách lắc đầu, “Ta đã tìm rất nhiều tư liệu, đều chưa tìm được giáo phái này, nhắm chừng là một chi nhánh vu thuật, ở Tây Mông, có lẽ là rời xa trung thổ, cho nên không có tiếng tăm gì.”

“Tây Mông là nơi nào?”

“Phía tây Mông Cổ.”

“Như vậy à.” Ánh mắt Diệp Thiếu Dương dại ra, đối với Mông Cổ, trừ biết đó là một địa danh, trong lòng hoàn toàn không có bất cứ khái niệm nào. Mông Cổ quá khứ là dân tộc thảo nguyên, còn không giống với Tây Tạng phật quốc, Mông Cổ liên hệ cùng chính quyền Trung Nguyên luôn luôn yếu nhất, dù sao lúc ấy cũng không tính là một quốc gia, còn thường xuyên đánh trận.

Diệp Thiếu Dương từ trước tới nay chưa từng nghe nói sự tích có liên quan phương diện pháp thuật Mông Cổ, chợt nghe lão Quách nói như vậy, có chút ngẩn ra.

“Bây giờ có thể xác định, Thánh Linh Hội này, nhất định có liên quan với Y Đặc giáo gì đó!” Lão Quách dùng giọng điệu xác định nói, “Một bước tiếp theo, chúng ta liên điều tra * Đặc giáo này, khẳng định có thể tra ra manh mối!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Điều tra thế nào, huynh có manh mối sao?”

“Không có.” Lão Quách trả lời rất dứt khoát.

“Được rồi.”

“Nhưng có thể hỏi.”

“Hỏi ai?”

Lão Quách nói: “Mấy đại tông sư, bọn họ kiến thức rộng rãi, nói không chừng có người biết. Đúng rồi, chủ yếu là Đạo Uyên Chân Nhân, hoá thạch sống của giới pháp thuật này, nói không chừng biết điều gì đó.”

“Đạo Uyên tiểu tử đó sao.” Diệp Thiếu Dương kìm lòng không được lẩm bẩm.

Lão Quách mở to hai mắt, “Đi muốn chết à, để người ta nghe được, chụp cho đệ cái mũ không tôn kính tiền bối!”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Vốn hắn là anh em của đệ mà, được rồi, loại cảm giác này rất kỳ quái. Thật ra để một thời gian đã muốn đi qua gặp lão… Nhưng ngẫm lại, lão có thể đã quên đệ rồi, vẫn là thời đi, dù sao ở thế giới này, lão là tiền bối của đệ.”

Hai người thương lượng đi Long Hổ sơn tìm Đạo Uyên Chân Nhân. Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, đồng ý, vốn ngay từ đầu, sự kiện Thánh Linh hội với hắn mà nói chỉ là một cái nhạc đệm, nhưng theo điều tra, Diệp Thiếu Dương dần dần phát hiện, sau lưng chuyện này, tựa như liên lụy bí mật gì rất lớn, với lại mình đã bắt đầu điều tra, vậy nhất định phải tra ra manh mối. Buổi tối liên hoan, lão Quách không đi, nói là ở nhà tìm sách.

Lần liên hoan này thành viên nhân loại của Liên Minh Tróc Quỷ Cơ bản đều đến đông đủ, ngay cả Vương Húc Văn cũng bị Tứ Bảo gọi tới, Chu Tĩnh Như mời khách, mọi người cùng nhau chúc mừng Diệp Thiếu Dương trần công thăng cấp, thuận tiện tiếp nhận Thu Oanh thành viên mới này.

Bữa cơm này, mọi người ăn cũng đều rất vui vẻ, cơm nước xong, mấy cô em cùng đi dạo chợ đêm, Diệp Thiếu Dương mang theo Bích Thanh và Thu Oanh về nhà.

“Lão đại, món pháp khí nọ mà anh nói đâu?” Vừa đến trong nhà, Thu Oanh lập tức hỏi.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới chuyện này, đem Thiên Cơ Tán từ trong tủ bảo hiểm đặc thù lão Quách làm lấy ra, giao cho Thu Oanh.

“Thứ này, tôi cũng không hiểu lắm, cô có thể cầm chậm rãi nghiên cứu, nếu thích hợp cô cứ dùng, không thích hợp lại cho tôi.”

Thu Oanh đáp ứng, vô cùng vui vẻ cầm Thiên Cơ Tán đi bên ngoài nghiên cứu.

Một mình Diệp Thiếu Dương trở lại phòng, tự hỏi một lần chuyện xảy ra gần đây, nghĩ tới Trấn Nguyên đại tiên đi tìm Đạo Phong, cũng không biết thế nào rồi, hơn nữa. Hắn nói lúc trước là cổ nhân với Đạo Phong, Đạo Phong kiếp trước rốt cuộc là ai?

Diệp Thiếu Dương lấy ra nhẫn Băng Tinh Mã Não, tính thông báo Đạo Phong tới đây một phen, hỏi hắn tình huống, kết quả chưa đợi dùng cường khí kích hoạt, di động đột nhiên vang, cầm lên nhìn, là lão Quách gọi tới.

“Đệ mau tới, ta đã tìm được manh mối, ta ở trong cửa hàng chờ đệ!” Lão Quách chỉ nói một câu như vậy. Diệp Thiếu Dương lập tức thu thập rời nhà, Bích Thanh đang cầm máy tính bảng Chu Tĩnh Như cho để xem phim –– lúc trước ăn cơm, Diệp Thiếu Dương tìm mấy em gái hỏi thăm nơi nào có bán máy tính, đối mặt mọi người nghi vấn, không thể không đem sự kiện kỳ quặc của Bích Thanh nói ra, Bích Thanh lúc đó thế mà có chút thẹn thùng, muốn trở mặt với Diệp Thiếu Dương, kết quả trong túi của Chu Tình Như vừa lúc mang theo một cái máy tính bảng, nói cho cô dùng để xem phim càng tiện hơn, sau đó dạy cô dùng như thế nào.

Bích Thanh sau khi học được, tựa như phát hiện đại lục mới, yêu thích không buông tay, Chu Tĩnh Như rất sảng khoái đem máy tính bảng tặng cho cô. Sau khi trở về vẫn luôn chơi, Diệp Thiếu Dương ra ngoài đánh tiếng với cô, cũng chưa thèm nhìn hắn một cái.

Sau khi ra khỏi nhà, Diệp Thiếu Dương gọi xe, tới thẳng tiệm quan tài của lão Quách, cửa cuốn đóng một nửa, Diệp Thiếu Dương tiến vào nhìn lướt qua, nhất thời ngây dại: trên mặt đất của cửa hàng khắp nơi chất đầy các loại gỗ, một người ngồi xổm bên cạnh quan tài, đang cầm cưa tay của một khối gỗ.

“Lông mày trắng? Tôi nói cậu sao lại không đi ăn cơm, cậu ở đây làm gì?

Lão Quách từ phía sau quầy đứng lên, oán giận nói: “Tạm thời đừng nói, hắn buổi chiều đã tới đây, nói cái gì chỗ ta nhiều loại gỗ chất liệu khác nhau, muốn đúc kiếm, đem vật liệu gỗ chỗ ta lục lọi ra hết, để xem xem, từ buổi chiều bắt đầu mân mê thứ này.”

Diệp Thiếu Dương cũng khá là cạn lời, tiểu tử này, thật ra cũng biết chọn chỗ.

Ngô Gia Vĩ sau khi chào hỏi với Diệp Thiếu Dương, lại tiếp tục cưa gỗ, đối với lão Quách oán giận hoàn toàn không để vào mắt.

“Sư huynh tìm đệ đến, chính là vì việc này của cậu ta?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Sao có thể, ta tra được kết quả rồi, đệ theo ta!” Nói xong dẫn theo Diệp Thiếu Dương vào tầng hầm ngầm, bật đèn, Diệp Thiếu Dương lập tức nhìn thấy một cái vại nước to, cả một con rết thật lớn ghé hết vào trong vài nước, giương hai cái răng kìm, không nhúc nhích, thấy Diệp Thiếu Dương tiến vào, lập tức thân thể nhoáng lên một cái, hiện ra chân thân, chính là Đầu Bẹp.

“Lão đại người đến rồi.” Gần đây hắn cũng theo đoàn người sửa miệng, đem Diệp Thiếu Dương gọi là lão đại.

“Ồ, ngươi đây là làm gì thế?”

“Đây là dịch dinh dưỡng ta điều phối, ngâm ở trong đó tu luyện, có thể tăng tốc nâng cao tu vi.” Lão Quách vội vàng đi qua, “Đệ mặc kệ nó, đệ qua đây.”

Mang theo Diệp Thiếu Dương đi đến trước một giá sách chỗ góc, trên giá sách có cửa thủy tinh, đặt bên trong đều là các loại sách, có sách cổ dạng dây, có bản viết tay, còn có một số là sách hiện đại, nhưng không có ngoại lệ, đều là sách vở có liên quan pháp thuật, tri thức uyên bác cùng những thứ cổ quái trong đầu lão Quách, có rất nhiều là từ trên những quyển sách này tìm được.

Lão Quách từ trên cái giá cầm lấy một quyển sách mở ra, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp cho Diệp Thiếu Dương xem.

Trên sách có hình, ở dưới ánh đèn mờ, Diệp Thiếu Dương liếc một cái đã thấy được thứ lão Quách muốn hắn xem– một thứ giống như sừng trâu, bên trên có tua rua dài.

Giống như đúc!” Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nói, nhìn văn tự phía dưới, là chữ nhỏ tàng đầu bản khắc rất không rõ ràng lắm, thể trái tay, phân biệt hồi lâu, Diệp Thiếu Dương mới trúc trắc xem hiểu:

Tây Mông vu thuật chi Y Đặc giáo, khí cụ hiến tế sử dụng, vu thuộc đeo, có hiệu quả tụ lại nguyện lực.

Chỉ một câu miêu tả đơn giản như vậy.

Tụ lại nguyện lực. Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Không sai, chính là nó! Bắc cương Y Đặc giáo… Đó là cái gì? Chưa từng nghe nói.”

Lão Quách lắc đầu, “Ta đã tìm rất nhiều tư liệu, đều chưa tìm được giáo phái này, nhắm chừng là một chi nhánh vu thuật, ở Tây Mông, có lẽ là rời xa trung thổ, cho nên không có tiếng tăm gì.”

“Tây Mông là nơi nào?”

“Phía tây Mông Cổ.”

“Như vậy à.” Ánh mắt Diệp Thiếu Dương dại ra, đối với Mông Cổ, trừ biết đó là một địa danh, trong lòng hoàn toàn không có bất cứ khái niệm nào. Mông Cổ quá khứ là dân tộc thảo nguyên, còn không giống với Tây Tạng phật quốc, Mông Cổ liên hệ cùng chính quyền Trung Nguyên luôn luôn yếu nhất, dù sao lúc ấy cũng không tính là một quốc gia, còn thường xuyên đánh trận.

Diệp Thiếu Dương từ trước tới nay chưa từng nghe nói sự tích có liên quan phương diện pháp thuật Mông Cổ, chợt nghe lão Quách nói như vậy, có chút ngẩn ra.

“Bây giờ có thể xác định, Thánh Linh Hội này, nhất định có liên quan với Y Đặc giáo gì đó!” Lão Quách dùng giọng điệu xác định nói, “Một bước tiếp theo, chúng ta liên điều tra * Đặc giáo này, khẳng định có thể tra ra manh mối!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Điều tra thế nào, huynh có manh mối sao?”

“Không có.” Lão Quách trả lời rất dứt khoát.

“Được rồi.”

“Nhưng có thể hỏi.”

“Hỏi ai?”

Lão Quách nói: “Mấy đại tông sư, bọn họ kiến thức rộng rãi, nói không chừng có người biết. Đúng rồi, chủ yếu là Đạo Uyên Chân Nhân, hoá thạch sống của giới pháp thuật này, nói không chừng biết điều gì đó.”

“Đạo Uyên tiểu tử đó sao.” Diệp Thiếu Dương kìm lòng không được lẩm bẩm.

Lão Quách mở to hai mắt, “Đi muốn chết à, để người ta nghe được, chụp cho đệ cái mũ không tôn kính tiền bối!”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Vốn hắn là anh em của đệ mà, được rồi, loại cảm giác này rất kỳ quái. Thật ra để một thời gian đã muốn đi qua gặp lão… Nhưng ngẫm lại, lão có thể đã quên đệ rồi, vẫn là thời đi, dù sao ở thế giới này, lão là tiền bối của đệ.”

Hai người thương lượng đi Long Hổ sơn tìm Đạo Uyên Chân Nhân. Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, đồng ý, vốn ngay từ đầu, sự kiện Thánh Linh hội với hắn mà nói chỉ là một cái nhạc đệm, nhưng theo điều tra, Diệp Thiếu Dương dần dần phát hiện, sau lưng chuyện này, tựa như liên lụy bí mật gì rất lớn, với lại mình đã bắt đầu điều tra, vậy nhất định phải tra ra manh mối.