Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2579: Đánh Không Chết (2)



Diệp Thiếu Dương cười ha ha, “Có sợ không? Ngươi bây giờ đào tẩu còn kịp đó.”

Bích Thanh đi đến bên cạnh hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn nhìn hai đối thủ mạnh đến không thể đo đếm đối diện, thở dài: “Thôi, tóm lại là tới, mặc kệ sinh tử, theo các ngươi một lần đi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Hoan nghênh chính thức gia nhập Liên Minh Bắt Quỷ!”

“Cái gì, ta chưa đáp ứng!”

“Muộn rồi, ngươi lưu lại chính là đáp ứng rồi.”

Bích Thanh trợn mặt trăng dã, lẩm bẩm: “Trở về mi

ng dã, lẩm bẩm: “Trở về mua máy tính cho ta, ta muốn loại giống như TV, gọi là gì nhỉ?”

Tứ Bảo cười ha ha nói: “Sơn dương, cậu xem xem cô ta, chỉ hướng biểu hiện nói nhảm của cô ta thời khắc mấu chốt này, trời sinh đã là người Liên Minh Bắt Quỷ chúng ta! Đặc điểm của chúng ta là cái

gi?”

“Không đúng đắn chút nào.” Ngô Gia Vĩ trọn đôi mắt, lau bảo kiếm trong tay, “Đương nhiên, ngoại trừ tôi.”

“Ngoại trừ cái em gái cậu!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nhiệt huyết sôi trào, hai ngón tay cắm vào miệng, huýt sáo một tiếng, một tay khác chỉ vào con thượng cổ yêu thú kia, la lớn: “Giết hắn, báo thù cho Đầu Bẹp, các huynh đệ, cùng tiến lên!!”

Nói xong là người đầu tiên phi thân lao lên, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiểm rút ra cầm trong tay, miệng niệm chú, ở ngoài thân và một cái cháy lên một ngọn lửa bức người– không phải lửa thật sự, cũng không phải địa hỏa, mà là ở giờ khắc này, toàn bộ lệ khí trong cơ thể hắn đều thiêu đốt lên, đôi mắt đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ tà ác cùng đáng sợ.

“Lên, lên lên! Là huynh đệ thì cùng nhau chơi… Xin lỗi từ đồng nghãi, là huynh đệ cùng nhau chém chết bọn chúng!” Tứ Bảo thét to, không cam lòng tụt lại phía sau bổ nhào lên, bộ mặt dữ tợn, nào có giống hòa thượng, quả thực là dạ xoa.

Đúng vậy, đặc điểm của Liên Minh Bắt Quỷ, chính là không đúng đắn chút nào hết!

Không phục quản, không chịu thua, mặc kệ đối thủ là ai, bất luận kết cục, không để ý sống hay chết! Kẻ giết huynh đệ ta, mạnh nữa cũng giết!

Trong ánh mắt Hậu Khanh hiện ra một tia mê hoặc, hắn từng có cơ hội cùng một bộ phận thành viên của Liên Minh Bắt Quỷ ở chung một đoạn thời gian, hắn đã sớm biết tổ chức kỳ quái sứt sẹo này, không giống với tất cả pháp sư cùng tà vật truyền thống kia, biết bọn họ rất đoàn kết, nhưng mà… Trước mắt loại cục diện này, bọn họ lại còn biểu hiện phấn khởi, tuyệt không sợ chết như thế, điều này làm hắn không thể lý giải.

“Đám nhân loại này, là làm sao vậy?” Thượng cổ yêu thú đột nhiên mở miệng, phát ra thanh âm như trẻ con, chỉ là thanh âm quá mức chói tai nghe có chút giống thanh âm bóp méo trong điện thoại.

“Bọn họ, không phải nhân loại bình thường.”

Thượng cổ yêu thú nhếch miệng cười cười, “Tóm lại cũng là nhân loại, ta sau khi giác tỉnh, còn chưa từng nuốt người, những người này tu vi tựa như không tệ… Cửu Vĩ Thiên Hộ giao cho người, còn lại giao cho ta.”

“Mắt người đã bị thương, để ý.”

“Nhân loại mà thôi.” Thượng cổ yêu thú dụi dụi mắt, cực kỳ khinh miệt nói, bóng người nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiếu Dương, mở ra cái miệng rộng, một luồng yêu khí hóa thành gió tanh đem hắn bao kín…

Đỉnh núi, cấm địa Thị tộc.

Trong không gian hình cung tròn to lớn này, Nhuế Lãnh Ngọc đã đi vòng quanh vô số lần, tĩnh tâm chú cũng đã niệm vài lần, vẫn không thể bình tĩnh lại, trong lòng của cô luôn cảm giác được một nhịp đập khác thường– thân thể của cô hình chiếu đến, ở nơi này không có nhịp tim, nhưng rõ ràng chính là cảm giác tim đập thình thịch, như là đã xảy ra chuyện gì không thích hợp…

Ở nơi này rất nhiều ngày qua, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này, ở sau khi xác định mình như thế nào cũng không thể tĩnh tâm, Nhuế Lãnh Ngọc xác định, nhất định là đã xảy ra chuyện gì không tầm thường.

Loại trực giác này, đại biểu sẽ là cái gì đây?

Trong giây lát, cô nghĩ tới chuyện lúc trước nghe Hậu Khanh nói, đại chiến Không Giới đã mở ra, Diệp Thiếu Dương sẽ đến cứu mình, trong lòng chợt run lên, chẳng lẽ là Thiếu Dương đến rồi!!!

Nhuế Lãnh Ngọc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn khung đỉnh phía trên, tầng kết giới không thể phá vỡ kia, chỉ có máu cương thi có thể mở ra… Mình không ra được, nhưng, Hậu Khanh không phải đã nói sẽ dẫn hắn tới gặp mình sao? Chẳng lẽ… Hắn quả nhiên vẫn lừa mình.

Bọn Thiếu Dương bây giờ thế nào? Có phải bị Hậu Khanh đối phó rồi hay không?

Chỉ có cô biết, Hậu Khanh, là nhà âm mưu lớn số một trong tam giới, mưu lược vô song, bọn Thiếu Dương căn bản không phải đối thủ của hắn, tùy tiện đến, sẽ chỉ gặp được mai phục, dữ nhiều lành ít… Đang lúc Cơn sốt ruột quấy rối trong lòng, cô nghĩ tới Lâm Tam Sinh, trong lòng an tâm một chút, nếu Lâm Tam Sinh đi theo, cô tóm lại yên tâm một chút, tên thư sinh mặt trắng này cũng là kẻ mưu tính sâu xa.

Nhưng cô vẫn không yên tâm, ở trong cấm địa nôn nóng giống như kiến bò trên chảo nóng, bước qua bước lại, đột nhiên, cô nghe được kết giới bên trên có một đợt động tĩnh lạ, ngẩng đầu nhìn, kết giới đang chấn động, giống như sóng nước hướng bốn phía nhộn nhạo, nhưng một lúc lâu chưa có ai tiến vào.

Đây không có khả năng là Hậu Khanh, chẳng lẽ… Là Thiếu Dương? Muốn mạnh mẽ xông vào?

Nhuế Lãnh Ngọc ngang đầu nhìn phía trên, trong lòng khẩn trương đến cực điểm, trong lòng đầy mâu thuẫn với chờ mong, nhưng đợi một hồi lâu, kết giới cũng chưa bị mở ra –– Có một lần nào đó, vị trí nào đó của kết giới đã mỏng yếu đến trình độ nhất định, xuyên qua kết giới, Nhuế Lãnh Ngọc giống như thấy được một bóng người ở bên trên, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể thành công.

Sau đó tất cả khôi phục nguyên trạng, Nhuế Lãnh Ngọc ngẩng đầu chờ hồi lâu, bên trên không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.

Nhuế Lãnh Ngọc ngây ngốc đứng, ngẩng đầu, mặc cho nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, không biết đứng bao lâu, cuối cùng, cô suy sụp ngồi ở trên mặt đất.

Hy vọng… Còn có sao?

“Ông…”

“A!”

Một tiếng chấn động mãnh liệt, khiến chỗ sâu trong thần thức chấn động một trận, Diệu Quang tiên tử thất thanh kêu lên, dùng sức bịt tai, quay cuồng ở trên mặt đất.

Tóc cô ta rối tung, trong thất khiếu chảy ra máu, quần áo trên thân gần như đều nát hết, chỉ mặc nội y->quần áo cô không phải huyễn hóa ra, mà là thu thập Không Giới một loại lông chim tên là Loan Phượng (không phải là phượng hoàng thật sự) dệt thành, sau khi bị tổn hại ở trong chiến đấu, ngay cả thời gian huyễn hóa ra một thân quần áo để che giấu sự chật vật của mình cũng không có.

Nữ thần số một Không Giới công nhận– không riêng gì bộ dạng xinh đẹp, mà là loại phong tư yểu điệu như tiên tử kia, không biết có bao nhiêu tông sư đại năng từng âm thầm YY kết thành đạo lữ với cô, mà nay lại cực kỳ chật vật nằm úp sấp ở trên mặt đất, dựa vào lăn lộn, gào rống để cân bằng thống khổ trong thần thức.

May mắn không có quá nhiều người nhìn thấy, cũng sẽ không có quá nhiều người nhìn thấy.

Cô ta, còn có Nhất Trận pháp sư, ở sau khi Lâm Tam Sinh chạy đi, bị Nữ Bạt dùng sức một người kéo vào trong không gian giam cầm, ở đây, à chính là người sáng lập quy tắc, tồn tại như tạo hóa, lấy thực lực của Diệu Quang tiên tử cùng Nhất Trần pháp sư, thế mà không thể chạy thoát.

Mười ba đệ tử kia của Chúng Các phái đã bị Nữ Bạt giết chết hết, ngay cả tinh phách cũng bị ả hấp thu… Diệp Thiếu Dương cười ha ha, “Có sợ không? Ngươi bây giờ đào tẩu còn kịp đó.”

Bích Thanh đi đến bên cạnh hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn nhìn hai đối thủ mạnh đến không thể đo đếm đối diện, thở dài: “Thôi, tóm lại là tới, mặc kệ sinh tử, theo các ngươi một lần đi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Hoan nghênh chính thức gia nhập Liên Minh Bắt Quỷ!”

“Cái gì, ta chưa đáp ứng!”

“Muộn rồi, ngươi lưu lại chính là đáp ứng rồi.”

Bích Thanh trợn mặt trăng dã, lẩm bẩm: “Trở về mi

ng dã, lẩm bẩm: “Trở về mua máy tính cho ta, ta muốn loại giống như TV, gọi là gì nhỉ?”

Tứ Bảo cười ha ha nói: “Sơn dương, cậu xem xem cô ta, chỉ hướng biểu hiện nói nhảm của cô ta thời khắc mấu chốt này, trời sinh đã là người Liên Minh Bắt Quỷ chúng ta! Đặc điểm của chúng ta là cái

gi?”

“Không đúng đắn chút nào.” Ngô Gia Vĩ trọn đôi mắt, lau bảo kiếm trong tay, “Đương nhiên, ngoại trừ tôi.”

“Ngoại trừ cái em gái cậu!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nhiệt huyết sôi trào, hai ngón tay cắm vào miệng, huýt sáo một tiếng, một tay khác chỉ vào con thượng cổ yêu thú kia, la lớn: “Giết hắn, báo thù cho Đầu Bẹp, các huynh đệ, cùng tiến lên!!”

Nói xong là người đầu tiên phi thân lao lên, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiểm rút ra cầm trong tay, miệng niệm chú, ở ngoài thân và một cái cháy lên một ngọn lửa bức người– không phải lửa thật sự, cũng không phải địa hỏa, mà là ở giờ khắc này, toàn bộ lệ khí trong cơ thể hắn đều thiêu đốt lên, đôi mắt đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ tà ác cùng đáng sợ.

“Lên, lên lên! Là huynh đệ thì cùng nhau chơi… Xin lỗi từ đồng nghãi, là huynh đệ cùng nhau chém chết bọn chúng!” Tứ Bảo thét to, không cam lòng tụt lại phía sau bổ nhào lên, bộ mặt dữ tợn, nào có giống hòa thượng, quả thực là dạ xoa.

Đúng vậy, đặc điểm của Liên Minh Bắt Quỷ, chính là không đúng đắn chút nào hết!

Không phục quản, không chịu thua, mặc kệ đối thủ là ai, bất luận kết cục, không để ý sống hay chết! Kẻ giết huynh đệ ta, mạnh nữa cũng giết!

Trong ánh mắt Hậu Khanh hiện ra một tia mê hoặc, hắn từng có cơ hội cùng một bộ phận thành viên của Liên Minh Bắt Quỷ ở chung một đoạn thời gian, hắn đã sớm biết tổ chức kỳ quái sứt sẹo này, không giống với tất cả pháp sư cùng tà vật truyền thống kia, biết bọn họ rất đoàn kết, nhưng mà… Trước mắt loại cục diện này, bọn họ lại còn biểu hiện phấn khởi, tuyệt không sợ chết như thế, điều này làm hắn không thể lý giải.

“Đám nhân loại này, là làm sao vậy?” Thượng cổ yêu thú đột nhiên mở miệng, phát ra thanh âm như trẻ con, chỉ là thanh âm quá mức chói tai nghe có chút giống thanh âm bóp méo trong điện thoại.

“Bọn họ, không phải nhân loại bình thường.”

Thượng cổ yêu thú nhếch miệng cười cười, “Tóm lại cũng là nhân loại, ta sau khi giác tỉnh, còn chưa từng nuốt người, những người này tu vi tựa như không tệ… Cửu Vĩ Thiên Hộ giao cho người, còn lại giao cho ta.”

“Mắt người đã bị thương, để ý.”

“Nhân loại mà thôi.” Thượng cổ yêu thú dụi dụi mắt, cực kỳ khinh miệt nói, bóng người nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiếu Dương, mở ra cái miệng rộng, một luồng yêu khí hóa thành gió tanh đem hắn bao kín…

Đỉnh núi, cấm địa Thị tộc.

Trong không gian hình cung tròn to lớn này, Nhuế Lãnh Ngọc đã đi vòng quanh vô số lần, tĩnh tâm chú cũng đã niệm vài lần, vẫn không thể bình tĩnh lại, trong lòng của cô luôn cảm giác được một nhịp đập khác thường– thân thể của cô hình chiếu đến, ở nơi này không có nhịp tim, nhưng rõ ràng chính là cảm giác tim đập thình thịch, như là đã xảy ra chuyện gì không thích hợp…

Ở nơi này rất nhiều ngày qua, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống này, ở sau khi xác định mình như thế nào cũng không thể tĩnh tâm, Nhuế Lãnh Ngọc xác định, nhất định là đã xảy ra chuyện gì không tầm thường.

Loại trực giác này, đại biểu sẽ là cái gì đây?

Trong giây lát, cô nghĩ tới chuyện lúc trước nghe Hậu Khanh nói, đại chiến Không Giới đã mở ra, Diệp Thiếu Dương sẽ đến cứu mình, trong lòng chợt run lên, chẳng lẽ là Thiếu Dương đến rồi!!!

Nhuế Lãnh Ngọc hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn khung đỉnh phía trên, tầng kết giới không thể phá vỡ kia, chỉ có máu cương thi có thể mở ra… Mình không ra được, nhưng, Hậu Khanh không phải đã nói sẽ dẫn hắn tới gặp mình sao? Chẳng lẽ… Hắn quả nhiên vẫn lừa mình.

Bọn Thiếu Dương bây giờ thế nào? Có phải bị Hậu Khanh đối phó rồi hay không?

Chỉ có cô biết, Hậu Khanh, là nhà âm mưu lớn số một trong tam giới, mưu lược vô song, bọn Thiếu Dương căn bản không phải đối thủ của hắn, tùy tiện đến, sẽ chỉ gặp được mai phục, dữ nhiều lành ít… Đang lúc Cơn sốt ruột quấy rối trong lòng, cô nghĩ tới Lâm Tam Sinh, trong lòng an tâm một chút, nếu Lâm Tam Sinh đi theo, cô tóm lại yên tâm một chút, tên thư sinh mặt trắng này cũng là kẻ mưu tính sâu xa.

Nhưng cô vẫn không yên tâm, ở trong cấm địa nôn nóng giống như kiến bò trên chảo nóng, bước qua bước lại, đột nhiên, cô nghe được kết giới bên trên có một đợt động tĩnh lạ, ngẩng đầu nhìn, kết giới đang chấn động, giống như sóng nước hướng bốn phía nhộn nhạo, nhưng một lúc lâu chưa có ai tiến vào.

Đây không có khả năng là Hậu Khanh, chẳng lẽ… Là Thiếu Dương? Muốn mạnh mẽ xông vào?

Nhuế Lãnh Ngọc ngang đầu nhìn phía trên, trong lòng khẩn trương đến cực điểm, trong lòng đầy mâu thuẫn với chờ mong, nhưng đợi một hồi lâu, kết giới cũng chưa bị mở ra –– Có một lần nào đó, vị trí nào đó của kết giới đã mỏng yếu đến trình độ nhất định, xuyên qua kết giới, Nhuế Lãnh Ngọc giống như thấy được một bóng người ở bên trên, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể thành công.

Sau đó tất cả khôi phục nguyên trạng, Nhuế Lãnh Ngọc ngẩng đầu chờ hồi lâu, bên trên không còn bất cứ động tĩnh nào nữa.

Nhuế Lãnh Ngọc ngây ngốc đứng, ngẩng đầu, mặc cho nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, không biết đứng bao lâu, cuối cùng, cô suy sụp ngồi ở trên mặt đất.

Hy vọng… Còn có sao?

“Ông…”

“A!”

Một tiếng chấn động mãnh liệt, khiến chỗ sâu trong thần thức chấn động một trận, Diệu Quang tiên tử thất thanh kêu lên, dùng sức bịt tai, quay cuồng ở trên mặt đất.

Tóc cô ta rối tung, trong thất khiếu chảy ra máu, quần áo trên thân gần như đều nát hết, chỉ mặc nội y->quần áo cô không phải huyễn hóa ra, mà là thu thập Không Giới một loại lông chim tên là Loan Phượng (không phải là phượng hoàng thật sự) dệt thành, sau khi bị tổn hại ở trong chiến đấu, ngay cả thời gian huyễn hóa ra một thân quần áo để che giấu sự chật vật của mình cũng không có.

Nữ thần số một Không Giới công nhận– không riêng gì bộ dạng xinh đẹp, mà là loại phong tư yểu điệu như tiên tử kia, không biết có bao nhiêu tông sư đại năng từng âm thầm YY kết thành đạo lữ với cô, mà nay lại cực kỳ chật vật nằm úp sấp ở trên mặt đất, dựa vào lăn lộn, gào rống để cân bằng thống khổ trong thần thức.

May mắn không có quá nhiều người nhìn thấy, cũng sẽ không có quá nhiều người nhìn thấy.

Cô ta, còn có Nhất Trận pháp sư, ở sau khi Lâm Tam Sinh chạy đi, bị Nữ Bạt dùng sức một người kéo vào trong không gian giam cầm, ở đây, à chính là người sáng lập quy tắc, tồn tại như tạo hóa, lấy thực lực của Diệu Quang tiên tử cùng Nhất Trần pháp sư, thế mà không thể chạy thoát.

Mười ba đệ tử kia của Chúng Các phái đã bị Nữ Bạt giết chết hết, ngay cả tinh phách cũng bị ả hấp thu…