Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2602: Thi Tộc Không Thể Ngăn Cản (1)



Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau. Nếu... Hữu Quân và Hậu Khanh kết minh, vậy bọn họ thật sự không còn chút đường sống nào, ban đầu một gã Hậu Khanh cũng không dễ đối phó, lại thêm Hữu Quân và hai người bọn Xích Nguyệt La Sát thực lực bất phàm tương tự, bọn họ thật sự chỉ còn đường chết, không có lấy một chút hy vọng.

Sau một lúc, thanh âm Hậu Khanh lại lần nữa vang lên: “Không có người ta vẫn có thể đối phó bọn hắn."

Trong lòng đám người Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi dài.

Theo Hậu Khanh từ chối, Diệp Thiếu Dương cảm giác, ba bên bọn họ bây giờ đã hình thành một loại quan hệ vi diệu:

Mình và Hậu Khanh tự nhiên không cần phải nói, thủy hỏa bất dung, Hữu Quân với mình. Một người đại biểu Thái m sơn, một người đại biểu pháp sư nhân gian, hai trận doanh này từ trước tới nay đều thủy hỏa bất dung, tự nhiên cũng không có khả năng hợp tác. Hữu Quân và Hậu Khanh, cũng là quan hệ không phải bạn tức là địch, trước mắt cũng không có khả năng hợp tác.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới bốn chữ: thế chân vạc!

Quay đầu nhìn về phía xe quỷ, Hữu Quân và hai thủ hạ của hắn không có một chút động hướng, đại khái là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không động thủ, Diệp Thiếu Dương nghĩ một phen, nhìn xe quỷ nói: “Hữu Quân, chúng ta đàm phán giao dịch thế nào?”

“Ngươi muốn nói gì?” Xích Nguyệt La Sát hỏi.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới ả, tiếp tục nhìn bóng người trong xe quỷ nói: “Hữu Quân, ta nghĩ các ngươi tới nơi này, không riêng gì vì bức bách thi vương khuất phục nhỉ, các ngươi chẳng lẽ không muốn cứu ra Lãnh Ngọc... Cô ấy là thánh nữ của các ngươi.”

Đây cũng là điều Diệp Thiếu Dương vừa mới nghĩ đến, Hữu Quân đột nhiên tới Thiên Khí sơn, chỉ Sợ cũng vì Lãnh Ngọc mà đến.

Xích Nguyệt La Sát vừa nghe đã hiểu, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Dương, người tính toán được lắm, nhưng, ngươi không sợ làm như vậy nhục thanh danh tổ tiên người cùng giới pháp thuật, hợp tác với Thái m sơn, thế mà người nghĩ ra được.”

Diệp Thiếu Dương căn bản mặc kệ ả, tiếp tục nhận xe quỷ.

“Nói tiếp.” Trong xe quỷ vang lên tiếng của Hữu Quân.

“Chúng ta hợp tác, cùng nhau diệt Hậu Khanh, Thiên Khí sơn giao cho ngươi, sau đó chúng ta tranh đoạt Lãnh Ngọc, người cảm thấy như thế nào?”

Bích Thanh nghe tới đây, lẩm bẩm một tiếng nói: “Ba người các ngươi, đều là tranh nữ nhân này, ta rất muốn xem xem cô ta bộ dạng thế nào, rốt cuộc chỗ nào tốt.”

Diệp Thiếu Dương có chút cạn lời, nhưng cẩn thận suy nghĩ quả thật là có chuyện như vậy.

“Ngươi chết rồi, ta vẫn có thể tìm được thánh nữ." Hữu Quân trầm mặc hồi lâu, bật ra câu này.

Cách sơn quan hổ đấu... Hữu Quân này, cũng biết tính toán đó.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, còn đang suy nghĩ một số lời để nói, đột nhiên lại một đợt đất rung núi chuyển: khối đá thật lớn kia chỗ Hậu Khanh đột nhiên nứt ra, mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được một màn kinh người:

Một hung thú thể tích thật lớn từ trong khe hở nhảy ra, đáp ở trên đỉnh núi, thân thể thật dài, nhìn qua như là một con rắn khổng lồ, toàn thân màu da cam, trên một cái đầu to lớn có một con mắt duy nhất, miệng giống để giày nứt đến hai bên, trong miệng phun ra thi khí màu đỏ tươi, theo định núi uốn lượn bò xuống, nửa thân trên cong lên, quan sát đám người Diệp Thiếu Dương.

Đây... Là Hậu Khanh?

Hậu Khanh là một con rắn?

Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau, đúng lúc này, con rắn lớn đột nhiên hé miệng, trong miệng thế mà ngậm một người. Hậu Khanh!

Hậu Khanh ngồi ở trong miệng con rắn lớn, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt tập trung

trên người Diệp Thiếu Dương, thản nhiên nói: “Ngươi vốn có cơ hội giết chết ta, nhưng bây giờ, CƠ hội đã không còn nữa.”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Cu Anh đã chết, ngươi bây giờ chỉ có một cái mạng.”

Hậu Khanh mỉm cười, ánh mắt nâng lên, dùng ở trên xe quỷ, nhìn bóng người mơ hồ của Hữu Quân nói: “Các ngươi đều cảm thấy Thị tộc ta dễ bắt nạt? Hữu Quân, nếu ở Quỷ Vực, ta không phải đối thủ của người, nhưng nơi này là Thiên Khí sơn, các ngươi đã đến đây, thì đừng nghĩ về được.”

Nói xong, miệng con rắn lớn khép lại, cái đuôi vung lên, nện ở trên núi, chỉ tích tắc nửa ngọn núi lún xuống, hình thành một cái hố thật lớn, một luồng chướng khí đậm đặc màu xanh lục từ trong hố sâu chậm rãi dâng lên, hình thành một đám mây hình nấm, tiếp theo, từ trong đám chướng khí này trào ra từng đàn cương thi, lao về chỗ Liên Minh Tróc Quỷ, còn có một số phi cương bay ở trên trời, tầng tầng lớp lớp, ùn ùn kéo đến.

Toàn bộ nơi đây, dùng từ rợp trời rợp đất này để hình dung tuyệt đối không đủ.

“Thì ra, thi sào Thiên Khí sơn ở trong núi!” Lão Quách bừng tỉnh đại ngộ thở dài. Trách không được Hậu Khanh dám gọi nhịp với Hữu Quân.

“Giết bọn chúng không tha một ai!” Thanh âm Hậu Khanh từ trong miệng con rắn lớn truyền ra.

“Quách sư huynh, sư huynh tìm chỗ an toàn nấp kỹ đi, tuyệt đối phải cẩn thận.”

Lão Quách tìm xung quanh, nói: “Yên tâm đi, căn bản không có ai để ý tới ta, mọi người tự mình để

Ý!"

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ba người bọn Thái m sơn, ba người này đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích, cũng chưa tỏ vẻ gì cả, bộ dáng nhìn qua không giống như muốn động thủ.

“Ba người bọn hắn muốn tọa sơn quan hổ đấu, tạm thời khẳng định sẽ không ra tay, chúng ta không cần đề phòng bọn hắn...”

Đạo lý rất đơn giản, ở trong mắt Hữu Quân, bọn họ là một đám lực lượng có thể lợi dụng, thứ nhất Có thể tiêu hao binh lực Thị tộc, thứ hai cũng có thể xem nội tình của Hậu Khanh, hắn sẽ không ngu ngốc đến mức đi giúp Hậu Khanh. Lui một bước để nói, nếu mình có thể đánh bại Hậu Khanh, hơn nữa đem Lãnh Ngọc cứu ra, Hữu Quân cũng có tự tin có thể đem Lãnh Ngọc từ bên mình mang đi...

Nói cách khác, cho dù mình đánh bại Hậu Khanh, còn có ba cường giả này của Thái m son đang chờ, đặc biệt là Hữu Quân, chính là nhân vật số ba của Thái m sơn, thực lực mạnh mẽ, khẳng định sẽ không ở dưới Hậu Khanh, lần này đã tự mình tới Thiên Khí sơn, khẳng định cũng làm đủ chuẩn bị, mình nếu đối mặt hắn... Thật sự không có phần thắng nào.

Sự tình phát triển đến một bước này, cũng là điều Diệp Thiếu Dương chưa ngờ tới.

“Hôm nay chuyện này, đã không có cách nào kết thúc êm xuôi nữa.” Diệp Thiếu Dương liếm liếm môi, nói: “Trước khi khai chiến, cần uống một bát canh gà bơm hơi hay không?”

“Đừng, xắn tay áo chơi luôn!” Tứ Bảo nhìn con rắn lớn kia trên núi, vẻ mặt hưng phấn nói.

“Thiếu Dương, đại thần này là linh thần của hắn biến thành, bản tôn của hắn, chính là hình tượng chính hắn trong miệng, chỉ cần tiêu diệt bản tôn hắn, con rắn lớn không cần đối phó nữa.” Tiểu Cửu phân tích.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Quy củ cũ, tôi chủ công, mọi người tìm kiếm cơ hội!” Sau đó nói với Tiểu Cửu: “Em cũng nên lấy ra bản lãnh thật sự rồi!”

Tiểu Cửu cái gì cũng chưa nói, quay vòng tại chỗ, một luồng yêu khí mãnh liệt từ trong cơ thể phát ra, thân thể ở trong đó nhanh chóng tăng vọt, trong nháy mắt biến thành một con thú lớn cao mấy trượng.

Chân thân Cửu Vĩ Thiên Hồ!

Tầng ngoài da lông trắng như tuyết như bao trùm một làn yêu khí màu đỏ, thịnh khí bức người. Bích Thanh đối với Tiểu Cửu vốn đã không quen thuộc, nhìn thấy một màn trước mắt, theo bản năng lui lại.

Tiểu Cửu cúi đầu, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, trong hai con mắt chớp động lệ kh í. Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau. Nếu... Hữu Quân và Hậu Khanh kết minh, vậy bọn họ thật sự không còn chút đường sống nào, ban đầu một gã Hậu Khanh cũng không dễ đối phó, lại thêm Hữu Quân và hai người bọn Xích Nguyệt La Sát thực lực bất phàm tương tự, bọn họ thật sự chỉ còn đường chết, không có lấy một chút hy vọng.

Sau một lúc, thanh âm Hậu Khanh lại lần nữa vang lên: “Không có người ta vẫn có thể đối phó bọn hắn."

Trong lòng đám người Diệp Thiếu Dương thở ra một hơi dài.

Theo Hậu Khanh từ chối, Diệp Thiếu Dương cảm giác, ba bên bọn họ bây giờ đã hình thành một loại quan hệ vi diệu:

Mình và Hậu Khanh tự nhiên không cần phải nói, thủy hỏa bất dung, Hữu Quân với mình. Một người đại biểu Thái m sơn, một người đại biểu pháp sư nhân gian, hai trận doanh này từ trước tới nay đều thủy hỏa bất dung, tự nhiên cũng không có khả năng hợp tác. Hữu Quân và Hậu Khanh, cũng là quan hệ không phải bạn tức là địch, trước mắt cũng không có khả năng hợp tác.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ tới bốn chữ: thế chân vạc!

Quay đầu nhìn về phía xe quỷ, Hữu Quân và hai thủ hạ của hắn không có một chút động hướng, đại khái là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không động thủ, Diệp Thiếu Dương nghĩ một phen, nhìn xe quỷ nói: “Hữu Quân, chúng ta đàm phán giao dịch thế nào?”

“Ngươi muốn nói gì?” Xích Nguyệt La Sát hỏi.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới ả, tiếp tục nhìn bóng người trong xe quỷ nói: “Hữu Quân, ta nghĩ các ngươi tới nơi này, không riêng gì vì bức bách thi vương khuất phục nhỉ, các ngươi chẳng lẽ không muốn cứu ra Lãnh Ngọc... Cô ấy là thánh nữ của các ngươi.”

Đây cũng là điều Diệp Thiếu Dương vừa mới nghĩ đến, Hữu Quân đột nhiên tới Thiên Khí sơn, chỉ Sợ cũng vì Lãnh Ngọc mà đến.

Xích Nguyệt La Sát vừa nghe đã hiểu, cười lạnh nói: “Diệp Thiếu Dương, người tính toán được lắm, nhưng, ngươi không sợ làm như vậy nhục thanh danh tổ tiên người cùng giới pháp thuật, hợp tác với Thái m sơn, thế mà người nghĩ ra được.”

Diệp Thiếu Dương căn bản mặc kệ ả, tiếp tục nhận xe quỷ.

“Nói tiếp.” Trong xe quỷ vang lên tiếng của Hữu Quân.

“Chúng ta hợp tác, cùng nhau diệt Hậu Khanh, Thiên Khí sơn giao cho ngươi, sau đó chúng ta tranh đoạt Lãnh Ngọc, người cảm thấy như thế nào?”

Bích Thanh nghe tới đây, lẩm bẩm một tiếng nói: “Ba người các ngươi, đều là tranh nữ nhân này, ta rất muốn xem xem cô ta bộ dạng thế nào, rốt cuộc chỗ nào tốt.”

Diệp Thiếu Dương có chút cạn lời, nhưng cẩn thận suy nghĩ quả thật là có chuyện như vậy.

“Ngươi chết rồi, ta vẫn có thể tìm được thánh nữ." Hữu Quân trầm mặc hồi lâu, bật ra câu này.

Cách sơn quan hổ đấu... Hữu Quân này, cũng biết tính toán đó.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, còn đang suy nghĩ một số lời để nói, đột nhiên lại một đợt đất rung núi chuyển: khối đá thật lớn kia chỗ Hậu Khanh đột nhiên nứt ra, mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức thấy được một màn kinh người:

Một hung thú thể tích thật lớn từ trong khe hở nhảy ra, đáp ở trên đỉnh núi, thân thể thật dài, nhìn qua như là một con rắn khổng lồ, toàn thân màu da cam, trên một cái đầu to lớn có một con mắt duy nhất, miệng giống để giày nứt đến hai bên, trong miệng phun ra thi khí màu đỏ tươi, theo định núi uốn lượn bò xuống, nửa thân trên cong lên, quan sát đám người Diệp Thiếu Dương.

Đây... Là Hậu Khanh?

Hậu Khanh là một con rắn?

Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn nhau, đúng lúc này, con rắn lớn đột nhiên hé miệng, trong miệng thế mà ngậm một người. Hậu Khanh!

Hậu Khanh ngồi ở trong miệng con rắn lớn, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt tập trung

trên người Diệp Thiếu Dương, thản nhiên nói: “Ngươi vốn có cơ hội giết chết ta, nhưng bây giờ, CƠ hội đã không còn nữa.”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Cu Anh đã chết, ngươi bây giờ chỉ có một cái mạng.”

Hậu Khanh mỉm cười, ánh mắt nâng lên, dùng ở trên xe quỷ, nhìn bóng người mơ hồ của Hữu Quân nói: “Các ngươi đều cảm thấy Thị tộc ta dễ bắt nạt? Hữu Quân, nếu ở Quỷ Vực, ta không phải đối thủ của người, nhưng nơi này là Thiên Khí sơn, các ngươi đã đến đây, thì đừng nghĩ về được.”

Nói xong, miệng con rắn lớn khép lại, cái đuôi vung lên, nện ở trên núi, chỉ tích tắc nửa ngọn núi lún xuống, hình thành một cái hố thật lớn, một luồng chướng khí đậm đặc màu xanh lục từ trong hố sâu chậm rãi dâng lên, hình thành một đám mây hình nấm, tiếp theo, từ trong đám chướng khí này trào ra từng đàn cương thi, lao về chỗ Liên Minh Tróc Quỷ, còn có một số phi cương bay ở trên trời, tầng tầng lớp lớp, ùn ùn kéo đến.

Toàn bộ nơi đây, dùng từ rợp trời rợp đất này để hình dung tuyệt đối không đủ.

“Thì ra, thi sào Thiên Khí sơn ở trong núi!” Lão Quách bừng tỉnh đại ngộ thở dài. Trách không được Hậu Khanh dám gọi nhịp với Hữu Quân.

“Giết bọn chúng không tha một ai!” Thanh âm Hậu Khanh từ trong miệng con rắn lớn truyền ra.

“Quách sư huynh, sư huynh tìm chỗ an toàn nấp kỹ đi, tuyệt đối phải cẩn thận.”

Lão Quách tìm xung quanh, nói: “Yên tâm đi, căn bản không có ai để ý tới ta, mọi người tự mình để

Ý!"

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ba người bọn Thái m sơn, ba người này đứng ở tại chỗ, không nhúc nhích, cũng chưa tỏ vẻ gì cả, bộ dáng nhìn qua không giống như muốn động thủ.

“Ba người bọn hắn muốn tọa sơn quan hổ đấu, tạm thời khẳng định sẽ không ra tay, chúng ta không cần đề phòng bọn hắn...”

Đạo lý rất đơn giản, ở trong mắt Hữu Quân, bọn họ là một đám lực lượng có thể lợi dụng, thứ nhất Có thể tiêu hao binh lực Thị tộc, thứ hai cũng có thể xem nội tình của Hậu Khanh, hắn sẽ không ngu ngốc đến mức đi giúp Hậu Khanh. Lui một bước để nói, nếu mình có thể đánh bại Hậu Khanh, hơn nữa đem Lãnh Ngọc cứu ra, Hữu Quân cũng có tự tin có thể đem Lãnh Ngọc từ bên mình mang đi...

Nói cách khác, cho dù mình đánh bại Hậu Khanh, còn có ba cường giả này của Thái m son đang chờ, đặc biệt là Hữu Quân, chính là nhân vật số ba của Thái m sơn, thực lực mạnh mẽ, khẳng định sẽ không ở dưới Hậu Khanh, lần này đã tự mình tới Thiên Khí sơn, khẳng định cũng làm đủ chuẩn bị, mình nếu đối mặt hắn... Thật sự không có phần thắng nào.

Sự tình phát triển đến một bước này, cũng là điều Diệp Thiếu Dương chưa ngờ tới.

“Hôm nay chuyện này, đã không có cách nào kết thúc êm xuôi nữa.” Diệp Thiếu Dương liếm liếm môi, nói: “Trước khi khai chiến, cần uống một bát canh gà bơm hơi hay không?”

“Đừng, xắn tay áo chơi luôn!” Tứ Bảo nhìn con rắn lớn kia trên núi, vẻ mặt hưng phấn nói.

“Thiếu Dương, đại thần này là linh thần của hắn biến thành, bản tôn của hắn, chính là hình tượng chính hắn trong miệng, chỉ cần tiêu diệt bản tôn hắn, con rắn lớn không cần đối phó nữa.” Tiểu Cửu phân tích.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Quy củ cũ, tôi chủ công, mọi người tìm kiếm cơ hội!” Sau đó nói với Tiểu Cửu: “Em cũng nên lấy ra bản lãnh thật sự rồi!”

Tiểu Cửu cái gì cũng chưa nói, quay vòng tại chỗ, một luồng yêu khí mãnh liệt từ trong cơ thể phát ra, thân thể ở trong đó nhanh chóng tăng vọt, trong nháy mắt biến thành một con thú lớn cao mấy trượng.

Chân thân Cửu Vĩ Thiên Hồ!

Tầng ngoài da lông trắng như tuyết như bao trùm một làn yêu khí màu đỏ, thịnh khí bức người. Bích Thanh đối với Tiểu Cửu vốn đã không quen thuộc, nhìn thấy một màn trước mắt, theo bản năng lui lại.

Tiểu Cửu cúi đầu, nghiêng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, trong hai con mắt chớp động lệ kh í.