“Dã tâm của hắn không nhỏ.” Diệp Thiếu Dương đọc xong thư, cảm thán.
“Rèn sắt khi còn nóng, hắn bây giờ là thời điểm uy vọng cao nhất, nếu có thể thành lập phủ nguyên soái này, hắn mới có thể thật sự địa vị ngang hàng với mấy đại tông sư." Lão Quách phân tích.
Tiểu Cửu nói: “Điều này rất khó, tuy sau khi trải qua một trận chiến này, các tướng sĩ từ dưới lên trên đều phục hắn, nhưng các tướng sĩ đó đều là đệ tử của các đại tông phái, nếu gặp được hai bên sinh ra mâu thuẫn thật sự, bọn họ nhất định sẽ đứng ở bên tông môn, quân sự nhìn uy phong, thật ra cũng chỉ là cái vỏ rỗng.”
“Tư lệnh không quân.” Diệp Thiếu Dương nói.
“Đem những tướng quân này đổi đi là được.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc, đoàn người ngẩn ra, nhìn nhau. Lúc này cửa bị đẩy ra, Qua Qua dẫn đầu đi vào, Lâm Tam Sinh đi theo phía sau, mặc một thân đồ đen tơ lụa, đầu đội mũ lông vũ, nhìn qua cực kỳ khí
“Ta về nhà một chuyến, vừa lúc nhìn thấy quân sự ở đó, liền đem hắn mang đến.” Qua Qua giải thích một câu, nháy mắt nhảy đến trên lưng Bánh Bao, đùa giỡn với nó. Từ khi có Bánh Bao, cuộc đời Qua Qua đã có thêm rất nhiều thú vui, không có việc gì thì bắt nạt nó, nhưng ngẫu nhiên Bánh Bao cũng sẽ dùng ảo thuật phản kháng, dùng các loại cảnh trong mơ khủng bố hù dọa nó.
“Các người đều không sao?” Lâm Tam Sinh đi vào, nhìn ba người bọn Diệp Thiếu Dương mặc đồ bệnh nhân liền nói.
“Bái kiến đại tướng quân.” Diệp Thiếu Dương tạo thế đùa.
“Là đại nguyên soái.” Lâm Tam Sinh cười cười, đi đến trước mặt Tiểu Thanh, nói: “Mấy người các người thật là ngốc, bảo các ngươi đi bên ngoài rừng rậm Hắc Ám chờ Thiếu Dương, kết quả bọn họ từ một chỗ đi ra, thế mà đều không đợi được.”
“Căn bản không phải từ một phương hướng đi ra có được không.” Tiểu Thanh vụng trộm nhìn em gái một cái, xấu hổ nói là Tiểu Bạch nhớ lầm của tiến vào rừng rậm Hắc Ám, bốn người chờ suông mãi, đợi thật lâu, cảm thấy không thích hợp, vì thế Tiểu Thanh tới Thanh Khâu sơn tìm hiểu tình huống, mới biết được chiến đấu đã sớm kết thúc, bọn Diệp Thiếu Dương cũng về nhân gian hơn nửa ngày rồi...
Hai người vừa đối thoại như vậy, nói lên khúc mắc trước đó đã trôi qua. Đối với chuyện Lâm Tam Sinh lúc trước lừa giết hàng binh, tuy vẫn canh cánh trong lòng, nhưng đã không đặc biệt quan trọng nữa.
Cái này giống như giữa thành viên một gia đình, khẳng định có chỗ khó chịu với đối phương, nhưng không ảnh hưởng cảm tình lẫn nhau.
Diệp Thiếu Dương cũng không khách sáo với hắn, nói: “Ngươi tới làm gì?”
“Sợ người chết, đến thăm người chút.”
“Lần này thật sự là thiếu chút nữa, coi như mạng ta lớn.”.
Tiểu Bạch nghe tới đây, hỏi Lâm Tam Sinh: “Lâm Lâm tỷ tìm được chưa.”
Lâm Tam Sinh lắc đầu, ánh mắt lộ ra buồn rầu, nói: “Ta đã an bài đủ nhiều người đi tìm, chỉ cần có ấy còn ở Không Giới, hẳn là tìm được, hơn nữa, ta có hồn khí nối liền với cô ấy, hồn khí không tổn hao gì, nói rõ cô ấy còn sống, có thể cô ấy trốn tránh không muốn gặp đi.”
“Chúng ta giúp người cùng nhau tìm đi, mọi người cùng đi Không Giới, ta không tin không tìm thấy.” Tiểu Bạch đề nghị, lập tức được mọi người đồng ý, dù sao Lý Lâm Lâm cũng là một thành viên của Liên Minh Tróc Quỷ.
Tiểu Cửu nói: “Không cần tìm người loại chuyện này, không quan hệ với thực lực, các ngươi không quen thuộc đối với Không Giới, vẫn là để ta phái một ít thủ hạ có khả năng đi thôi.”
Vừa lúc A Tử cũng có mặt, Tiểu Cửu phân phó xuống, A Tử lĩnh mệnh, lập tức trở về.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới đề tài trước đó, hỏi Lâm Tam Sinh, “Trước đó người nói cái gì, đem tướng lĩnh dưới trướng người thay hết? Nhưng đổi ai đây, Không Giới lại không giống nhân gian, có nhiều người rảnh rỗi như vậy, ta cảm giác mặc kệ đổi ai cũng giống nhau, đệ tử các đại môn phái kia, mặc kệ ngươi mượn sức như thế nào, tấm đều vẫn hướng về tông môn cùng sư phụ của người ta, môn phái nhỏ lại không có quyền lên tiếng gì, hơn nữa đều có muôn vàn quan hệ với các môn phái lớn kia. Người cảm thấy thế nào?”
Lâm Tam Sinh mỉm cười, “Những thứ người nói, ta tự nhiên đều từng nghĩ, nhưng, ta căn bản chưa từng nghĩ đổi người, mà là... Tìm người của mình!”
Đoàn người nghe xong lời này, đều rất khó hiểu. Tứ Bảo hỏi: “Ngươi lấy đâu ra cái gì người của mình, chẳng lẽ để bọn Qua Qua đi?”
Qua Qua lập tức nói: “Ta không đi, không phải nhằm vào người đầu quân sự, ta thật sự không quen Không giới bên kia, không tự tại như nơi này.”
Lâm Tam Sinh cười nói: “Đương nhiên không tìm các ngươi, ta có người của mình.”
“Đừng chỉ có nói một nửa nữa!” Diệp Thiếu Dương lấy chai rượu dùng sức gõ gõ ở trên bàn.
“Ta lần này tới tìm người, chính là tìm người mượn một thứ.”
Lão Quách đột nhiên tỉnh ngộ lại, xen vào nói: “Ta hiểu rồi, ngươi là muốn từ thế giới trong tranh tìm người!”
Lâm Tam Sinh gật đầu.”Không sai, ta lúc trước theo sự phụ, ở hồng hoang thế giới mở rộng của thu môn đồ, bây giờ còn có không ít đệ tử ở bên kia, trong đó cũng không thiếu một số kẻ có thiên phú, hoàn toàn có thể đón tới Không Giới, dốc lòng bồi dưỡng, ta thành lập đại nguyên soái phủ, cũng chính là mục đích này.”
“Ngươi muốn khai tông lập phái ở Không Giới?” Diệp Thiếu Dương nói.
“Cũng có thể nói như vậy, ít nhất, ta muốn bồi dưỡng một mũi lực lượng thuộc về mình, không thể bị mấy đại môn phái khống chế, như vậy mới có thể có quyền lên tiếng.”
Diệp Thiếu Dương từ trong túi lấy ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đưa qua, nói: “Cũng khéo, lúc trước ta vừa đem nó từ Đạo Phong bên kia đòi lại, bằng không còn phải tìm hắn, hắn rất keo kiệt, không nhất định sẽ cho ngươi.”
Lâm Tam Sinh đưa tay đi đón, lại phát hiện Diệp Thiếu Dương đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ nắm rất chặt, sửng sốt một phen, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đánh mất
nó."
“Móa!"
Diệp Thiếu Dương đánh một quyền vào ngực hắn, “Quân sư ngươi có phải làm quan lớn, xa cách với ta, ngươi sợ ta không cho người phải không?”
Lâm Tam Sinh nhếch miệng cười ngây ngô, “Sao có thể, ta chỉ là cam đoan một lần mà thôi.”
“Cam đoan cái em gái ngươi!” Diệp Thiếu Dương đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ ném cho hắn, “Ta là muốn hỏi người một chút, ngươi bây giờ làm đại soái, lại muốn nâng đỡ thế lực của mình, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, mục tiêu cuối cùng của ngươi là cái gì, thống nhất Không Giới?”
“Ta không phải Kiến Văn Đế, ta từ trước tới nay chưa từng muốn làm hoàng đế.” Lâm Tam Sinh cười khổ, hai tay gối lên sau đầu, nằm ở trên giường, lẩm bẩm: “Ta chỉ là muốn thử một lần, mình theo con đường này, có thể đi đến một bước nào... Hơn nữa, nếu ta thật sự làm được, chúng ta ở Không Giới liền có một cái đại bản doanh, tương lai mặc kệ là tiến thối, đều có cơ sở nhất định.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Được rồi, ta cũng không ép hỏi nữa, dù sao người cảm thấy là chuyện đúng đắn, đi làm là được, nhưng, người phải nhớ kỹ một sự kiện.”
Nói xong hướng gã vươn một ngón tay, “Mặc kệ ngươi tương lai lăn lộn đến tình trạng nào, ở Không Giới làm quan gì, ngươi ở chỗ này của ta, vĩnh viễn đều là quân sự của Liên Minh Tróc Quỷ!”
Ánh mắt Lâm Tam Sinh lóe lên một cái, nhìn về phía mọi người, cực kỳ thoải mái cười lên.
Đột nhiên, một trận gió âm từ ngoài cửa sổ thổi tới, thôi động bức màn.
Mọi người cùng nhau nhìn qua. “Dã tâm của hắn không nhỏ.” Diệp Thiếu Dương đọc xong thư, cảm thán.
“Rèn sắt khi còn nóng, hắn bây giờ là thời điểm uy vọng cao nhất, nếu có thể thành lập phủ nguyên soái này, hắn mới có thể thật sự địa vị ngang hàng với mấy đại tông sư." Lão Quách phân tích.
Tiểu Cửu nói: “Điều này rất khó, tuy sau khi trải qua một trận chiến này, các tướng sĩ từ dưới lên trên đều phục hắn, nhưng các tướng sĩ đó đều là đệ tử của các đại tông phái, nếu gặp được hai bên sinh ra mâu thuẫn thật sự, bọn họ nhất định sẽ đứng ở bên tông môn, quân sự nhìn uy phong, thật ra cũng chỉ là cái vỏ rỗng.”
“Tư lệnh không quân.” Diệp Thiếu Dương nói.
“Đem những tướng quân này đổi đi là được.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc, đoàn người ngẩn ra, nhìn nhau. Lúc này cửa bị đẩy ra, Qua Qua dẫn đầu đi vào, Lâm Tam Sinh đi theo phía sau, mặc một thân đồ đen tơ lụa, đầu đội mũ lông vũ, nhìn qua cực kỳ khí
“Ta về nhà một chuyến, vừa lúc nhìn thấy quân sự ở đó, liền đem hắn mang đến.” Qua Qua giải thích một câu, nháy mắt nhảy đến trên lưng Bánh Bao, đùa giỡn với nó. Từ khi có Bánh Bao, cuộc đời Qua Qua đã có thêm rất nhiều thú vui, không có việc gì thì bắt nạt nó, nhưng ngẫu nhiên Bánh Bao cũng sẽ dùng ảo thuật phản kháng, dùng các loại cảnh trong mơ khủng bố hù dọa nó.
“Các người đều không sao?” Lâm Tam Sinh đi vào, nhìn ba người bọn Diệp Thiếu Dương mặc đồ bệnh nhân liền nói.
“Bái kiến đại tướng quân.” Diệp Thiếu Dương tạo thế đùa.
“Là đại nguyên soái.” Lâm Tam Sinh cười cười, đi đến trước mặt Tiểu Thanh, nói: “Mấy người các người thật là ngốc, bảo các ngươi đi bên ngoài rừng rậm Hắc Ám chờ Thiếu Dương, kết quả bọn họ từ một chỗ đi ra, thế mà đều không đợi được.”
“Căn bản không phải từ một phương hướng đi ra có được không.” Tiểu Thanh vụng trộm nhìn em gái một cái, xấu hổ nói là Tiểu Bạch nhớ lầm của tiến vào rừng rậm Hắc Ám, bốn người chờ suông mãi, đợi thật lâu, cảm thấy không thích hợp, vì thế Tiểu Thanh tới Thanh Khâu sơn tìm hiểu tình huống, mới biết được chiến đấu đã sớm kết thúc, bọn Diệp Thiếu Dương cũng về nhân gian hơn nửa ngày rồi...
Hai người vừa đối thoại như vậy, nói lên khúc mắc trước đó đã trôi qua. Đối với chuyện Lâm Tam Sinh lúc trước lừa giết hàng binh, tuy vẫn canh cánh trong lòng, nhưng đã không đặc biệt quan trọng nữa.
Cái này giống như giữa thành viên một gia đình, khẳng định có chỗ khó chịu với đối phương, nhưng không ảnh hưởng cảm tình lẫn nhau.
Diệp Thiếu Dương cũng không khách sáo với hắn, nói: “Ngươi tới làm gì?”
“Sợ người chết, đến thăm người chút.”
“Lần này thật sự là thiếu chút nữa, coi như mạng ta lớn.”.
Tiểu Bạch nghe tới đây, hỏi Lâm Tam Sinh: “Lâm Lâm tỷ tìm được chưa.”
Lâm Tam Sinh lắc đầu, ánh mắt lộ ra buồn rầu, nói: “Ta đã an bài đủ nhiều người đi tìm, chỉ cần có ấy còn ở Không Giới, hẳn là tìm được, hơn nữa, ta có hồn khí nối liền với cô ấy, hồn khí không tổn hao gì, nói rõ cô ấy còn sống, có thể cô ấy trốn tránh không muốn gặp đi.”
“Chúng ta giúp người cùng nhau tìm đi, mọi người cùng đi Không Giới, ta không tin không tìm thấy.” Tiểu Bạch đề nghị, lập tức được mọi người đồng ý, dù sao Lý Lâm Lâm cũng là một thành viên của Liên Minh Tróc Quỷ.
Tiểu Cửu nói: “Không cần tìm người loại chuyện này, không quan hệ với thực lực, các ngươi không quen thuộc đối với Không Giới, vẫn là để ta phái một ít thủ hạ có khả năng đi thôi.”
Vừa lúc A Tử cũng có mặt, Tiểu Cửu phân phó xuống, A Tử lĩnh mệnh, lập tức trở về.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới đề tài trước đó, hỏi Lâm Tam Sinh, “Trước đó người nói cái gì, đem tướng lĩnh dưới trướng người thay hết? Nhưng đổi ai đây, Không Giới lại không giống nhân gian, có nhiều người rảnh rỗi như vậy, ta cảm giác mặc kệ đổi ai cũng giống nhau, đệ tử các đại môn phái kia, mặc kệ ngươi mượn sức như thế nào, tấm đều vẫn hướng về tông môn cùng sư phụ của người ta, môn phái nhỏ lại không có quyền lên tiếng gì, hơn nữa đều có muôn vàn quan hệ với các môn phái lớn kia. Người cảm thấy thế nào?”
Lâm Tam Sinh mỉm cười, “Những thứ người nói, ta tự nhiên đều từng nghĩ, nhưng, ta căn bản chưa từng nghĩ đổi người, mà là... Tìm người của mình!”
Đoàn người nghe xong lời này, đều rất khó hiểu. Tứ Bảo hỏi: “Ngươi lấy đâu ra cái gì người của mình, chẳng lẽ để bọn Qua Qua đi?”
Qua Qua lập tức nói: “Ta không đi, không phải nhằm vào người đầu quân sự, ta thật sự không quen Không giới bên kia, không tự tại như nơi này.”
Lâm Tam Sinh cười nói: “Đương nhiên không tìm các ngươi, ta có người của mình.”
“Đừng chỉ có nói một nửa nữa!” Diệp Thiếu Dương lấy chai rượu dùng sức gõ gõ ở trên bàn.
“Ta lần này tới tìm người, chính là tìm người mượn một thứ.”
Lão Quách đột nhiên tỉnh ngộ lại, xen vào nói: “Ta hiểu rồi, ngươi là muốn từ thế giới trong tranh tìm người!”
Lâm Tam Sinh gật đầu.”Không sai, ta lúc trước theo sự phụ, ở hồng hoang thế giới mở rộng của thu môn đồ, bây giờ còn có không ít đệ tử ở bên kia, trong đó cũng không thiếu một số kẻ có thiên phú, hoàn toàn có thể đón tới Không Giới, dốc lòng bồi dưỡng, ta thành lập đại nguyên soái phủ, cũng chính là mục đích này.”
“Ngươi muốn khai tông lập phái ở Không Giới?” Diệp Thiếu Dương nói.
“Cũng có thể nói như vậy, ít nhất, ta muốn bồi dưỡng một mũi lực lượng thuộc về mình, không thể bị mấy đại môn phái khống chế, như vậy mới có thể có quyền lên tiếng.”
Diệp Thiếu Dương từ trong túi lấy ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đưa qua, nói: “Cũng khéo, lúc trước ta vừa đem nó từ Đạo Phong bên kia đòi lại, bằng không còn phải tìm hắn, hắn rất keo kiệt, không nhất định sẽ cho ngươi.”
Lâm Tam Sinh đưa tay đi đón, lại phát hiện Diệp Thiếu Dương đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ nắm rất chặt, sửng sốt một phen, nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đánh mất
nó."
“Móa!"
Diệp Thiếu Dương đánh một quyền vào ngực hắn, “Quân sư ngươi có phải làm quan lớn, xa cách với ta, ngươi sợ ta không cho người phải không?”
Lâm Tam Sinh nhếch miệng cười ngây ngô, “Sao có thể, ta chỉ là cam đoan một lần mà thôi.”
“Cam đoan cái em gái ngươi!” Diệp Thiếu Dương đem Sơn Hà Xã Tắc Đồ ném cho hắn, “Ta là muốn hỏi người một chút, ngươi bây giờ làm đại soái, lại muốn nâng đỡ thế lực của mình, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, mục tiêu cuối cùng của ngươi là cái gì, thống nhất Không Giới?”
“Ta không phải Kiến Văn Đế, ta từ trước tới nay chưa từng muốn làm hoàng đế.” Lâm Tam Sinh cười khổ, hai tay gối lên sau đầu, nằm ở trên giường, lẩm bẩm: “Ta chỉ là muốn thử một lần, mình theo con đường này, có thể đi đến một bước nào... Hơn nữa, nếu ta thật sự làm được, chúng ta ở Không Giới liền có một cái đại bản doanh, tương lai mặc kệ là tiến thối, đều có cơ sở nhất định.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Được rồi, ta cũng không ép hỏi nữa, dù sao người cảm thấy là chuyện đúng đắn, đi làm là được, nhưng, người phải nhớ kỹ một sự kiện.”
Nói xong hướng gã vươn một ngón tay, “Mặc kệ ngươi tương lai lăn lộn đến tình trạng nào, ở Không Giới làm quan gì, ngươi ở chỗ này của ta, vĩnh viễn đều là quân sự của Liên Minh Tróc Quỷ!”
Ánh mắt Lâm Tam Sinh lóe lên một cái, nhìn về phía mọi người, cực kỳ thoải mái cười lên.
Đột nhiên, một trận gió âm từ ngoài cửa sổ thổi tới, thôi động bức màn.