Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2639: Quỷ Khiêu Châm (1)



“Chúng ta trực tiếp đi cổ mộ đi, xem xem phía dưới đó rốt cuộc có cái quỷ gì."Tứ Bảo nóng lòng muốn thử, từng là một trộm mộ tặc, hắn đối với cổ mộ có một loại đam mê cuồng nhiệt.

Đám người Diệp Thiếu Dương thương lượng một phen, cũng cảm thấy khả thi, vì thế tìm lão Thu dẫn đường.

Từ khách sạn đi ra, Diệp Thiếu Dương đi dẫn đầu phía trước, lập tức bị vài người bao vây, ngẩng đầu nhìn là Dương Vũ kia, mang theo mấy thiếu niên, còn có hai em gái, đều đang dùng vẻ mặt cây si nhìn mình.

“Thiếu Dương đại đại, có thể kí tên chụp ảnh chung hay không.”

Cái này...

Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ này, sau khi nghe theo, bọn họ lại đi tìm Ngô Gia Vĩ và Tứ Bảo, xong việc một em gái kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương, cực kỳ kích động nói: “Thiếu Dương đại đại, tôi tôi tôi là đại biểu môn phái chúng tôi còn có các tỷ muội ba môn phái huynh đệ đến, có thể hỏi anh mấy vấn đề không?”

Diệp Thiếu Dương nhất thời kích động không biết nói gì cho phải, mờ mịt gật đầu, trong lòng cũng tràn ngập sự chờ mong nho nhỏ.

“À, xin hỏi Đạo Phong đại đại hiện ở nơi nào?”

Mạch? Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, “Không phải phỏng vấn tôi sao?”

“Đúng vậy, bởi vì ngài và Đạo Phong đại đại là sư huynh đệ mà, về hành tung anh ấy, chỉ có ngài rõ nhất. Ngài là không biết, chúng tôi đều là fan của Đạo Phong đại đại, không không, không riêng gì chúng tôi, phàm là nữ pháp sư tôi quen biết, đều là fan của anh ấy đó...”

“Ha ha ha...” Tiểu Mã ở bên cạnh phát ra tiếng cười như gánh tạ, đám người Tứ Bảo cũng cười trộm theo, nhìn khuôn mặt Diệp Thiếu Dương đã đen, sau khi miễn cưỡng trả lời, em gái lại nói ra vài vấn đề về Đạo Phong, Diệp Thiếu Dương thật sự phiền.

“Tôi không biết không biết, các cô đi Phong Chi Cốc hỏi chính hắn đi, đừng hỏi tôi.”

Diệp Thiếu Dương muốn đi, kết quả lại bị cô em giữ chặt, cực kỳ trịnh trọng nói: “Một vấn đề cuối cùng, cũng là một cái quan trọng nhất, vấn đề này là về ngài.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy một tia ấm áp, mình cũng không phải hoàn toàn không có tiếng tăm gì, lập tức lộ ra mỉm cười mê người, gật đầu nói: “Hỏi đi.”

“À, nói ra ngài đừng tức giận nha, là về sinh hoạt cá nhân của ngài, trên phố đồn đãi, bên cạnh Đạo Phong đại đại có mấy hồng nhan tri kỷ...”  

“Không phải hỏi tôi sao?” Diệp Thiếu Dương nghe được hai chữ Đạo Phong, lông mày đã nhíu lại.

“Đúng đúng đúng, nghe tôi nói xong đã, bọn họ đều nói, nguyên nhân Đạo Phong đại đại từ chối mấy hồng nhan kia, chính là vì anh... Anh ấy thật sự thích, là anh...”

Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, một ngụm máu thiếu chút nữa phun ra.

Em gái vừa thấy như vậy, lập tức truy hỏi: “Tôi có thể cho rằng, ngài không trả lời chính là ngầm thừa nhận không?”

“Đây là người ai tìm đến, có người quản không có người quản, không có người quản tôi có thể động thủ rồi!” Diệp Thiếu Dương hô lên.

Mấy tên xem náo nhiệt bọn Tứ Bảo đều điên cuồng cười lên.

Lão Thu vội vàng gọi bọn Dương Vũ cùng nhau đem cô em này lôi đi, cô em này bị nâng ở không trung, còn chưa từ bỏ ý định, hướng Diệp Thiếu Dương cách xa xa hô: “Thiếu Dương đại đại, ngài không cần tức giận như vậy, thật sự, chúng tôi đều có thể lý giải, đồng tính mới là tình yêu đích thực, ngài không cần tự ti, phải dũng cảm mà đối diện...”

Trước mắt Diệp Thiếu Dương tối sầm, ngất ngã xuống đất.

tô dọc đường xóc nảy, chạy đến vùng ngoại thành, bốn phía cỏ hoang cao ngút trời, chỉ có một mảng phế tích tòa nhà cao, đứng sừng sững ở giữa cỏ dại, là một ít nhà lầu mới có cái khung, cửa sổ các thứ đều không có, gạch ngoài tường cũng không trát, nhìn qua cực kỳ cũ nát.

Lão Thu giới thiệu, mấy căn nhà lầu này, chính là tiểu khu năm đó cậu hai của hắn khai phá, bởi vì xảy ra chuyện kia, công trình cũng ngừng, cho tới bây giờ chưa ai tiếp quản, liên hoang phế ở đây.

Lão Quách vỗ bờ vai hắn, nói: “Cậu hai của chú thật sự là mù, chú nghĩ xem, lúc ấy ông ta nếu không có ý đồ với cổ mộ kia, chuyên tâm làm tốt công trình này, tới mấy năm nay bất động sản càng ngày càng hot, nói không chừng đã sớm phát tài to rồi.”

Lão Thu cảm khái thở dài, “Ai nói không phải chứ, chính tà chị niệm, vốn chỉ là một ý niệm.”

Ô tô chạy đến trước những phế tích kia, đoàn người xuống xe, lão Thu ở phía trước dẫn đường, xuyên qua từng lùm cỏ dại rối tung, đi về phía một mảng đất trũng, đồng thời giải thích, nơi này chính là cái hồ nước kia của năm đó.

Diệp Thiếu Dương phóng mắt nhìn lại, một mảng đất trũng này đại khái to bằng mấy sân bóng, sâu cũng mấy chục mét, tưởng tượng lúc trước nơi này là một hồ nước, phạm vi còn rất lớn.

“Chính là nơi này, các tiến trường đi theo tôi.”Lão Thu đi vội vài bước, vượt qua một gò đất cao mười mấy mét, đây ra cỏ dại, một dãy phòng ốc xuất hiện ở giữa có lùm xùm.

Đây là một gian nhà xi măng, xung quanh không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt, chung quanh quay lưới sắt, trên tường quét bốn chữ có điện nguy hiểm”, nhìn qua thật đúng là giống một trạm biến thế, ít nhất sẽ làm người ta cảm thấy là trạm biến thế bỏ hoang, cho dù có ai nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Diệp Thiếu Dương dẫn đầu leo qua lan can, thử đẩy cửa, trên cửa có khoá ngầm, khóa chặt chẽ, đầy không chút nhúc nhích.

“Để ta đến!”

Lão Quách xắn tay áo, thoả thuê mãn nguyện đi qua, đem Diệp Thiếu Dương đuổi tới một bên, trước ghé đến phía trước ổ khóa bắt đầu kiểm tra.

“Có làm được không?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Làm được! Đây là khóa của mười năm trước rồi, kỹ thuật khóa tâm đã sớm bị phá giải, khóa như vậy đến một tá cũng không có vấn đề gì.”

Lão Quách nói xong, đem ba lô cởi ra đặt trên mặt đất, từ bên trong lấy ra thùng dụng cụ lấy ra một thứ giống như tơ động, cắm vào trong ổ khóa, bắt đầu mân mê, sau đó lại lui ra cải tạo hình dạng, kết quả làm hồi lâu cửa cũng không mở.

Dm, cửa này khóa

“Cửa này không thích hợp.” Lão Quách ghé vào khe cửa nhìn hồi lâu, n chết rồi, bảo sao ta làm hồi lâu mà không được.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Lão Quách suy nghĩ một phen, nói: “Chỉ có thể dùng của điện hoặc là máy mài đá, nhưng rất phiền toái, nơi này không có chỗ tiếp điện.”

“Dùng thuốc nổ đi, anh không phải sở trường thứ này sao.” Tiểu Mã giựt giây.

Lão Quách lườm hắn, “Thứ này là cảnh sát phong tỏa, dùng thuốc nổ, cậu muốn để tôi nửa đời sau ăn cơm tù à.”

“Tiểu Mã, cậu vào xem bên trong trước Có cái gì rồi nói, coi chừng một chút." Diệp Thiếu Dương nói với Tiểu Mã.

“Đúng vậy. Lão tử có thể xuyên tường, móa, đã lâu không đến nhân gian, điều này cũng quên mất!” Tiểu Mã nói xong, trực tiếp từ cửa sắt đi xuyên qua.

Ở trong quá trình đợi hắn đi ra, Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, đo lường kiểm tra khí tức phụ cận vùng này, kết quả kim đồng hồ chỉ thẳng căn nhà xi măng trước mặt.

Âm khí thật mạnh!

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ chấn động, vừa muốn khám nghiệm, mặt đồng hồ đột nhiên kịch liệt lắc lư một lần, sau đó kim đồng hồ vòng quanh mặt đồng hồ quay tít. Tay Diệp Thiếu Dương cầm la bàn âm dương cũng run lên nhè nhẹ.

“Trời ạ!” Lão Thu thấy một màn này, thất thanh hô lên, hắn tuy pháp lực không đủ, nhưng dù sao cũng là pháp sư, nhìn thấy loại tình huống này, lập tức biết đây là chuyện gì.

Dùng thuật ngữ giới pháp thuật để nói, cái này gọi là “Quỷ khiêu châm”. “Chúng ta trực tiếp đi cổ mộ đi, xem xem phía dưới đó rốt cuộc có cái quỷ gì."Tứ Bảo nóng lòng muốn thử, từng là một trộm mộ tặc, hắn đối với cổ mộ có một loại đam mê cuồng nhiệt.

Đám người Diệp Thiếu Dương thương lượng một phen, cũng cảm thấy khả thi, vì thế tìm lão Thu dẫn đường.

Từ khách sạn đi ra, Diệp Thiếu Dương đi dẫn đầu phía trước, lập tức bị vài người bao vây, ngẩng đầu nhìn là Dương Vũ kia, mang theo mấy thiếu niên, còn có hai em gái, đều đang dùng vẻ mặt cây si nhìn mình.

“Thiếu Dương đại đại, có thể kí tên chụp ảnh chung hay không.”

Cái này...

Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ loại đãi ngộ này, sau khi nghe theo, bọn họ lại đi tìm Ngô Gia Vĩ và Tứ Bảo, xong việc một em gái kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương, cực kỳ kích động nói: “Thiếu Dương đại đại, tôi tôi tôi là đại biểu môn phái chúng tôi còn có các tỷ muội ba môn phái huynh đệ đến, có thể hỏi anh mấy vấn đề không?”

Diệp Thiếu Dương nhất thời kích động không biết nói gì cho phải, mờ mịt gật đầu, trong lòng cũng tràn ngập sự chờ mong nho nhỏ.

“À, xin hỏi Đạo Phong đại đại hiện ở nơi nào?”

Mạch? Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, “Không phải phỏng vấn tôi sao?”

“Đúng vậy, bởi vì ngài và Đạo Phong đại đại là sư huynh đệ mà, về hành tung anh ấy, chỉ có ngài rõ nhất. Ngài là không biết, chúng tôi đều là fan của Đạo Phong đại đại, không không, không riêng gì chúng tôi, phàm là nữ pháp sư tôi quen biết, đều là fan của anh ấy đó...”

“Ha ha ha...” Tiểu Mã ở bên cạnh phát ra tiếng cười như gánh tạ, đám người Tứ Bảo cũng cười trộm theo, nhìn khuôn mặt Diệp Thiếu Dương đã đen, sau khi miễn cưỡng trả lời, em gái lại nói ra vài vấn đề về Đạo Phong, Diệp Thiếu Dương thật sự phiền.

“Tôi không biết không biết, các cô đi Phong Chi Cốc hỏi chính hắn đi, đừng hỏi tôi.”

Diệp Thiếu Dương muốn đi, kết quả lại bị cô em giữ chặt, cực kỳ trịnh trọng nói: “Một vấn đề cuối cùng, cũng là một cái quan trọng nhất, vấn đề này là về ngài.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy một tia ấm áp, mình cũng không phải hoàn toàn không có tiếng tăm gì, lập tức lộ ra mỉm cười mê người, gật đầu nói: “Hỏi đi.”

“À, nói ra ngài đừng tức giận nha, là về sinh hoạt cá nhân của ngài, trên phố đồn đãi, bên cạnh Đạo Phong đại đại có mấy hồng nhan tri kỷ...”  

“Không phải hỏi tôi sao?” Diệp Thiếu Dương nghe được hai chữ Đạo Phong, lông mày đã nhíu lại.

“Đúng đúng đúng, nghe tôi nói xong đã, bọn họ đều nói, nguyên nhân Đạo Phong đại đại từ chối mấy hồng nhan kia, chính là vì anh... Anh ấy thật sự thích, là anh...”

Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, một ngụm máu thiếu chút nữa phun ra.

Em gái vừa thấy như vậy, lập tức truy hỏi: “Tôi có thể cho rằng, ngài không trả lời chính là ngầm thừa nhận không?”

“Đây là người ai tìm đến, có người quản không có người quản, không có người quản tôi có thể động thủ rồi!” Diệp Thiếu Dương hô lên.

Mấy tên xem náo nhiệt bọn Tứ Bảo đều điên cuồng cười lên.

Lão Thu vội vàng gọi bọn Dương Vũ cùng nhau đem cô em này lôi đi, cô em này bị nâng ở không trung, còn chưa từ bỏ ý định, hướng Diệp Thiếu Dương cách xa xa hô: “Thiếu Dương đại đại, ngài không cần tức giận như vậy, thật sự, chúng tôi đều có thể lý giải, đồng tính mới là tình yêu đích thực, ngài không cần tự ti, phải dũng cảm mà đối diện...”

Trước mắt Diệp Thiếu Dương tối sầm, ngất ngã xuống đất.

tô dọc đường xóc nảy, chạy đến vùng ngoại thành, bốn phía cỏ hoang cao ngút trời, chỉ có một mảng phế tích tòa nhà cao, đứng sừng sững ở giữa cỏ dại, là một ít nhà lầu mới có cái khung, cửa sổ các thứ đều không có, gạch ngoài tường cũng không trát, nhìn qua cực kỳ cũ nát.

Lão Thu giới thiệu, mấy căn nhà lầu này, chính là tiểu khu năm đó cậu hai của hắn khai phá, bởi vì xảy ra chuyện kia, công trình cũng ngừng, cho tới bây giờ chưa ai tiếp quản, liên hoang phế ở đây.

Lão Quách vỗ bờ vai hắn, nói: “Cậu hai của chú thật sự là mù, chú nghĩ xem, lúc ấy ông ta nếu không có ý đồ với cổ mộ kia, chuyên tâm làm tốt công trình này, tới mấy năm nay bất động sản càng ngày càng hot, nói không chừng đã sớm phát tài to rồi.”

Lão Thu cảm khái thở dài, “Ai nói không phải chứ, chính tà chị niệm, vốn chỉ là một ý niệm.”

Ô tô chạy đến trước những phế tích kia, đoàn người xuống xe, lão Thu ở phía trước dẫn đường, xuyên qua từng lùm cỏ dại rối tung, đi về phía một mảng đất trũng, đồng thời giải thích, nơi này chính là cái hồ nước kia của năm đó.

Diệp Thiếu Dương phóng mắt nhìn lại, một mảng đất trũng này đại khái to bằng mấy sân bóng, sâu cũng mấy chục mét, tưởng tượng lúc trước nơi này là một hồ nước, phạm vi còn rất lớn.

“Chính là nơi này, các tiến trường đi theo tôi.”Lão Thu đi vội vài bước, vượt qua một gò đất cao mười mấy mét, đây ra cỏ dại, một dãy phòng ốc xuất hiện ở giữa có lùm xùm.

Đây là một gian nhà xi măng, xung quanh không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt, chung quanh quay lưới sắt, trên tường quét bốn chữ có điện nguy hiểm”, nhìn qua thật đúng là giống một trạm biến thế, ít nhất sẽ làm người ta cảm thấy là trạm biến thế bỏ hoang, cho dù có ai nhìn thấy cũng sẽ không nghĩ nhiều.

Diệp Thiếu Dương dẫn đầu leo qua lan can, thử đẩy cửa, trên cửa có khoá ngầm, khóa chặt chẽ, đầy không chút nhúc nhích.

“Để ta đến!”

Lão Quách xắn tay áo, thoả thuê mãn nguyện đi qua, đem Diệp Thiếu Dương đuổi tới một bên, trước ghé đến phía trước ổ khóa bắt đầu kiểm tra.

“Có làm được không?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Làm được! Đây là khóa của mười năm trước rồi, kỹ thuật khóa tâm đã sớm bị phá giải, khóa như vậy đến một tá cũng không có vấn đề gì.”

Lão Quách nói xong, đem ba lô cởi ra đặt trên mặt đất, từ bên trong lấy ra thùng dụng cụ lấy ra một thứ giống như tơ động, cắm vào trong ổ khóa, bắt đầu mân mê, sau đó lại lui ra cải tạo hình dạng, kết quả làm hồi lâu cửa cũng không mở.

Dm, cửa này khóa

“Cửa này không thích hợp.” Lão Quách ghé vào khe cửa nhìn hồi lâu, n chết rồi, bảo sao ta làm hồi lâu mà không được.”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Lão Quách suy nghĩ một phen, nói: “Chỉ có thể dùng của điện hoặc là máy mài đá, nhưng rất phiền toái, nơi này không có chỗ tiếp điện.”

“Dùng thuốc nổ đi, anh không phải sở trường thứ này sao.” Tiểu Mã giựt giây.

Lão Quách lườm hắn, “Thứ này là cảnh sát phong tỏa, dùng thuốc nổ, cậu muốn để tôi nửa đời sau ăn cơm tù à.”

“Tiểu Mã, cậu vào xem bên trong trước Có cái gì rồi nói, coi chừng một chút." Diệp Thiếu Dương nói với Tiểu Mã.

“Đúng vậy. Lão tử có thể xuyên tường, móa, đã lâu không đến nhân gian, điều này cũng quên mất!” Tiểu Mã nói xong, trực tiếp từ cửa sắt đi xuyên qua.

Ở trong quá trình đợi hắn đi ra, Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, đo lường kiểm tra khí tức phụ cận vùng này, kết quả kim đồng hồ chỉ thẳng căn nhà xi măng trước mặt.

Âm khí thật mạnh!

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ chấn động, vừa muốn khám nghiệm, mặt đồng hồ đột nhiên kịch liệt lắc lư một lần, sau đó kim đồng hồ vòng quanh mặt đồng hồ quay tít. Tay Diệp Thiếu Dương cầm la bàn âm dương cũng run lên nhè nhẹ.

“Trời ạ!” Lão Thu thấy một màn này, thất thanh hô lên, hắn tuy pháp lực không đủ, nhưng dù sao cũng là pháp sư, nhìn thấy loại tình huống này, lập tức biết đây là chuyện gì.

Dùng thuật ngữ giới pháp thuật để nói, cái này gọi là “Quỷ khiêu châm”.