Lưu kỳ nhìn lướt qua nhóm người Diệp Thiếu Dương, nói: “Sao các anh không có chút trang bị nào vậy, không biết phải hạ mộ sao?”
“Đương nhiên là có.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ ba lô của mình.
Lưu Kỳ nhìn ba lô xẹp lép trên người hắn, nhăn mày nhăn mặt, dùng hoài nghi giọng điệu nói: “Tôi nói cho các anh biết, lần này là phải hạ mộ, các anh phải chuẩn bị cho tốt các loại tình huống cực đoan, nếu không gặp phải nguy hiểm, hậu quả không phải đùa giỡn.”
Diệp Thiếu Dương cùng đám người Tứ Bảo nhìn nhau liếc mắt một cái, đều là cười trừ.
Lưu Kỳ kêu mấy tên thủ hạ theo lên, cùng đi tới trước căn phòng xi măng, Lưu Kỳ để cho những người này thủ ở bên ngoài, phân phối bộ đàm, như vậy vạn nhất phía dưới có tình huống gì, những người ở trên cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì, có thể sớm cứu viện cho kịp.
Theo lẽ thường mà nói, xử lý như vậy đương nhiên là chính xác, nhưng theo cách nhìn của Diệp Thiếu Dương, bố trí như thế này hoàn toàn vô dụng, bởi vì loại hành động này vốn đã không phải là một sự kiện bình thường.
Tiến vào căn phòng xi măng, Lưu Kỳ cùng hai thủ hạ đều mang theo công cụ, lúc mở nắp giếng ra, một luồng khí ấm lãnh đập vào mặt.
Cửa vào tối như mực, có thể nhìn thấy từng tầng bậc thang kéo dài tới phía trước.
Lưu Kỳ mở ba lô ra, lấy ra ba chiếc đèn pin, chia cho bọn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chúng tôi xuống trước, các anh đi theo sau?”
“Hay là để tôi xuống trước đi.” Diệp Thiếu Dương lấy ra âm dương bàn, kiểm tra một chút, huyệt động phía dưới không có tà khí gì, nhưng âm dương bàn vẫn bị quấy nhiễu, hoàn toàn mất đi tác dụng.
Điều này đã nằm trong dự liệu của Diệp Thiếu Dương, quay đầu nhìn thoáng qua đoàn người, nói: “Đi thôi, tôi đi đầu, nhóm cảnh sát đi giữa, Tứ Bảo cùng Tiểu Mã đi sau cùng.”
Lưu Kỳ vừa nghe, lập tức phản bác: “Này, như vậy giống như bọn tôi đang được bị bảo hộ.”
“Vốn là vậy mà.”
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu nhảy xuống, tay cầm đèn pin, thật cẩn thận đi về phía trước. Lần trước nguyên thần của hắn đã tới một lần, đối với địa hình nơi này cũng hiểu sơ, cũng không có gì phải sợ.
Hơn nữa, trong lòng hắn rất rõ ràng, mặc kệ đám ẩn nấp dưới cổ mộ kia là thủ lãnh Thánh Linh công hội hay là tà vật gì khác, dù sao, ngay tại bước chân đầu tiên của mình trên cổ mộ, thật ra đã bị bại lộ trong tầm mắt của bọn họ.
Hoặc là nửa đường đến ngăn trở, hoặc là đã thiết lập mai phục gì, chờ bọn họ đến lọt bẫy.
Bị động khẳng định là bị động, nhưng nếu đã đi đến bước này, cũng chỉ có thể một đường đi đến
cùng.
Theo bậc thang đá một đường đi thẳng tới trước, xuống dưới khoảng tầm mấy chục thước, phía trước trở nên bằng phẳng, một đường thông thoáng đi thẳng tới trước, hai bên cứ đi được một khoảng cách thì trên tường đều có xuất hiện bích động được đào ra, bên trong tất cả đều là điêu khắc đồng thau, các hình thái hoa, điều thú linh tinh, tất cả đều rỗng, nhìn từ hốc tường đào ra hoặc từ tâm của đóa hoa, trong lớn ngoài nhỏ, dùng đèn pin chiếu vào, bên trong có ánh sáng phản lại, hình như là chất lỏng.
Tứ Bảo lấy ra một bó nhang, đốt xong, vôi vào bên trong, hương khói gặp được chất lỏng, lập tức dấy lên ngọn lửa, từ trong lỗ thủng của pho tượng toát ra.
“Các ngươi xem đây đều là miệng nhỏ bụng lớn, hình dạng cũng là hình cung, đây đều là tạo hình được cố ý thiết kế ra, sau khi đốt lửa, có thể cháy được vài phút, sau đó bên trong thiếu dưỡng khí, lửa sẽ tự động tắt, tránh lãng phí dầu thắp. Nhưng mà tác dụng cũng rất yếu, cũng chính là mấy người thợ giỏi tay nghề thời Mãn Thanh làm ra cho vui, sau lại dùng trong mộ táng. Chỉ cần điểm này thôi cũng biết ngôi mộ này tám phần là do hoàng gia kiến tạo.”
Tứ Bảo giải thích, bình phẩm từ đầu đến chân, Lưu Kỳ cùng vài cảnh sát nghe xong đều sửng sốt, cuối cùng hỏi hắn: “Anh là một hòa thượng, làm sao biết nhiều như vậy?
“Hắn nha, còn có một chức nghiệp, chính là...”
Diệp Thiếu Dương còn chưa nói xong, đã bị Tứ Bảo dùng tay che miệng lại, cười nói với Lưu Kỳ, “Tiểu tăng nghiệp dư thích nghiên cứu điều này. Nghiên cứu mà thôi.” Quay đầu hung hăng trùng mắt với Diệp Thiếu Dương, “Muốn chết a, muốn có phải muốn ta bị bắt hay không!”
Dọc theo mộ đạo một đường đi về phía trước, trên đường gặp được một cánh cửa, cửa đang mở, Lão Quách tới gần vị trí khóa cửa kiểm tra một chút, nói: “Cửa này đáng lẽ là khóa, sau đó bị người ta phá hủy, hắn là đám người lần trước đi vào cổ mộ làm.”
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu đi qua cánh cửa này, hai bên bỗng nhiên sáng sủa, là một không gian hình vòng tròn thật lớn, mặt trên là khung đình, phía dưới là đất bằng lát đá xanh, ở giữa chằng chịt khe rãnh, tạo thành một đồ án thật lớn, nhìn qua giống như đồ đằng hoặc là phù văn, lần lượt ôm lấy trung tâm, sắp hàng thành một chỉnh thể.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương xem xét từng cái, đều rất trừu tượng, đến ngay cả Lão Quách cùng Tứ Bảo kiến thức uyên bác cũng không nhìn ra đây là cái quỷ gì.
“Có thể là một số đồ đằng linh tinh mà Mãn Thanh sùng bái.” Tứ Bảo đoán, “Ta từng đào không ít mộ thời nhà Thanh, không gì đáng nghiên cứu.”
“Đào mộ?” Lưu Kỳ tò mò hỏi một câu.
Tứ Bảo thè lưỡi, tự biết nói lỡ, không dám nói nữa.
Ngay giữa trung tâm của vòng tròn này là một lỗ thủng hình tròn đường kính tầm ba thước, lúc đi qua đó nhìn, có một cái cầu thang vòng tròn, kéo dài hình xoắn ốc xuống dưới, cao tầm năm thước, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy.
Tất cả đều giống như lời của Vương Tỉnh Lộ. Diệp Thiếu Dương ghé vào bên cạnh cầu thang nhìn xuống, nói: “Đây hẳn là chính là thang Huyền hồn.”
“Thang Huyền hồn rốt cuộc là cái gì?” Lưu Kỳ hỏi.
“Cầu thang Penrose.” Diệp Thiếu Dương lấy đèn pin ra soi, tựa như có thể soi đến cùng. “Nhìn thì thấy đáy, nhưng mà có khả năng vĩnh viễn cũng đi không hết cầu thang.
“Đạo mộng không gian?” Một cảnh sát tò mò nói.
Tuy tính chất giống nhau, nhưng mà nguyên lý căn bản hoàn toàn khác nhau, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện giải thích, từ trong ba lô lấy ra một sợi dây đỏ đã chuẩn bị sẵn, mình cầm lấy một đầu, một đầu kia giao cho Lão Quách, Lão Quách gật gật đầu, nói: “Ngươi xuống đi!”
Diệp Thiếu Dương cầm lấy đầu dây, bắt đầu đi xuống theo bậc thang, vừa đi, vừa từ trong ba lô lấy ra một nắm gạo nếp, không ngừng rãi ở trên đất, đến chỗ quẹo đầu tiên, Diệp Thiếu Dương đứng lại. Sau đó Lão Quách đem sợi dây giao cho Tứ Bảo, sau đó tự mình xuống dưới, đứng ở vị trí phía trên Diệp Thiếu Dương, nắm chặt dây đỏ, sau đó Diệp Thiếu Dương xuống thêm một tầng nữa.
Lúc này Tứ Bảo sẽ đem dây thừng giao cho Ngô Gia Vị, bản thân đi đến vị trí của Lão Quách nơi đó, Lão Quách lại đi tới chỗ Diệp Thiếu Dương, cứ như vậy kéo dài.
Lưu Kỳ cùng vài cảnh sát đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, không biết bọn họ đang làm gì.
Diệp Thiếu Dương cuối cùng đã đến tầng cuối cùng trong lòng đất, đưa mắt nhìn bốn phía, là một không gian hoàn toàn khác với trên mặt đất, bốn phía cũng đều có đường đi, nhìn qua giống như một chữ thập.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lên trên, có thể nhìn thấy Long Dương chân nhân đứng ở trên cùng.
Diệp Thiếu Dương gọi bọn họ xuống dưới.
Lưu Kỳ mang theo vài cảnh sát đi xuống, vẻ mặt hồ nghi nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Các anh bày trò xiếc gì vậy, không phải nói đi mãi không hết sao?” Lưu kỳ nhìn lướt qua nhóm người Diệp Thiếu Dương, nói: “Sao các anh không có chút trang bị nào vậy, không biết phải hạ mộ sao?”
“Đương nhiên là có.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ ba lô của mình.
Lưu Kỳ nhìn ba lô xẹp lép trên người hắn, nhăn mày nhăn mặt, dùng hoài nghi giọng điệu nói: “Tôi nói cho các anh biết, lần này là phải hạ mộ, các anh phải chuẩn bị cho tốt các loại tình huống cực đoan, nếu không gặp phải nguy hiểm, hậu quả không phải đùa giỡn.”
Diệp Thiếu Dương cùng đám người Tứ Bảo nhìn nhau liếc mắt một cái, đều là cười trừ.
Lưu Kỳ kêu mấy tên thủ hạ theo lên, cùng đi tới trước căn phòng xi măng, Lưu Kỳ để cho những người này thủ ở bên ngoài, phân phối bộ đàm, như vậy vạn nhất phía dưới có tình huống gì, những người ở trên cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì, có thể sớm cứu viện cho kịp.
Theo lẽ thường mà nói, xử lý như vậy đương nhiên là chính xác, nhưng theo cách nhìn của Diệp Thiếu Dương, bố trí như thế này hoàn toàn vô dụng, bởi vì loại hành động này vốn đã không phải là một sự kiện bình thường.
Tiến vào căn phòng xi măng, Lưu Kỳ cùng hai thủ hạ đều mang theo công cụ, lúc mở nắp giếng ra, một luồng khí ấm lãnh đập vào mặt.
Cửa vào tối như mực, có thể nhìn thấy từng tầng bậc thang kéo dài tới phía trước.
Lưu Kỳ mở ba lô ra, lấy ra ba chiếc đèn pin, chia cho bọn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chúng tôi xuống trước, các anh đi theo sau?”
“Hay là để tôi xuống trước đi.” Diệp Thiếu Dương lấy ra âm dương bàn, kiểm tra một chút, huyệt động phía dưới không có tà khí gì, nhưng âm dương bàn vẫn bị quấy nhiễu, hoàn toàn mất đi tác dụng.
Điều này đã nằm trong dự liệu của Diệp Thiếu Dương, quay đầu nhìn thoáng qua đoàn người, nói: “Đi thôi, tôi đi đầu, nhóm cảnh sát đi giữa, Tứ Bảo cùng Tiểu Mã đi sau cùng.”
Lưu Kỳ vừa nghe, lập tức phản bác: “Này, như vậy giống như bọn tôi đang được bị bảo hộ.”
“Vốn là vậy mà.”
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu nhảy xuống, tay cầm đèn pin, thật cẩn thận đi về phía trước. Lần trước nguyên thần của hắn đã tới một lần, đối với địa hình nơi này cũng hiểu sơ, cũng không có gì phải sợ.
Hơn nữa, trong lòng hắn rất rõ ràng, mặc kệ đám ẩn nấp dưới cổ mộ kia là thủ lãnh Thánh Linh công hội hay là tà vật gì khác, dù sao, ngay tại bước chân đầu tiên của mình trên cổ mộ, thật ra đã bị bại lộ trong tầm mắt của bọn họ.
Hoặc là nửa đường đến ngăn trở, hoặc là đã thiết lập mai phục gì, chờ bọn họ đến lọt bẫy.
Bị động khẳng định là bị động, nhưng nếu đã đi đến bước này, cũng chỉ có thể một đường đi đến
cùng.
Theo bậc thang đá một đường đi thẳng tới trước, xuống dưới khoảng tầm mấy chục thước, phía trước trở nên bằng phẳng, một đường thông thoáng đi thẳng tới trước, hai bên cứ đi được một khoảng cách thì trên tường đều có xuất hiện bích động được đào ra, bên trong tất cả đều là điêu khắc đồng thau, các hình thái hoa, điều thú linh tinh, tất cả đều rỗng, nhìn từ hốc tường đào ra hoặc từ tâm của đóa hoa, trong lớn ngoài nhỏ, dùng đèn pin chiếu vào, bên trong có ánh sáng phản lại, hình như là chất lỏng.
Tứ Bảo lấy ra một bó nhang, đốt xong, vôi vào bên trong, hương khói gặp được chất lỏng, lập tức dấy lên ngọn lửa, từ trong lỗ thủng của pho tượng toát ra.
“Các ngươi xem đây đều là miệng nhỏ bụng lớn, hình dạng cũng là hình cung, đây đều là tạo hình được cố ý thiết kế ra, sau khi đốt lửa, có thể cháy được vài phút, sau đó bên trong thiếu dưỡng khí, lửa sẽ tự động tắt, tránh lãng phí dầu thắp. Nhưng mà tác dụng cũng rất yếu, cũng chính là mấy người thợ giỏi tay nghề thời Mãn Thanh làm ra cho vui, sau lại dùng trong mộ táng. Chỉ cần điểm này thôi cũng biết ngôi mộ này tám phần là do hoàng gia kiến tạo.”
Tứ Bảo giải thích, bình phẩm từ đầu đến chân, Lưu Kỳ cùng vài cảnh sát nghe xong đều sửng sốt, cuối cùng hỏi hắn: “Anh là một hòa thượng, làm sao biết nhiều như vậy?
“Hắn nha, còn có một chức nghiệp, chính là...”
Diệp Thiếu Dương còn chưa nói xong, đã bị Tứ Bảo dùng tay che miệng lại, cười nói với Lưu Kỳ, “Tiểu tăng nghiệp dư thích nghiên cứu điều này. Nghiên cứu mà thôi.” Quay đầu hung hăng trùng mắt với Diệp Thiếu Dương, “Muốn chết a, muốn có phải muốn ta bị bắt hay không!”
Dọc theo mộ đạo một đường đi về phía trước, trên đường gặp được một cánh cửa, cửa đang mở, Lão Quách tới gần vị trí khóa cửa kiểm tra một chút, nói: “Cửa này đáng lẽ là khóa, sau đó bị người ta phá hủy, hắn là đám người lần trước đi vào cổ mộ làm.”
Diệp Thiếu Dương dẫn đầu đi qua cánh cửa này, hai bên bỗng nhiên sáng sủa, là một không gian hình vòng tròn thật lớn, mặt trên là khung đình, phía dưới là đất bằng lát đá xanh, ở giữa chằng chịt khe rãnh, tạo thành một đồ án thật lớn, nhìn qua giống như đồ đằng hoặc là phù văn, lần lượt ôm lấy trung tâm, sắp hàng thành một chỉnh thể.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương xem xét từng cái, đều rất trừu tượng, đến ngay cả Lão Quách cùng Tứ Bảo kiến thức uyên bác cũng không nhìn ra đây là cái quỷ gì.
“Có thể là một số đồ đằng linh tinh mà Mãn Thanh sùng bái.” Tứ Bảo đoán, “Ta từng đào không ít mộ thời nhà Thanh, không gì đáng nghiên cứu.”
“Đào mộ?” Lưu Kỳ tò mò hỏi một câu.
Tứ Bảo thè lưỡi, tự biết nói lỡ, không dám nói nữa.
Ngay giữa trung tâm của vòng tròn này là một lỗ thủng hình tròn đường kính tầm ba thước, lúc đi qua đó nhìn, có một cái cầu thang vòng tròn, kéo dài hình xoắn ốc xuống dưới, cao tầm năm thước, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy.
Tất cả đều giống như lời của Vương Tỉnh Lộ. Diệp Thiếu Dương ghé vào bên cạnh cầu thang nhìn xuống, nói: “Đây hẳn là chính là thang Huyền hồn.”
“Thang Huyền hồn rốt cuộc là cái gì?” Lưu Kỳ hỏi.
“Cầu thang Penrose.” Diệp Thiếu Dương lấy đèn pin ra soi, tựa như có thể soi đến cùng. “Nhìn thì thấy đáy, nhưng mà có khả năng vĩnh viễn cũng đi không hết cầu thang.
“Đạo mộng không gian?” Một cảnh sát tò mò nói.
Tuy tính chất giống nhau, nhưng mà nguyên lý căn bản hoàn toàn khác nhau, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện giải thích, từ trong ba lô lấy ra một sợi dây đỏ đã chuẩn bị sẵn, mình cầm lấy một đầu, một đầu kia giao cho Lão Quách, Lão Quách gật gật đầu, nói: “Ngươi xuống đi!”
Diệp Thiếu Dương cầm lấy đầu dây, bắt đầu đi xuống theo bậc thang, vừa đi, vừa từ trong ba lô lấy ra một nắm gạo nếp, không ngừng rãi ở trên đất, đến chỗ quẹo đầu tiên, Diệp Thiếu Dương đứng lại. Sau đó Lão Quách đem sợi dây giao cho Tứ Bảo, sau đó tự mình xuống dưới, đứng ở vị trí phía trên Diệp Thiếu Dương, nắm chặt dây đỏ, sau đó Diệp Thiếu Dương xuống thêm một tầng nữa.
Lúc này Tứ Bảo sẽ đem dây thừng giao cho Ngô Gia Vị, bản thân đi đến vị trí của Lão Quách nơi đó, Lão Quách lại đi tới chỗ Diệp Thiếu Dương, cứ như vậy kéo dài.
Lưu Kỳ cùng vài cảnh sát đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, không biết bọn họ đang làm gì.
Diệp Thiếu Dương cuối cùng đã đến tầng cuối cùng trong lòng đất, đưa mắt nhìn bốn phía, là một không gian hoàn toàn khác với trên mặt đất, bốn phía cũng đều có đường đi, nhìn qua giống như một chữ thập.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lên trên, có thể nhìn thấy Long Dương chân nhân đứng ở trên cùng.
Diệp Thiếu Dương gọi bọn họ xuống dưới.
Lưu Kỳ mang theo vài cảnh sát đi xuống, vẻ mặt hồ nghi nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Các anh bày trò xiếc gì vậy, không phải nói đi mãi không hết sao?”