Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2730: Chân Tướng Sơn Hải An 2)



Bích Thanh cũng ngồi dậy, nhìn phía sau lưng Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Thiếu Dương, chúng ta đã rất thân thuộc, ta hỏi người một chuyện, người thành thật trả lời ta.”

“Chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Sơn hải ấn có phải thật sự ở trong tay người hay không.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, đứng hẳn lên, đi đến phía trước cửa sổ, không có linh phù, đành cắt ngón tay, dùng máu vẽ một đạo phù trên tường, niệm chú ngữ, lấy vách tường bốn phía phòng làm cơ sở, hình thành một đạo kết giới, phong tỏa căn phòng lại.

Diệp Thiếu Dương xoay người, lưng tựa lên cửa sổ, nhìn Bích Thanh nói nhỏ: “Sơn hải ấn, xác thực ngay trên người ta!”

Bích thanh hít sâu một hơi, “Vậy ngươi...”

“Nhưng mà lực phù văn bên trên đã tiêu hao hết, ta không biết làm sao bổ sung loại lực lượng này.”

Bích Thanh từ trên giường một bước nhảy xuống, nói: “Ngươi lấy ra đi, lấy ra nghiên cứu một chút, nói không chừng sẽ có biện pháp đó!”.

Diệp Thiếu Dương cười mỉm, “Ngươi nha, có đôi khi cũng rất ngốc, thứ này, ngươi có biết trong tam giới có bao nhiêu người muốn có được nó, nói như thế, người tin hay không, sở dĩ bây giờ ta còn sống là vì, bọn họ không tìm thấy son hải ẩn, nhưng lại muốn có được. Nếu ta để ở trên người, đã mất từ lâu rồi.”

“Vậy... Người để nó ở đâu?”

“Một nơi vĩnh viễn không thể tìm được.” Diệp Thiếu Dương tạm dừng một chút, nói ra chân tướng: “Ở trong Sơn hà xã tắc đồ.”

Bích Thanh sợ run một chút, nói: “Trong Sơn hà xã tắc đồ cũng có sinh linh mà, ngươi không sợ bị người ta đánh cắp?

“Nơi đó không ai có thể tìm được.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

“Nhưng mà... Trước kia không phải người nói với Từ Văn Trường, người không biết Sơn hải ấn ở đầu, để cho hắn mang người đi gặp Từ Phúc sao?”

“Đó là kế nghi binh, trừ người bên cạnh ta, ta tuyệt không thể nói thật với bất cứ kẻ nào. Ngươi cũng không phải không biết, có bao nhiêu người để ý đến Sơn hải ấn, vạn nhất truyền ra ngoài, ta lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho nên đánh chết cũng không thể thừa nhận.”

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương không khỏi thở dài, “Nhắc tới chuyện này mới thấy là Từ Phúc chơi ta một vố, đưa Sơn hải ấn cho ta, nhưng mà lực lượng phù văn đã tiêu hao hết, ta cầm lấy cũng hoàn toàn vô dụng, còn bị nhiều người như vậy nhớ thương, thực sự kiếm chuyện cho ta làm mà!”

Bích Thanh trầm ngâm nói: “Cũng không thể nói như vậy được, hắn đưa Sơn hải ấn cho ngươi, quá nửa là vì có biện pháp trọng khải phù văn, ít nhất có thể thử xem, ngươi có từng thử?”

“Không, ta nào có công phu này. Xuyên không với ta mà nói cũng không có gì hấp dẫn.”

“Nếu ta nhớ không lầm, lần trước ngươi đem Sơn hà xã tắc đồ cho quân sự mượn, chỉ có hắn biết bí mật sơn hải ấn?”

“Hắn cũng không biết, đã rất lâu rồi ta không gặp hắn, lần trước hắn đến mượn Sơn hà xã tắc đồ, nhiều người lắm, ta cũng không tiện nói thẳng, vốn định tìm cơ hội nói cho hắn biết, không ngờ lại bị nhốt ở đây.”

Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, nằm xuống giường, lại tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng, cho dù quân sự tìm được Sơn hải ấn cũng vô dụng, ta đem Sơn hải ấn đặt ở trên cột nhà của tòa đạo quan mà hắn tu hành, thiết lập cấm chế, dùng là Mao Sơn pháp thuật của ta, trừ Đạo Phong, thiên hạ không người Có thể giải.”

Bích Thanh nói: “Pháp thuật gì?”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái.

“Tò mò mà thôi, ngươi không cần trả lời.”

“Tàng phong bộ lộ, nhạn tự cứu hồi. Chính là hai câu nói này." Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Pháp thuật nội môn Mao son, bác đại tinh thâm, chỉ một câu chú ngữ này, cho dù thỉnh hết pháp sư khắp thiên hạ, cũng không hề hấn gì.”

Chủ đề này nói đến đây cũng kết thúc.

Diệp Thiếu Dương phải phun nạp, Bích Thanh sau khi tỉnh lại, căn bản không cần ngủ, một mình đi lang thang bên ngoài, xem có thể phát hiện càng nhiều manh mối hay không.

Phun nạp một chu thiên, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm giác được một cỗ tà khí, dừng lại ở ngoài cửa bất động, không phải Bích Thanh, trong lòng vừa động, lặng lẽ đi tới, nhanh tay mở cửa, tay trái đã tạo sẵn pháp quyết lập tức đánh tới bên ngoài, đột nhiên thấy rõ tà vật bên ngoài, vội vàng rút tay về, há mồm mắng: “Bà mẹ ngươi lén lút tới đây làm gì!”

Đứng ngoài cửa là trư yêu nọ, hiện ra bản tôn, giường đôi mắt ti hí nhìn hắn, thi thoảng ve vẩy lỗ tai.

Hắn nhìn trư.

Trư nhìn hắn.

“Ta đói bụng.” Trư yêu ngượng ngùng nói.

“Đói bụng thì đi ăn đi!”

“Cái này... Ta không biết nơi nào có đồ ăn, từ tối hôm qua đến bây giờ ta đã một ngày không ăn gì, không nhiều lắm, là hai mươi lăm tiếng lẻ tám phút.”

“Ngươi có đồng hồ?”

“Không có, đoán thời gian là sở trường của ta, hoàn toàn không cần xem đồng hồ, mỗi ngày ta đều tính thời gian đi ăn cơm.”

Được rồi... Thật đúng là trư tham ăn.

Nhưng cũng tự trách mình, tối hôm qua sắp xếp phòng cho hắn xong, sáng sớm hôm sau liền ra ngoài, trở về rồi vẫn quên sự tồn tại của hắn...

Trư yêu nhìn hắn ngây người, càng ngượng ngùng, nói: “Còn nữa, ta lá gan rất nhỏ, người hiện tại là chủ nhân ta, ta không dám ăn cái gì, ta cứ ở mãi trong phòng chờ đợi, kết quả người vẫn không về, ô ô, ta thật sự đói chịu không nổi, đành phải ra đây tìm người...”

“Hic, nói nghe tội nghiệp quá, ta kiếm gì cho người ăn, nhưng mà, vì sao người hiện ra bản tôn, người như vậy lỡ bị người ta phát hiện, cũng bị người ta làm thịt.”

“Một khi ta đói quá, lực khống chế không ổn, không có cách nào duy trì hình người, ta cũng không muốn a, chủ nhân, ngươi nhanh lên nhanh lên nhanh lên kiểm gì ngon cho ta ăn đi?”

Diệp Thiếu Dương nhìn trư.

Trư nhìn hắn, miệng hơi hé, còn đang chảy nước miếng.

“Ngươi vào phòng trước đã, hóa thành hình người đi rồi ta đi tìm đồ ăn cho ngươi." Diệp Thiếu Dương nói xong lắc đầu đi ra ngoài, đột nhiên lại lộn trở lại, hỏi hắn: “Đúng rồi người ăn cái gì, cám gia súc sao?”

“Cái gì, thân là một trư yêu, sao có thể ăn thức ăn gia súc, ta chưa bao giờ ăn cái đó! Hừ hừ!” Trư yêu không phải tức giận, mà là trong lỗ mũi phát ra hai tiếng hừ hừ.

“Vậy ngươi ăn cái gì?”

“Ăn thịt, ăn các loại thịt trừ thịt lợn!”

“Hã, trư ăn thịt?”

“Trư cái gì cũng ăn, hơn nữa ta là trư yêu a, ta mất nhiều thời giờ như vậy để tu luyện thành tinh, chính vì muốn đứng đầu chuỗi thực phẩm a, nếu không cho ta ăn đồ ăn ngon, ta đây tu hành làm gì, còn sống làm gì?”

Hắn nói cũng rất đúng lý hợp tình. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải đi vào trong sân, tìm được một hạ nhân đang trực đêm, phân phó hắn tìm người mang nhiều thức ăn đến, đặc biệt dặn không được có thịt lợn.

Chỉ trong chốc lát, phòng bếp đưa tới mấy dĩa rau thịt thơm ngào ngạt, trừ yêu đã hóa thành hình người vừa thấy những đồ ăn này, liền chảy nước miếng.

“Mang thêm chút bánh bao, bánh bao trắng, ba mươi cái, thêm một vò rượu, rượu gì cũng được.”

Ba mươi cái bánh bao...

Gã sai vặt đưa cơm trợn mắt há hốc mồm.

“Làm theo hắn nói.” Diệp Thiếu Dương khoát tay áo.

Một lát sau, bánh bao cùng rượu đưa tới, trừ yêu bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đang nhìn hắn, mời chào hắn, “Đến đây nào, chủ nhân, chúng ta cùng nhau ăn!” Bích Thanh cũng ngồi dậy, nhìn phía sau lưng Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Thiếu Dương, chúng ta đã rất thân thuộc, ta hỏi người một chuyện, người thành thật trả lời ta.”

“Chuyện gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Sơn hải ấn có phải thật sự ở trong tay người hay không.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, đứng hẳn lên, đi đến phía trước cửa sổ, không có linh phù, đành cắt ngón tay, dùng máu vẽ một đạo phù trên tường, niệm chú ngữ, lấy vách tường bốn phía phòng làm cơ sở, hình thành một đạo kết giới, phong tỏa căn phòng lại.

Diệp Thiếu Dương xoay người, lưng tựa lên cửa sổ, nhìn Bích Thanh nói nhỏ: “Sơn hải ấn, xác thực ngay trên người ta!”

Bích thanh hít sâu một hơi, “Vậy ngươi...”

“Nhưng mà lực phù văn bên trên đã tiêu hao hết, ta không biết làm sao bổ sung loại lực lượng này.”

Bích Thanh từ trên giường một bước nhảy xuống, nói: “Ngươi lấy ra đi, lấy ra nghiên cứu một chút, nói không chừng sẽ có biện pháp đó!”.

Diệp Thiếu Dương cười mỉm, “Ngươi nha, có đôi khi cũng rất ngốc, thứ này, ngươi có biết trong tam giới có bao nhiêu người muốn có được nó, nói như thế, người tin hay không, sở dĩ bây giờ ta còn sống là vì, bọn họ không tìm thấy son hải ẩn, nhưng lại muốn có được. Nếu ta để ở trên người, đã mất từ lâu rồi.”

“Vậy... Người để nó ở đâu?”

“Một nơi vĩnh viễn không thể tìm được.” Diệp Thiếu Dương tạm dừng một chút, nói ra chân tướng: “Ở trong Sơn hà xã tắc đồ.”

Bích Thanh sợ run một chút, nói: “Trong Sơn hà xã tắc đồ cũng có sinh linh mà, ngươi không sợ bị người ta đánh cắp?

“Nơi đó không ai có thể tìm được.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

“Nhưng mà... Trước kia không phải người nói với Từ Văn Trường, người không biết Sơn hải ấn ở đầu, để cho hắn mang người đi gặp Từ Phúc sao?”

“Đó là kế nghi binh, trừ người bên cạnh ta, ta tuyệt không thể nói thật với bất cứ kẻ nào. Ngươi cũng không phải không biết, có bao nhiêu người để ý đến Sơn hải ấn, vạn nhất truyền ra ngoài, ta lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cho nên đánh chết cũng không thể thừa nhận.”

Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương không khỏi thở dài, “Nhắc tới chuyện này mới thấy là Từ Phúc chơi ta một vố, đưa Sơn hải ấn cho ta, nhưng mà lực lượng phù văn đã tiêu hao hết, ta cầm lấy cũng hoàn toàn vô dụng, còn bị nhiều người như vậy nhớ thương, thực sự kiếm chuyện cho ta làm mà!”

Bích Thanh trầm ngâm nói: “Cũng không thể nói như vậy được, hắn đưa Sơn hải ấn cho ngươi, quá nửa là vì có biện pháp trọng khải phù văn, ít nhất có thể thử xem, ngươi có từng thử?”

“Không, ta nào có công phu này. Xuyên không với ta mà nói cũng không có gì hấp dẫn.”

“Nếu ta nhớ không lầm, lần trước ngươi đem Sơn hà xã tắc đồ cho quân sự mượn, chỉ có hắn biết bí mật sơn hải ấn?”

“Hắn cũng không biết, đã rất lâu rồi ta không gặp hắn, lần trước hắn đến mượn Sơn hà xã tắc đồ, nhiều người lắm, ta cũng không tiện nói thẳng, vốn định tìm cơ hội nói cho hắn biết, không ngờ lại bị nhốt ở đây.”

Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, nằm xuống giường, lại tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng, cho dù quân sự tìm được Sơn hải ấn cũng vô dụng, ta đem Sơn hải ấn đặt ở trên cột nhà của tòa đạo quan mà hắn tu hành, thiết lập cấm chế, dùng là Mao Sơn pháp thuật của ta, trừ Đạo Phong, thiên hạ không người Có thể giải.”

Bích Thanh nói: “Pháp thuật gì?”

Diệp Thiếu Dương nhìn cô một cái.

“Tò mò mà thôi, ngươi không cần trả lời.”

“Tàng phong bộ lộ, nhạn tự cứu hồi. Chính là hai câu nói này." Diệp Thiếu Dương nhíu mày, “Pháp thuật nội môn Mao son, bác đại tinh thâm, chỉ một câu chú ngữ này, cho dù thỉnh hết pháp sư khắp thiên hạ, cũng không hề hấn gì.”

Chủ đề này nói đến đây cũng kết thúc.

Diệp Thiếu Dương phải phun nạp, Bích Thanh sau khi tỉnh lại, căn bản không cần ngủ, một mình đi lang thang bên ngoài, xem có thể phát hiện càng nhiều manh mối hay không.

Phun nạp một chu thiên, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm giác được một cỗ tà khí, dừng lại ở ngoài cửa bất động, không phải Bích Thanh, trong lòng vừa động, lặng lẽ đi tới, nhanh tay mở cửa, tay trái đã tạo sẵn pháp quyết lập tức đánh tới bên ngoài, đột nhiên thấy rõ tà vật bên ngoài, vội vàng rút tay về, há mồm mắng: “Bà mẹ ngươi lén lút tới đây làm gì!”

Đứng ngoài cửa là trư yêu nọ, hiện ra bản tôn, giường đôi mắt ti hí nhìn hắn, thi thoảng ve vẩy lỗ tai.

Hắn nhìn trư.

Trư nhìn hắn.

“Ta đói bụng.” Trư yêu ngượng ngùng nói.

“Đói bụng thì đi ăn đi!”

“Cái này... Ta không biết nơi nào có đồ ăn, từ tối hôm qua đến bây giờ ta đã một ngày không ăn gì, không nhiều lắm, là hai mươi lăm tiếng lẻ tám phút.”

“Ngươi có đồng hồ?”

“Không có, đoán thời gian là sở trường của ta, hoàn toàn không cần xem đồng hồ, mỗi ngày ta đều tính thời gian đi ăn cơm.”

Được rồi... Thật đúng là trư tham ăn.

Nhưng cũng tự trách mình, tối hôm qua sắp xếp phòng cho hắn xong, sáng sớm hôm sau liền ra ngoài, trở về rồi vẫn quên sự tồn tại của hắn...

Trư yêu nhìn hắn ngây người, càng ngượng ngùng, nói: “Còn nữa, ta lá gan rất nhỏ, người hiện tại là chủ nhân ta, ta không dám ăn cái gì, ta cứ ở mãi trong phòng chờ đợi, kết quả người vẫn không về, ô ô, ta thật sự đói chịu không nổi, đành phải ra đây tìm người...”

“Hic, nói nghe tội nghiệp quá, ta kiếm gì cho người ăn, nhưng mà, vì sao người hiện ra bản tôn, người như vậy lỡ bị người ta phát hiện, cũng bị người ta làm thịt.”

“Một khi ta đói quá, lực khống chế không ổn, không có cách nào duy trì hình người, ta cũng không muốn a, chủ nhân, ngươi nhanh lên nhanh lên nhanh lên kiểm gì ngon cho ta ăn đi?”

Diệp Thiếu Dương nhìn trư.

Trư nhìn hắn, miệng hơi hé, còn đang chảy nước miếng.

“Ngươi vào phòng trước đã, hóa thành hình người đi rồi ta đi tìm đồ ăn cho ngươi." Diệp Thiếu Dương nói xong lắc đầu đi ra ngoài, đột nhiên lại lộn trở lại, hỏi hắn: “Đúng rồi người ăn cái gì, cám gia súc sao?”

“Cái gì, thân là một trư yêu, sao có thể ăn thức ăn gia súc, ta chưa bao giờ ăn cái đó! Hừ hừ!” Trư yêu không phải tức giận, mà là trong lỗ mũi phát ra hai tiếng hừ hừ.

“Vậy ngươi ăn cái gì?”

“Ăn thịt, ăn các loại thịt trừ thịt lợn!”

“Hã, trư ăn thịt?”

“Trư cái gì cũng ăn, hơn nữa ta là trư yêu a, ta mất nhiều thời giờ như vậy để tu luyện thành tinh, chính vì muốn đứng đầu chuỗi thực phẩm a, nếu không cho ta ăn đồ ăn ngon, ta đây tu hành làm gì, còn sống làm gì?”

Hắn nói cũng rất đúng lý hợp tình. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải đi vào trong sân, tìm được một hạ nhân đang trực đêm, phân phó hắn tìm người mang nhiều thức ăn đến, đặc biệt dặn không được có thịt lợn.

Chỉ trong chốc lát, phòng bếp đưa tới mấy dĩa rau thịt thơm ngào ngạt, trừ yêu đã hóa thành hình người vừa thấy những đồ ăn này, liền chảy nước miếng.

“Mang thêm chút bánh bao, bánh bao trắng, ba mươi cái, thêm một vò rượu, rượu gì cũng được.”

Ba mươi cái bánh bao...

Gã sai vặt đưa cơm trợn mắt há hốc mồm.

“Làm theo hắn nói.” Diệp Thiếu Dương khoát tay áo.

Một lát sau, bánh bao cùng rượu đưa tới, trừ yêu bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đang nhìn hắn, mời chào hắn, “Đến đây nào, chủ nhân, chúng ta cùng nhau ăn!”