Hai người từ trong phòng đi ra, đến trong sân, nhìn thấy Qua Qua đang đứng ở trên tường vây, hết nhìn đông tới nhìn tây. Diệp Thiếu Dương huýt sáo, Qua Qua lập tức bay đến.
“Thế nào rồi?”
“Đã giết mấy tên, còn lại đều bị dọa chạy mất rồi.” Qua Qua hiện ra hình người, gãi gãi đầu, “Gà mờ quá, chẳng tốn sức gì.”
Diệp Thiếu Dương gọi nó đi cùng, ba người trèo tường ra ngoài, một hơi ra khỏi thành, tìm được xe ngựa đỗ ở ven đường cái. Diệp Thiếu Dương lên một chiếc xe, vén rèm lên nhìn qua, Bích Thanh đang ngồi ở bên trong đọc một quyển sách, oán giận nói: “Các ngươi giờ mới trở về, nơi này cũng sắp kết mạng nhện rồi.”
Bích Thanh lườm nguýt hắn, “Gan ngươi bây giờ to rồi phải không?
“Khụ khụ, không nghịch nữa, đi thôi, chúng ta mau xuất phát.”
Diệp Thiếu Dương đánh giá, Trầm Cường ở thế giới này, dù sao cũng là phần đường chủ Bạch Hổ đường, hơn nữa lúc trước phục binh đám bị Qua Qua giết lui kia khẳng định trở về báo cáo, nhắm chừng không cần bao lâu, quan phủ sẽ phải người tới bắt bọn họ.
Những cái gọi là quan phủ đó, từ kẻ làm quan đến binh sĩ, thật ra đều là kẻ đáng thương bị trận pháp cắn nuốt giống mình, Diệp Thiếu Dương không muốn làm khó bọn họ, đến lúc đó thực gặp phải, còn rất phiền toái.
Diệp Thiếu Dương vén mành, nhìn thành lâu phủ Ứng Thiên không ngừng rời xa, cười nói: “Xem ra ta gã hầu gia này là làm tới cuối rồi.”
Bích Thanh nói: “Không làm hầu gia thì làm cái gì.”
“Phản tặc” Diệp Thiếu Dương cười, “Chúng ta giết tới kinh thành, đi đoạt ngai báu của hoàng đế.”
Xe ngựa đi qua một dịch trạm, Diệp Thiếu Dương bảo xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi một hồi, hỏi người của dịch quán, xác định phương hướng Trường An, may mắn, giữa hai thành phố lớn có đường cái nối liền, có thể chạy bằng xe ngựa.
Xe ngựa chạy thẳng hướng tây bắc. Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh ngồi trước thùng xe, dọc đường quan sát xung quanh. Sau khi rời khỏi phủ Ứng Thiên, bắt đầu còn có thể trải qua một số thôn nhỏ, về sau thì không còn nữa, ven đường không có gì cả, tựa như một trò chơi và tiết kiệm tiền,
ven đường làm ra rất nhiều cây, tất cả đều là rừng cây liếc qua không nhìn thấy giới hạn, nhìn qua chỗ nào cũng giống nhau.
Thế này và thế giới hiện thực khẳng định là không giống nhau, Diệp Thiếu Dương đoán, Tinh Nguyệt Nô lúc sáng tạo thế giới này, đại khái chỉ sáng tạo thành thị, các thôn tới gần thành thị, có thể
số bài trí, là vì khiến các sinh linh kia không đến mức hoài nghi thế giới này –– về sửa chữa ký ức, Trầm Cường lúc trước đã nói một chút, bị sửa chữa ký ức, thật ra cũng không hoàn toàn là sửa chữa, bởi vì đại đa số sinh linh đều từng luân hồi ở nhân gian không biết bao nhiêu kiếp, bọn họ đều từng trải qua thời cổ đại.
Ở trong trí nhớ sâu trong thần hồn của bọn họ, đối với mọi thứ thời cổ đại cũng có chút ký ức, điều Thánh Linh hội làm, chính là áp chế thai trung chỉ mớ của bọn họ, đánh thức ký ức kiếp trước của bọn họ, sau đó lại cho bọn họ một thân phận mới.
Nói cách khác, bọn họ bị rót vào chỉ là thân phận mới của mình, về phần nhận biết của bọn họ đối với cổ đại, đại bộ phận đều là ký ức kiếp trước, chỉ có như vậy, mới tỏ ra càng thêm chân thật.
Nếu thế giới này quá giả dối, không hợp với ký ức kiếp trước của bọn họ, vậy ở sâu trong ý thức bọn họ sẽ sinh ra bài xích, tiến tới sinh ra hoài nghi, cuối cùng tạo thành ký ức hỗn loạn.
Phương pháp tốt nhất, chính là cố hết sức xây dựng một hoàn cảnh phù hợp ký ức kiếp trước của bọn họ, cho nên tất cả nơi này, đại bộ phận đều là dựa theo chân thật trong cổ đại mà sáng tạo, chỉ là đại khái lực lượng trận pháp cũng không thể chiếu cố đủ, cho nên có một số nơi có thể giản lược, thì cố gắng giản lược.
“Sáng tạo một thế giới, làm tạo hóa của thế giới này, loại cảm giác này, có phải rất đã nghiên hay không.” Diệp Thiếu Dương sờ cằm, lẩm bẩm.
“Hẳn là thế"Đằng Vĩnh Thanh suy nghĩ một phen rồi nói, “Có một loại cảm giác tạo hóa.”
“Tinh Nguyệt Nô thực đem bản thân coi là tạo hóa rồi.”
Đằng Vĩnh Thanh hỏi: “Có một vấn đề, anh cảm thấy sẽ thế nào, chính là nếu thế giới này không có ai đến phá hư, vậy cuối cùng sẽ thế nào?”
Diệp Thiếu Dương tự hỏi một phen, nói: “Có thể, các sinh linh bị bắt cóc đến, cuối cùng sẽ chậm rãi thích ứng nơi này, sinh hoạt thời gian dài, hơn nữa, không gian một khi hình thành, sớm muộn gì sẽ bởi vì linh khí tụ tập mà thai nghén ra sinh linh, bao nhiêu năm về sau, có thể sẽ biến thành không gian như Thanh Minh Giới.”
Như vậy thì thật sự sáng tạo một thế giới rồi..."Đằng Vĩnh Thanh lẩm bẩm.
“Tinh Nguyệt Nô đang dựa vào lực lượng trận pháp độ kiếp, một khi thành công, chứng đại đạo, lập tức trâu bò, đến lúc đó ả căn bản không cần xâm chiếm nhân gian, dứt khoát tới nơi này, làm một tạo vật chủ đàng hoàng, sáng tạo quy tắc các thứ... A!”
Diệp Thiếu Dương chợt vỗ đùi Đằng Vĩnh Thanh một phát, mở to mắt nhìn hắn.
“Làm sao vậy?”Đằng Vĩnh Thanh bị dọa giật mình.
“Tôi vừa rồi chỉ là thuận miệng nói... Nhưng tôi đột nhiên phát hiện, điều này rất có khả năng là thật đó! Cậu nói, Tinh Nguyệt Nô có thể là nghĩ như vậy hay không?”
Đằng Vĩnh Thanh suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi cảm thấy ít nhất là một chiêu sau của cô ta, có không gian này làm đại bản doanh, cô ta đối với nhân gian đã là tiến có thể công lại có thể thủ, dù sao, cô ta
Hiên Viên sơn chỉ là một trưởng lão, khi hành động khẳng định rất nhiều chỗ đều bị cản trở, nhưng ở thế giới này, cô ta chính là chúa tể, có thể muốn làm gì thì làm.
Nói đến đây, tôi quả thật nhớ tới một sự kiện, Thiếu Dương, lúc trước nghe Trầm Cường nói, trước mắt Tinh Nguyệt Nô đang lợi dụng nguyện lực độ kiếp, các đệ tử cùng trợ thủ cô ta tìm đến cũng đều đang hỗ trợ duy trì trận pháp, bởi vậy mới chưa quá mức chú ý tới anh.”
“Đúng vậy, tôi vẫn là gặp may mắn.”Lúc trước vừa xuyên việt tới đây, mình từng hôn mê, lúc ấy mặc kệ là giết mình, hay là giở trò gì đều vẫn dễ dàng có thể làm được.Đương nhiên, cái này cũng có liên quan với thái độ của Thánh Linh hội lúc trước đối với mình, bọn họ dù sao vẫn muốn có được Son Hải n.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy Sơn Hải An là cái liên lụy, bây giờ xem ra, vẫn là có chút tác dụng đấy.”
“Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, nhỡ đâu Tinh Nguyệt Nô độ kiếp thành công, chứng đại đạo, làm sao mà đánh thắng được cô ta.”
Hai người đang nói, đột nhiên nghe thấy một đợt tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, đứng dậy quay đầu nhìn, chỗ cuối đường cái xuất hiện một mảng bóng người đồng nghìn nghịt, nhìn kỹ, là một đám người cưỡi ngựa đang chạy về bên này.
“Thế mà đuổi tới rồi! Nhanh quá.” Diệp Thiếu Dương cảm thán, không cần nghĩ nhất định là phủ Ứng Thiền phái tới bắt mình.
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Không xong, chúng ta chỉ có xe ngựa, chạy cũng chạy không thoát bọn họ, cho dù người chạy được, xe ngựa cũng chạy không thoát.”
“Vì sao phải chạy, đến thì xử lý bọn chúng là được.”
Diệp Thiếu Dương chỉ huy đem hai chiếc xe ngựa kéo đến trong rừng cây, tiện cho bảo hộ, bảo xa phu trốn đi (hai xa phu đã sớm bị dọa vỡ mật, không biết làm sao mới tốt), đoàn người đều đứng ở ven đường chờ. Diệp Thiếu Dương nhìn quét đoàn người một cái, nói: “Trước xem xem đến là người nào, nếu là người của quan phủ bình thường, cũng không cần giết, bọn họ giống với chúng ta là bị bắt tới, nếu là người của Thánh Linh hội, có bao nhiêu giết bấy nhiêu.” Diệp Thiếu Dương cười cười.
Hai người từ trong phòng đi ra, đến trong sân, nhìn thấy Qua Qua đang đứng ở trên tường vây, hết nhìn đông tới nhìn tây. Diệp Thiếu Dương huýt sáo, Qua Qua lập tức bay đến.
“Thế nào rồi?”
“Đã giết mấy tên, còn lại đều bị dọa chạy mất rồi.” Qua Qua hiện ra hình người, gãi gãi đầu, “Gà mờ quá, chẳng tốn sức gì.”
Diệp Thiếu Dương gọi nó đi cùng, ba người trèo tường ra ngoài, một hơi ra khỏi thành, tìm được xe ngựa đỗ ở ven đường cái. Diệp Thiếu Dương lên một chiếc xe, vén rèm lên nhìn qua, Bích Thanh đang ngồi ở bên trong đọc một quyển sách, oán giận nói: “Các ngươi giờ mới trở về, nơi này cũng sắp kết mạng nhện rồi.”
Bích Thanh lườm nguýt hắn, “Gan ngươi bây giờ to rồi phải không?
“Khụ khụ, không nghịch nữa, đi thôi, chúng ta mau xuất phát.”
Diệp Thiếu Dương đánh giá, Trầm Cường ở thế giới này, dù sao cũng là phần đường chủ Bạch Hổ đường, hơn nữa lúc trước phục binh đám bị Qua Qua giết lui kia khẳng định trở về báo cáo, nhắm chừng không cần bao lâu, quan phủ sẽ phải người tới bắt bọn họ.
Những cái gọi là quan phủ đó, từ kẻ làm quan đến binh sĩ, thật ra đều là kẻ đáng thương bị trận pháp cắn nuốt giống mình, Diệp Thiếu Dương không muốn làm khó bọn họ, đến lúc đó thực gặp phải, còn rất phiền toái.
Diệp Thiếu Dương vén mành, nhìn thành lâu phủ Ứng Thiên không ngừng rời xa, cười nói: “Xem ra ta gã hầu gia này là làm tới cuối rồi.”
Bích Thanh nói: “Không làm hầu gia thì làm cái gì.”
“Phản tặc” Diệp Thiếu Dương cười, “Chúng ta giết tới kinh thành, đi đoạt ngai báu của hoàng đế.”
Xe ngựa đi qua một dịch trạm, Diệp Thiếu Dương bảo xe ngựa dừng lại nghỉ ngơi một hồi, hỏi người của dịch quán, xác định phương hướng Trường An, may mắn, giữa hai thành phố lớn có đường cái nối liền, có thể chạy bằng xe ngựa.
Xe ngựa chạy thẳng hướng tây bắc. Diệp Thiếu Dương và Đằng Vĩnh Thanh ngồi trước thùng xe, dọc đường quan sát xung quanh. Sau khi rời khỏi phủ Ứng Thiên, bắt đầu còn có thể trải qua một số thôn nhỏ, về sau thì không còn nữa, ven đường không có gì cả, tựa như một trò chơi và tiết kiệm tiền,
ven đường làm ra rất nhiều cây, tất cả đều là rừng cây liếc qua không nhìn thấy giới hạn, nhìn qua chỗ nào cũng giống nhau.
Thế này và thế giới hiện thực khẳng định là không giống nhau, Diệp Thiếu Dương đoán, Tinh Nguyệt Nô lúc sáng tạo thế giới này, đại khái chỉ sáng tạo thành thị, các thôn tới gần thành thị, có thể
số bài trí, là vì khiến các sinh linh kia không đến mức hoài nghi thế giới này –– về sửa chữa ký ức, Trầm Cường lúc trước đã nói một chút, bị sửa chữa ký ức, thật ra cũng không hoàn toàn là sửa chữa, bởi vì đại đa số sinh linh đều từng luân hồi ở nhân gian không biết bao nhiêu kiếp, bọn họ đều từng trải qua thời cổ đại.
Ở trong trí nhớ sâu trong thần hồn của bọn họ, đối với mọi thứ thời cổ đại cũng có chút ký ức, điều Thánh Linh hội làm, chính là áp chế thai trung chỉ mớ của bọn họ, đánh thức ký ức kiếp trước của bọn họ, sau đó lại cho bọn họ một thân phận mới.
Nói cách khác, bọn họ bị rót vào chỉ là thân phận mới của mình, về phần nhận biết của bọn họ đối với cổ đại, đại bộ phận đều là ký ức kiếp trước, chỉ có như vậy, mới tỏ ra càng thêm chân thật.
Nếu thế giới này quá giả dối, không hợp với ký ức kiếp trước của bọn họ, vậy ở sâu trong ý thức bọn họ sẽ sinh ra bài xích, tiến tới sinh ra hoài nghi, cuối cùng tạo thành ký ức hỗn loạn.
Phương pháp tốt nhất, chính là cố hết sức xây dựng một hoàn cảnh phù hợp ký ức kiếp trước của bọn họ, cho nên tất cả nơi này, đại bộ phận đều là dựa theo chân thật trong cổ đại mà sáng tạo, chỉ là đại khái lực lượng trận pháp cũng không thể chiếu cố đủ, cho nên có một số nơi có thể giản lược, thì cố gắng giản lược.
“Sáng tạo một thế giới, làm tạo hóa của thế giới này, loại cảm giác này, có phải rất đã nghiên hay không.” Diệp Thiếu Dương sờ cằm, lẩm bẩm.
“Hẳn là thế"Đằng Vĩnh Thanh suy nghĩ một phen rồi nói, “Có một loại cảm giác tạo hóa.”
“Tinh Nguyệt Nô thực đem bản thân coi là tạo hóa rồi.”
Đằng Vĩnh Thanh hỏi: “Có một vấn đề, anh cảm thấy sẽ thế nào, chính là nếu thế giới này không có ai đến phá hư, vậy cuối cùng sẽ thế nào?”
Diệp Thiếu Dương tự hỏi một phen, nói: “Có thể, các sinh linh bị bắt cóc đến, cuối cùng sẽ chậm rãi thích ứng nơi này, sinh hoạt thời gian dài, hơn nữa, không gian một khi hình thành, sớm muộn gì sẽ bởi vì linh khí tụ tập mà thai nghén ra sinh linh, bao nhiêu năm về sau, có thể sẽ biến thành không gian như Thanh Minh Giới.”
Như vậy thì thật sự sáng tạo một thế giới rồi..."Đằng Vĩnh Thanh lẩm bẩm.
“Tinh Nguyệt Nô đang dựa vào lực lượng trận pháp độ kiếp, một khi thành công, chứng đại đạo, lập tức trâu bò, đến lúc đó ả căn bản không cần xâm chiếm nhân gian, dứt khoát tới nơi này, làm một tạo vật chủ đàng hoàng, sáng tạo quy tắc các thứ... A!”
Diệp Thiếu Dương chợt vỗ đùi Đằng Vĩnh Thanh một phát, mở to mắt nhìn hắn.
“Làm sao vậy?”Đằng Vĩnh Thanh bị dọa giật mình.
“Tôi vừa rồi chỉ là thuận miệng nói... Nhưng tôi đột nhiên phát hiện, điều này rất có khả năng là thật đó! Cậu nói, Tinh Nguyệt Nô có thể là nghĩ như vậy hay không?”
Đằng Vĩnh Thanh suy nghĩ một lúc, nói: “Tôi cảm thấy ít nhất là một chiêu sau của cô ta, có không gian này làm đại bản doanh, cô ta đối với nhân gian đã là tiến có thể công lại có thể thủ, dù sao, cô ta
Hiên Viên sơn chỉ là một trưởng lão, khi hành động khẳng định rất nhiều chỗ đều bị cản trở, nhưng ở thế giới này, cô ta chính là chúa tể, có thể muốn làm gì thì làm.
Nói đến đây, tôi quả thật nhớ tới một sự kiện, Thiếu Dương, lúc trước nghe Trầm Cường nói, trước mắt Tinh Nguyệt Nô đang lợi dụng nguyện lực độ kiếp, các đệ tử cùng trợ thủ cô ta tìm đến cũng đều đang hỗ trợ duy trì trận pháp, bởi vậy mới chưa quá mức chú ý tới anh.”
“Đúng vậy, tôi vẫn là gặp may mắn.”Lúc trước vừa xuyên việt tới đây, mình từng hôn mê, lúc ấy mặc kệ là giết mình, hay là giở trò gì đều vẫn dễ dàng có thể làm được.Đương nhiên, cái này cũng có liên quan với thái độ của Thánh Linh hội lúc trước đối với mình, bọn họ dù sao vẫn muốn có được Son Hải n.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy Sơn Hải An là cái liên lụy, bây giờ xem ra, vẫn là có chút tác dụng đấy.”
“Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ, nhỡ đâu Tinh Nguyệt Nô độ kiếp thành công, chứng đại đạo, làm sao mà đánh thắng được cô ta.”
Hai người đang nói, đột nhiên nghe thấy một đợt tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến, đứng dậy quay đầu nhìn, chỗ cuối đường cái xuất hiện một mảng bóng người đồng nghìn nghịt, nhìn kỹ, là một đám người cưỡi ngựa đang chạy về bên này.
“Thế mà đuổi tới rồi! Nhanh quá.” Diệp Thiếu Dương cảm thán, không cần nghĩ nhất định là phủ Ứng Thiền phái tới bắt mình.
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Không xong, chúng ta chỉ có xe ngựa, chạy cũng chạy không thoát bọn họ, cho dù người chạy được, xe ngựa cũng chạy không thoát.”
“Vì sao phải chạy, đến thì xử lý bọn chúng là được.”
Diệp Thiếu Dương chỉ huy đem hai chiếc xe ngựa kéo đến trong rừng cây, tiện cho bảo hộ, bảo xa phu trốn đi (hai xa phu đã sớm bị dọa vỡ mật, không biết làm sao mới tốt), đoàn người đều đứng ở ven đường chờ. Diệp Thiếu Dương nhìn quét đoàn người một cái, nói: “Trước xem xem đến là người nào, nếu là người của quan phủ bình thường, cũng không cần giết, bọn họ giống với chúng ta là bị bắt tới, nếu là người của Thánh Linh hội, có bao nhiêu giết bấy nhiêu.”