Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 2820: Hòa thượng đẹp trai (1)



Hòa thượng này nhìn qua chỉ ba mươi mấy tuổi, mặt trắng không râu, bộ dạng còn rất ưa nhìn, một đôi mắt to ngập nước.

Diệp Thiếu Dương chưa từng gặp hắn, những người này ở đây, chưa một ai từng gặp hắn, ngay cả Chung Quỳ cũng vuốt râu không nói, đoàn thân phận của hắn.

“Ra mắt Chung thiên sư."Hòa thượng này trái lại rất khách khí, hai tay chắp lại, hơi khom người.

“Không dám” Chung Quỳ cũng chắp tay, mặt đầy nghi hoặc, không biết hòa thượng này là thần thánh phương nào, nhưng có thể khẳng định hắn trước đó một mực không ở trong Cửu Tinh các này, mà là giống với bọn họ, là từ bên ngoài vào.

“Cung nghênh sư công!”

Ở phía sau Thanh Châu đình truyền đến thanh âm hai người, sương mù dày đặc tan đi, đám người Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy, phía sau Tinh Nguyệt Nôcách đó không xa còn có người, là hai hòa thượng, Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ một phen, không phải hai Bàn Cổ tăng nọ lúc trước ở ngoài Tru Tiên kiếm trận gặp được.

Đám người Diệp Thiếu Dương chấn động, hài hòa thượng này nhìn qua rất già rồi, ít nhất năm sáu mươi, thế mà lại gọi một hòa thượng trẻ tuổi là sự công - không phải sự phụ, là sự công! Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào, từ Hiên Viên sơn đến?

“Tôi nói.” Tiểu Mã dùng cánh tay thúc Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hòa thượng bộ dạng đẹp trai như vậy, đây sẽ không là Đường Tăng chứ?”

“Cậu còn có tâm tình nói giỡn!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn gã một cái.

“Hắn rõ ràng là tới cứu Tứ Bảo, không tin cậu xem.”

“Là hắn...” Chung Quỳ vuốt râu trầm ngâm.

Hòa thượng này giẫm một chân ở trên kết giới, cúi đầu nhìn Thanh Châu định trong kết giới.

“Cưu Ma thượng sử, ngươi muốn tới phá hư chuyện của ta sao?” Trong Thanh Châu đình truyền ra thanh âm hoi khẩn trương của Tinh Nguyệt Nô.

Cru Ma thượng sư?

Cưu Ma Trí trong Thiên Long Bát Bộ?

Chung Quỳ hít sâu một hơi, lại hướng hòa thượng xa xa chắp tay, nói: “Thì ra là Cưu Ma thượng sư giá lâm, may mắn may mắn.”

Cưu Ma thượng sự rất khách khí hoàn lễ, ánh mắt dừng ở trên thân hai đệ tử, nói: “Vì sao phải tạo sát nghiệp này?”

Hai Bàn Cổ tăng này cả người run như cầy sấy, không nói được một lời.

Tinh Nguyệt Nô tiếp nhận câu chuyện nói: “Bấm thượng sư, Bàn Cổ sơn cùng pháp thuật công hội ta luôn luôn như cây liền cành, đây là điều gia sư định ra, thượng sư lúc đó chẳng phải ngầm đồng ý sao?”

“Tinh trưởng lão, ngươi đây là lấy Hiên Viên để ép ta sao?”

“Không dám."Giọng điệu Tinh Nguyệt Nô vẫn cung kính. “Chỉ là, pháp thuật công hội tiến quân nhân gian, đây là kế hoạch ngàn năm của Hiên Viên sơn, còn xin thượng sứ đừng can thiệp.”

Đám người Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, cực kỳ chấn động, Tinh Nguyệt Nô, kẻ luôn luôn cao cao tại thượng, không ai bì nổi này, lại. Sợ sệt trước mặt hòa thượng này!

Hơn nữa nghe lời hắn nói, tựa như cũng là ngang hàng với Hiên Viên Thượng Đế?

Mẹ nó sao có thể có người trâu bò như vậy?

Diệp Thiếu Dương kéo Chung Quỳ, hỏi: “Ai vậy nha?”

“Cưu Ma La Thập.”

Cưu Ma La Thập... Diệp Thiếu Dương gãi đầu, “Tên này rất quen thuộc.”

“Nói nhảm!” Chung Quỳ rất oán giận đối với hắn thế mà nhớ không ra Cưu Ma La Thập là ai, “Ngươi cho dù không hiểu điển cố Phật môn, cũng không đến mức ngay cả hắn cũng chưa từng nghe chứ.Thượng cổ đệ nhất thần tăng, từng phiên dịch vô số kinh văn đến Hoa Hạ, cái gì Lăng Nghiêm Kinh, Kim Cương Kinh, Tâm Kinh, đều là hắn phiên dịch, người chưa từng nghe nói?”

Diệp Thiếu Dương cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Người trâu bò như vậy, mình đương nhiên là từng nghe nói, chỉ là vì tên tương đối quái, trước kia không nhớ kỹ.

Một trong bốn đại thần tăng nổi tiếng ngang Đường Huyền Trang, đứng đầu bốn nhà phiên dịch kinh Phật lớn, “Không tức là sắc, sắc tức là không” nổi tiếng trong Tâm Kinh chính là hắn phiên dịch, Quan Tự Tại Bồ Tát được phiên dịch thành “Quan Thế m”, ảnh hưởng Hoa Hạ mấy ngàn năm...

Ở lúc hắn còn sống đã là thần tăng, có vô số truyền kỳ chuyện xưa lưu lại, hơn nữa còn từng lấy hai người vợ, một người trong đó còn là công chúa Tây Vực...

Cái này đã không phải vấn đề ngưu nhân, địa vị hắn ở trong Phật môn không thua gì Tây Vực Lạt Ma.

Diệp Thiếu Dương chỉ là từ trước tới nay đều không biết, siêu cấp cường giả này, lại là một thành viên trong Bàn Cổ tăng, hơn nữa nhìn qua giống như còn là thủ lĩnh.

Ở lúc Diệp Thiếu Dương triển khai liên tưởng, Cru Ma La Thập nói với Tinh Nguyệt Nô đang ở trong Thanh Châu định: “Kế hoạch của các ngươi, thì đi thực thi, vì sao lấy Phật tính xâm lược tâm tính người ta, dựa vào đó lợi dụng?”

Tinh Nguyệt Nô trầm ngâm một phen, nói: “Chỉ vì cái này, thượng sự cố ý xuất quan tới sao? Trong tam giới, chuyện tương tự cũng không ít nhỉ, thượng sư do đâu chỉ nhìn chằm chằm ta bên này, tam giới sắp loạn, chẳng lẽ thượng sư cũng muốn xen vào một chút?”

Lời này tương đối không khách khí.

Cưu Ma La Thập nghe xong lời này, mỉm cười, nói: “Tinh trưởng lão, người là cảm thấy mình sắp chứng đạo, thì tất cả đều không để vào mắt phải không?”

“Không dám, chỉ là ta làm tất cả đều không phải là vì cá nhân ta, mà là lợi ích của Hiên Viên son, ta khổ tâm kinh doanh trăm ngàn năm, cuối cùng có cơ duyên này, còn xin thượng sư giơ cao đánh khẽ, tương lai ta tới cửa thượng sư tạ tội, cho dù thượng sự không nể mặt ta, ít nhất cũng nên giữ tình cảm gia sư...”

Đám người Diệp Thiếu Dương ở đối diện nghe hai người nói chuyện, đang chờ nghe Cưu Ma La Thập nói như thế nào, Tiểu Mã đột nhiên la lớn: “Đại sư, lão nương này đang lừa ngươi, ả chính là muốn sau khi chứng đạo, thống trị không gian này, đến lúc đó ta nói với người, ở ngay cả người cũng sẽ không để vào mắt!”

Cưu Ma La Thập quay đầu nhìn hắn một cái.

Tiểu Mã cười hề hề, “Đó người xem, người đẹp trai như vậy phải không, đạo lý này ngươi hẳn là rõ phải không?”

Cưu Ma La Thập không để ý đến hắn, cúi đầu nhìn Thanh Châu đỉnh, nói: “Ngươi nói không sai, việc nhỏ như thế, ta vốn không nên đến, nhưng người lại không biết, tiêu tăng nhân này mấy chục kiếp trước từng là đệ tử đích truyền của ta, sau vì chúng Phật đạo, lưu chuyển luân hồi, một kiếp này, nên là hắn thức tỉnh ứng kiếp, ta sao có thể để người giết hắn?”

Thế mà... Đám người Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ Tứ Bảo lại có bối cảnh trâu bò như vậy.

Mọi người nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra nét vui mừng.

Đệ tử đích truyền của Cưu Ma La Thập, quan hệ thân vậy, lão nhân gia hắn có thể tìm tới nơi này, tự nhiên là muốn cứu hắn. Như vậy xem ra, Tứ Bảo khẳng định không vấn đề gì nữa.

Tứ Bảo tự ngẩng đầu nhìn Cưu Ma La Thập, ánh mắt mang theo mê hoặc, tựa hồ nghe không hiểu hắn đang nói gì.

Tinh Nguyệt Nô tránh ở trong Thanh Châu định, không nhìn thấy mặt của ả, nhưng hồi lâu không lên tiếng, nghĩ hắn nghe được kết quả này, vẻ mặt cũng ngây dại.

Quả thực quá khéo rồi.

Khi vừa nghe được tin tức này, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy thế này quá trùng hợp, nhưng cần thận suy nghĩ, Tứ Bảo thiên tư tốt như vậy, tuổi còn trẻ trở thành thủ tịch đệ tử của Ngũ Đài Sơn,

mình trước kia từng đoán hắn khẳng định có bối cảnh gì, hoặc là nhân vật lợi hại nào chuyển thế vận vấn, chỉ là không ngờ bối cảnh sâu như vậy.

Qua một lúc lâu, Tinh Nguyệt Nô lặng lẽ nói: “Thượng sư, hắn đã là đồ đệ của ngươi, ta cũng không có gì để nói... Chỉ là, ta chỉ là dùng hắn để chắn Diệp Thiếu Dương, vừa rồi ngươi nếu là không ra tay, Diệp Thiếu Dương cũng sẽ không thực sự giết hắn.” Hòa thượng này nhìn qua chỉ ba mươi mấy tuổi, mặt trắng không râu, bộ dạng còn rất ưa nhìn, một đôi mắt to ngập nước.

Diệp Thiếu Dương chưa từng gặp hắn, những người này ở đây, chưa một ai từng gặp hắn, ngay cả Chung Quỳ cũng vuốt râu không nói, đoàn thân phận của hắn.

“Ra mắt Chung thiên sư."Hòa thượng này trái lại rất khách khí, hai tay chắp lại, hơi khom người.

“Không dám” Chung Quỳ cũng chắp tay, mặt đầy nghi hoặc, không biết hòa thượng này là thần thánh phương nào, nhưng có thể khẳng định hắn trước đó một mực không ở trong Cửu Tinh các này, mà là giống với bọn họ, là từ bên ngoài vào.

“Cung nghênh sư công!”

Ở phía sau Thanh Châu đình truyền đến thanh âm hai người, sương mù dày đặc tan đi, đám người Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhìn thấy, phía sau Tinh Nguyệt Nôcách đó không xa còn có người, là hai hòa thượng, Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ một phen, không phải hai Bàn Cổ tăng nọ lúc trước ở ngoài Tru Tiên kiếm trận gặp được.

Đám người Diệp Thiếu Dương chấn động, hài hòa thượng này nhìn qua rất già rồi, ít nhất năm sáu mươi, thế mà lại gọi một hòa thượng trẻ tuổi là sự công - không phải sự phụ, là sự công! Đây rốt cuộc là thần thánh phương nào, từ Hiên Viên sơn đến?

“Tôi nói.” Tiểu Mã dùng cánh tay thúc Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói: “Tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hòa thượng bộ dạng đẹp trai như vậy, đây sẽ không là Đường Tăng chứ?”

“Cậu còn có tâm tình nói giỡn!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn gã một cái.

“Hắn rõ ràng là tới cứu Tứ Bảo, không tin cậu xem.”

“Là hắn...” Chung Quỳ vuốt râu trầm ngâm.

Hòa thượng này giẫm một chân ở trên kết giới, cúi đầu nhìn Thanh Châu định trong kết giới.

“Cưu Ma thượng sử, ngươi muốn tới phá hư chuyện của ta sao?” Trong Thanh Châu đình truyền ra thanh âm hoi khẩn trương của Tinh Nguyệt Nô.

Cru Ma thượng sư?

Cưu Ma Trí trong Thiên Long Bát Bộ?

Chung Quỳ hít sâu một hơi, lại hướng hòa thượng xa xa chắp tay, nói: “Thì ra là Cưu Ma thượng sư giá lâm, may mắn may mắn.”

Cưu Ma thượng sự rất khách khí hoàn lễ, ánh mắt dừng ở trên thân hai đệ tử, nói: “Vì sao phải tạo sát nghiệp này?”

Hai Bàn Cổ tăng này cả người run như cầy sấy, không nói được một lời.

Tinh Nguyệt Nô tiếp nhận câu chuyện nói: “Bấm thượng sư, Bàn Cổ sơn cùng pháp thuật công hội ta luôn luôn như cây liền cành, đây là điều gia sư định ra, thượng sư lúc đó chẳng phải ngầm đồng ý sao?”

“Tinh trưởng lão, ngươi đây là lấy Hiên Viên để ép ta sao?”

“Không dám."Giọng điệu Tinh Nguyệt Nô vẫn cung kính. “Chỉ là, pháp thuật công hội tiến quân nhân gian, đây là kế hoạch ngàn năm của Hiên Viên sơn, còn xin thượng sứ đừng can thiệp.”

Đám người Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, cực kỳ chấn động, Tinh Nguyệt Nô, kẻ luôn luôn cao cao tại thượng, không ai bì nổi này, lại. Sợ sệt trước mặt hòa thượng này!

Hơn nữa nghe lời hắn nói, tựa như cũng là ngang hàng với Hiên Viên Thượng Đế?

Mẹ nó sao có thể có người trâu bò như vậy?

Diệp Thiếu Dương kéo Chung Quỳ, hỏi: “Ai vậy nha?”

“Cưu Ma La Thập.”

Cưu Ma La Thập... Diệp Thiếu Dương gãi đầu, “Tên này rất quen thuộc.”

“Nói nhảm!” Chung Quỳ rất oán giận đối với hắn thế mà nhớ không ra Cưu Ma La Thập là ai, “Ngươi cho dù không hiểu điển cố Phật môn, cũng không đến mức ngay cả hắn cũng chưa từng nghe chứ.Thượng cổ đệ nhất thần tăng, từng phiên dịch vô số kinh văn đến Hoa Hạ, cái gì Lăng Nghiêm Kinh, Kim Cương Kinh, Tâm Kinh, đều là hắn phiên dịch, người chưa từng nghe nói?”

Diệp Thiếu Dương cả kinh trợn mắt há hốc mồm.

Người trâu bò như vậy, mình đương nhiên là từng nghe nói, chỉ là vì tên tương đối quái, trước kia không nhớ kỹ.

Một trong bốn đại thần tăng nổi tiếng ngang Đường Huyền Trang, đứng đầu bốn nhà phiên dịch kinh Phật lớn, “Không tức là sắc, sắc tức là không” nổi tiếng trong Tâm Kinh chính là hắn phiên dịch, Quan Tự Tại Bồ Tát được phiên dịch thành “Quan Thế m”, ảnh hưởng Hoa Hạ mấy ngàn năm...

Ở lúc hắn còn sống đã là thần tăng, có vô số truyền kỳ chuyện xưa lưu lại, hơn nữa còn từng lấy hai người vợ, một người trong đó còn là công chúa Tây Vực...

Cái này đã không phải vấn đề ngưu nhân, địa vị hắn ở trong Phật môn không thua gì Tây Vực Lạt Ma.

Diệp Thiếu Dương chỉ là từ trước tới nay đều không biết, siêu cấp cường giả này, lại là một thành viên trong Bàn Cổ tăng, hơn nữa nhìn qua giống như còn là thủ lĩnh.

Ở lúc Diệp Thiếu Dương triển khai liên tưởng, Cru Ma La Thập nói với Tinh Nguyệt Nô đang ở trong Thanh Châu định: “Kế hoạch của các ngươi, thì đi thực thi, vì sao lấy Phật tính xâm lược tâm tính người ta, dựa vào đó lợi dụng?”

Tinh Nguyệt Nô trầm ngâm một phen, nói: “Chỉ vì cái này, thượng sự cố ý xuất quan tới sao? Trong tam giới, chuyện tương tự cũng không ít nhỉ, thượng sư do đâu chỉ nhìn chằm chằm ta bên này, tam giới sắp loạn, chẳng lẽ thượng sư cũng muốn xen vào một chút?”

Lời này tương đối không khách khí.

Cưu Ma La Thập nghe xong lời này, mỉm cười, nói: “Tinh trưởng lão, người là cảm thấy mình sắp chứng đạo, thì tất cả đều không để vào mắt phải không?”

“Không dám, chỉ là ta làm tất cả đều không phải là vì cá nhân ta, mà là lợi ích của Hiên Viên son, ta khổ tâm kinh doanh trăm ngàn năm, cuối cùng có cơ duyên này, còn xin thượng sư giơ cao đánh khẽ, tương lai ta tới cửa thượng sư tạ tội, cho dù thượng sự không nể mặt ta, ít nhất cũng nên giữ tình cảm gia sư...”

Đám người Diệp Thiếu Dương ở đối diện nghe hai người nói chuyện, đang chờ nghe Cưu Ma La Thập nói như thế nào, Tiểu Mã đột nhiên la lớn: “Đại sư, lão nương này đang lừa ngươi, ả chính là muốn sau khi chứng đạo, thống trị không gian này, đến lúc đó ta nói với người, ở ngay cả người cũng sẽ không để vào mắt!”

Cưu Ma La Thập quay đầu nhìn hắn một cái.

Tiểu Mã cười hề hề, “Đó người xem, người đẹp trai như vậy phải không, đạo lý này ngươi hẳn là rõ phải không?”

Cưu Ma La Thập không để ý đến hắn, cúi đầu nhìn Thanh Châu đỉnh, nói: “Ngươi nói không sai, việc nhỏ như thế, ta vốn không nên đến, nhưng người lại không biết, tiêu tăng nhân này mấy chục kiếp trước từng là đệ tử đích truyền của ta, sau vì chúng Phật đạo, lưu chuyển luân hồi, một kiếp này, nên là hắn thức tỉnh ứng kiếp, ta sao có thể để người giết hắn?”

Thế mà... Đám người Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ Tứ Bảo lại có bối cảnh trâu bò như vậy.

Mọi người nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra nét vui mừng.

Đệ tử đích truyền của Cưu Ma La Thập, quan hệ thân vậy, lão nhân gia hắn có thể tìm tới nơi này, tự nhiên là muốn cứu hắn. Như vậy xem ra, Tứ Bảo khẳng định không vấn đề gì nữa.

Tứ Bảo tự ngẩng đầu nhìn Cưu Ma La Thập, ánh mắt mang theo mê hoặc, tựa hồ nghe không hiểu hắn đang nói gì.

Tinh Nguyệt Nô tránh ở trong Thanh Châu định, không nhìn thấy mặt của ả, nhưng hồi lâu không lên tiếng, nghĩ hắn nghe được kết quả này, vẻ mặt cũng ngây dại.

Quả thực quá khéo rồi.

Khi vừa nghe được tin tức này, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy thế này quá trùng hợp, nhưng cần thận suy nghĩ, Tứ Bảo thiên tư tốt như vậy, tuổi còn trẻ trở thành thủ tịch đệ tử của Ngũ Đài Sơn,

mình trước kia từng đoán hắn khẳng định có bối cảnh gì, hoặc là nhân vật lợi hại nào chuyển thế vận vấn, chỉ là không ngờ bối cảnh sâu như vậy.

Qua một lúc lâu, Tinh Nguyệt Nô lặng lẽ nói: “Thượng sư, hắn đã là đồ đệ của ngươi, ta cũng không có gì để nói... Chỉ là, ta chỉ là dùng hắn để chắn Diệp Thiếu Dương, vừa rồi ngươi nếu là không ra tay, Diệp Thiếu Dương cũng sẽ không thực sự giết hắn.”