Nghĩ thông một điểm này rồi, trong đầu Diệp Thiếu Dương nhảy ra một đoạn trong Đạo Đức Kinh từng thuộc lòng từ nhỏ: thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dã. Giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện dĩ. Cô hữu vô tương sinh, nan dịch tương thành, trường đoản tương hình, cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy...
Thì ra Lão Quân sớm ở mấy ngàn năm trước đã nhìn thấu chân lý có liên quan thiện ác chi đạo.
Nói tới pháp sư ngộ đạo, giống với triết nhân cổ đại, quá trình rất vất vả, cũng rất vi diệu, nhưng sau khi nghĩ thông, tổng kết ra được lại là đạo lý rất dễ hiểu. Hơn nữa quá nửa đều là người khác trước đó từng tổng kết.
Nhưng chỉ có bản thân lĩnh ngộ được, mới là đạo của mình, bằng không người làm sao biết tiền nhân nói là đúng?
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng phun ra một hơi, mở mắt.
Lệ khí còn thừa trong cơ thể đều dung nhập ở trong cương khí trong cơ thể.
Diệp Thiếu Dương lập tức cảm giác tại thính mắt tinh, cảm giác nhìn sự vật cũng sinh ra một ít biến hóa, loại biến hóa này rất vi diệu, tựa như sáng ngời hơn so với trước kia, như toàn bộ thế giới vừa trải qua một trận mưa rửa tội.
Lần khai ngộ này, tăng lên không phải cảnh giới, mà là thực lực cứng. Diệp Thiếu Dương vốn cho rằng nhiều nhất là luyện hóa một ít lệ khí, thử vận khí, đột nhiên phát hiện, cường độ pháp thuật thể mà tăng lên mấy lần!
Diệp Thiếu Dương ngày ra tại chỗ, lại thử vài lần, hoàn toàn xác định một điểm này, có lẽ là tích lũy đủ nhiều, khiến chất biến dẫn tới lượng biến. Lúc trước là Linh Tiên sơ giai, hắn hôm nay lập tức tăng lên tới trung giai trở lên, tuy nhìn qua chỉ tăng lên một đoạn ngắn, thực lực chênh lệch lại cực lớn, nói thông tục một chút, thực lực cứng của mình bây giờ, là ước chừng 1. 5 lần trước đây.
Đây là khái niệm gì?
Diệp Thiếu Dương cảm thụ được lực lượng trong cơ thể của mình, tuy còn chưa thực chiến với người ta, nhưng hắn có một loại trực giác và tin tưởng, mình hôm nay, đã có sức chiến một trận cùng các đại năng Xiển giáo Kim tiến và Phật môn ở Không Giới.
Chính là bất ngờ không kịp phòng bị như vậy.
Tích lũy lâu như vậy, luôn nghẹn khuất bị bọn họ bắt nạt, mà nay cuối cùng đứng ở trên cùng một vạch xuất phát rồi.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương mơ hồ có loại cảm giác, mình hôm nay, mới tính là thật sự thoát ly hạn chế của giới pháp thuật nhân gian, thật sự đi lên con đường cường giả, cũng chính là tam lưu cường giả theo như lời Đạo Phong.
Tuy, con đường phía trước còn rất xa, các tuyệt thế cường giả đích thực kia, nhìn qua vẫn cách mình rất xa, nhưng ít ra về sau đánh nhau với người ta không cần luôn đi gọi người.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương thoải mái, vội vàng đem tin tức tốt này nói cho Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, so với hắn còn kích động hơn.
Một tay Diệp Thiếu Dương từ phía sau ôm bả vai CÔ, đầy cõi lòng khát khao nói: “Chờ anh có một ngày trở thành nhất lưu cường giả, anh liền có thể mang em về nhân gian, khi đó, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được.”
Hai người trở lại trong bụi hoa, tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu tán gẫu.
Thời gian qua rất nhanh, sau đó ở dưới sự thúc giục của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương mới theo cô cùng nhau trở lại trong đạo quan, nhìn thấy Đạo Phong, Diệp Thiếu Dương lập tức nói chuyện mình ngộ đạo, Đạo Phong chưa nói gì, nhưng trong nét mặt cũng có thể nhìn ra, là cảm thấy cao hứng cho hắn.
Lúc chia tay, Đạo Phong dặn mãi, bảo Diệp Thiếu Dương sau khi trở về, nhất định phải làm rõ thân phận Trần Duyệt kia, sau đó đem cô ấy mang đến nơi đây.
Nhuế Lãnh Ngọc tiễn Diệp Thiếu Dương và Qua Qua mãi đến bên cạnh tấm bia đá, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc lưu luyến chia tay, mang theo Qua Qua đi ra ngoài.
Tiểu Cửu với Lâm Tam Sinh đang uống trà nói chuyện phiếm.
Diệp Thiếu Dương đem “danh sách tài liệu” Đạo Phong viết giao cho Lâm Tam Sinh, kể lại tình huống mình khai ngộ, hai người cũng vừa mừng vừa sợ, Tiểu Cửu cố ý một lần nữa pha một ấm trà, bốn người lại ngồi xuống hàn huyên một lúc, Diệp Thiếu Dương nói về chuyện Đạo Phong muốn mình đem Trần Duyệt mang đến, bảo Lâm Tam Sinh giúp đỡ nghiền ngẫm xem là có ý tứ gì.
Lâm Tam Sinh suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Thiếu Dương, ta không biết lai lịch Trần Duyệt này, nhưng ta nghĩ tới một người.”
"Ai?"
“Hậu Khanh.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ của hắn: lúc trước Nhuế Lãnh Ngọc bất ngờ cứu Hậu Khanh, khi đó, Hậu Khanh cũng tựa như Trần Duyệt bây giờ, hoàn toàn mất trí nhớ, không nhớ ra được mình là ai.
“Vậy không đến mức chứ, Trần Duyệt... Nhìn qua cũng được.” Diệp Thiếu Dương chậm chạp nói.
“Hậu Khanh thì sao? Ở trước khi hắn thức tỉnh, lúc đó chẳng phải nhìn qua cả người lẫn vật vô hại, các ngươi còn đặt cho hắn cái tên A Ngốc.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp, quả thực, “A Ngốc" lúc đó, nhìn qua ngốc nghếch khù khờ, ai cũng không thể ngờ được đó lại là cương thi vương, hơn nữa sau khi thức tỉnh, gã dẫn dắt Thị tộc
• Thanh Minh Giới nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, cho tới bây giờ chiến tranh vẫn đang tiếp tục, mà bản thân gã cũng hấp thu máu Tương Thần, tương lai thậm chí có cơ hội trở thành nhất lưu cường giả...
Nếu lúc trước không cứu gã, hoặc là dứt khoát giết gã, cũng sẽ không xảy ra mọi chuyện về sau.
Qua Qua có chút khó chịu hướng Lâm Tam Sinh ồn ào: “Mẹ ta không phải cương thi, bà ấy sẽ không giống Hậu Khanh!”
Lâm Tam Sinh không thèm để ý đến nó.
Tiểu Cửu kéo Qua Qua, ngồi ở trên đùi mình, nghiêm túc nói: “Qua Qua, đó không phải mẹ ruột người, cho dù các ngươi cảm tình rất sâu, cũng là thành lập ở trên cơ sở cô ấy sẽ không thương tổn người khác, nhỡ đâu Cô ấy tương lai muốn giết Thiếu Dương, người làm sao bây giờ?
Qua Qua cắn môi nói: “Ta không muốn giả thiết loại chuyện này, hơn nữa, cảm tình của ta đối với lão đại không thua các ngươi, ta biết phải làm thế nào. Nhưng nếu bà ấy không phải như vậy, vậy bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn bà ấy.”
Tiểu Cửu hài lòng gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương xoa đầu Qua Qua một cái rồi nói: “Nếu cô ấy là người tốt, vậy chính là người một nhà với chúng ta.”
Uống xong một ấm trà, Diệp Thiếu Dương cũng phải về. Tiểu Cửu lưu luyến không rời tiễn bọn họ xuống núi, sau đó Lâm Tam Sinh cũng cần đi.
“Ngươi bây giờ là đại nguyên soái, không biết bao nhiêu người muốn hại ngươi, ngươi cũng chú ý hơn chút nữa, cố gắng đừng ở một mình, nhất là đi đường vân vân. Khi chia tay, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến điều này, dặn dò một câu.
Lâm Tam Sinh lập tức vỗ tay ba cái, vài giây sau, tám người lập tức từ trong cây cối phụ cận nhảy ra, bốn người mặc giáp trụ, bốn người đạo bào xanh, tám người đều mặt không biểu cảm, đứng thành một hàng ở phía sau Lâm Tam Sinh.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, đại khái nhìn lướt qua, tám người này trán có linh quang, nhìn qua là biết thực lực không tệ, tuy so với tầng cấp của bản thân hắn mà nói, tám người cùng một chỗ cũng không phải đối thủ, nhưng chỉ cần đối thủ không phải đặc biệt nhiều, bọn họ đều có thể ngay lập tức bám trụ đối thủ, để Lâm Tam Sinh có cơ hội chạy trốn.
Cam đoan Lâm Tam Sinh an toàn, đây là nhiệm vụ duy nhất của bọn họ.
Diệp Thiếu Dương nhún vai.
Lâm Tam Sinh cười cười, lại vỗ tay hai phát, tám người cùng nhau tung người, biến mất ở trong cây cối. Lâm Tam Sinh hướng Diệp Thiếu Dương và Qua Qua chắp tay, xoay người rời đi.
“Nhiều bảo tiêu như vậy đi theo, hắn bây giờ hút mắt ghê.” Qua Qua chậc chậc khen. Diệp Thiếu Dương chợt ngộ.
Nghĩ thông một điểm này rồi, trong đầu Diệp Thiếu Dương nhảy ra một đoạn trong Đạo Đức Kinh từng thuộc lòng từ nhỏ: thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dã. Giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện dĩ. Cô hữu vô tương sinh, nan dịch tương thành, trường đoản tương hình, cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy...
Thì ra Lão Quân sớm ở mấy ngàn năm trước đã nhìn thấu chân lý có liên quan thiện ác chi đạo.
Nói tới pháp sư ngộ đạo, giống với triết nhân cổ đại, quá trình rất vất vả, cũng rất vi diệu, nhưng sau khi nghĩ thông, tổng kết ra được lại là đạo lý rất dễ hiểu. Hơn nữa quá nửa đều là người khác trước đó từng tổng kết.
Nhưng chỉ có bản thân lĩnh ngộ được, mới là đạo của mình, bằng không người làm sao biết tiền nhân nói là đúng?
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng phun ra một hơi, mở mắt.
Lệ khí còn thừa trong cơ thể đều dung nhập ở trong cương khí trong cơ thể.
Diệp Thiếu Dương lập tức cảm giác tại thính mắt tinh, cảm giác nhìn sự vật cũng sinh ra một ít biến hóa, loại biến hóa này rất vi diệu, tựa như sáng ngời hơn so với trước kia, như toàn bộ thế giới vừa trải qua một trận mưa rửa tội.
Lần khai ngộ này, tăng lên không phải cảnh giới, mà là thực lực cứng. Diệp Thiếu Dương vốn cho rằng nhiều nhất là luyện hóa một ít lệ khí, thử vận khí, đột nhiên phát hiện, cường độ pháp thuật thể mà tăng lên mấy lần!
Diệp Thiếu Dương ngày ra tại chỗ, lại thử vài lần, hoàn toàn xác định một điểm này, có lẽ là tích lũy đủ nhiều, khiến chất biến dẫn tới lượng biến. Lúc trước là Linh Tiên sơ giai, hắn hôm nay lập tức tăng lên tới trung giai trở lên, tuy nhìn qua chỉ tăng lên một đoạn ngắn, thực lực chênh lệch lại cực lớn, nói thông tục một chút, thực lực cứng của mình bây giờ, là ước chừng 1. 5 lần trước đây.
Đây là khái niệm gì?
Diệp Thiếu Dương cảm thụ được lực lượng trong cơ thể của mình, tuy còn chưa thực chiến với người ta, nhưng hắn có một loại trực giác và tin tưởng, mình hôm nay, đã có sức chiến một trận cùng các đại năng Xiển giáo Kim tiến và Phật môn ở Không Giới.
Chính là bất ngờ không kịp phòng bị như vậy.
Tích lũy lâu như vậy, luôn nghẹn khuất bị bọn họ bắt nạt, mà nay cuối cùng đứng ở trên cùng một vạch xuất phát rồi.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương mơ hồ có loại cảm giác, mình hôm nay, mới tính là thật sự thoát ly hạn chế của giới pháp thuật nhân gian, thật sự đi lên con đường cường giả, cũng chính là tam lưu cường giả theo như lời Đạo Phong.
Tuy, con đường phía trước còn rất xa, các tuyệt thế cường giả đích thực kia, nhìn qua vẫn cách mình rất xa, nhưng ít ra về sau đánh nhau với người ta không cần luôn đi gọi người.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương thoải mái, vội vàng đem tin tức tốt này nói cho Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, so với hắn còn kích động hơn.
Một tay Diệp Thiếu Dương từ phía sau ôm bả vai CÔ, đầy cõi lòng khát khao nói: “Chờ anh có một ngày trở thành nhất lưu cường giả, anh liền có thể mang em về nhân gian, khi đó, bất luận kẻ nào cũng không ngăn được.”
Hai người trở lại trong bụi hoa, tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu tán gẫu.
Thời gian qua rất nhanh, sau đó ở dưới sự thúc giục của Nhuế Lãnh Ngọc, Diệp Thiếu Dương mới theo cô cùng nhau trở lại trong đạo quan, nhìn thấy Đạo Phong, Diệp Thiếu Dương lập tức nói chuyện mình ngộ đạo, Đạo Phong chưa nói gì, nhưng trong nét mặt cũng có thể nhìn ra, là cảm thấy cao hứng cho hắn.
Lúc chia tay, Đạo Phong dặn mãi, bảo Diệp Thiếu Dương sau khi trở về, nhất định phải làm rõ thân phận Trần Duyệt kia, sau đó đem cô ấy mang đến nơi đây.
Nhuế Lãnh Ngọc tiễn Diệp Thiếu Dương và Qua Qua mãi đến bên cạnh tấm bia đá, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc lưu luyến chia tay, mang theo Qua Qua đi ra ngoài.
Tiểu Cửu với Lâm Tam Sinh đang uống trà nói chuyện phiếm.
Diệp Thiếu Dương đem “danh sách tài liệu” Đạo Phong viết giao cho Lâm Tam Sinh, kể lại tình huống mình khai ngộ, hai người cũng vừa mừng vừa sợ, Tiểu Cửu cố ý một lần nữa pha một ấm trà, bốn người lại ngồi xuống hàn huyên một lúc, Diệp Thiếu Dương nói về chuyện Đạo Phong muốn mình đem Trần Duyệt mang đến, bảo Lâm Tam Sinh giúp đỡ nghiền ngẫm xem là có ý tứ gì.
Lâm Tam Sinh suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói: “Thiếu Dương, ta không biết lai lịch Trần Duyệt này, nhưng ta nghĩ tới một người.”
"Ai?"
“Hậu Khanh.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lập tức hiểu ý tứ của hắn: lúc trước Nhuế Lãnh Ngọc bất ngờ cứu Hậu Khanh, khi đó, Hậu Khanh cũng tựa như Trần Duyệt bây giờ, hoàn toàn mất trí nhớ, không nhớ ra được mình là ai.
“Vậy không đến mức chứ, Trần Duyệt... Nhìn qua cũng được.” Diệp Thiếu Dương chậm chạp nói.
“Hậu Khanh thì sao? Ở trước khi hắn thức tỉnh, lúc đó chẳng phải nhìn qua cả người lẫn vật vô hại, các ngươi còn đặt cho hắn cái tên A Ngốc.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp, quả thực, “A Ngốc" lúc đó, nhìn qua ngốc nghếch khù khờ, ai cũng không thể ngờ được đó lại là cương thi vương, hơn nữa sau khi thức tỉnh, gã dẫn dắt Thị tộc
• Thanh Minh Giới nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, cho tới bây giờ chiến tranh vẫn đang tiếp tục, mà bản thân gã cũng hấp thu máu Tương Thần, tương lai thậm chí có cơ hội trở thành nhất lưu cường giả...
Nếu lúc trước không cứu gã, hoặc là dứt khoát giết gã, cũng sẽ không xảy ra mọi chuyện về sau.
Qua Qua có chút khó chịu hướng Lâm Tam Sinh ồn ào: “Mẹ ta không phải cương thi, bà ấy sẽ không giống Hậu Khanh!”
Lâm Tam Sinh không thèm để ý đến nó.
Tiểu Cửu kéo Qua Qua, ngồi ở trên đùi mình, nghiêm túc nói: “Qua Qua, đó không phải mẹ ruột người, cho dù các ngươi cảm tình rất sâu, cũng là thành lập ở trên cơ sở cô ấy sẽ không thương tổn người khác, nhỡ đâu Cô ấy tương lai muốn giết Thiếu Dương, người làm sao bây giờ?
Qua Qua cắn môi nói: “Ta không muốn giả thiết loại chuyện này, hơn nữa, cảm tình của ta đối với lão đại không thua các ngươi, ta biết phải làm thế nào. Nhưng nếu bà ấy không phải như vậy, vậy bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn bà ấy.”
Tiểu Cửu hài lòng gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương xoa đầu Qua Qua một cái rồi nói: “Nếu cô ấy là người tốt, vậy chính là người một nhà với chúng ta.”
Uống xong một ấm trà, Diệp Thiếu Dương cũng phải về. Tiểu Cửu lưu luyến không rời tiễn bọn họ xuống núi, sau đó Lâm Tam Sinh cũng cần đi.
“Ngươi bây giờ là đại nguyên soái, không biết bao nhiêu người muốn hại ngươi, ngươi cũng chú ý hơn chút nữa, cố gắng đừng ở một mình, nhất là đi đường vân vân. Khi chia tay, Diệp Thiếu Dương nghĩ đến điều này, dặn dò một câu.
Lâm Tam Sinh lập tức vỗ tay ba cái, vài giây sau, tám người lập tức từ trong cây cối phụ cận nhảy ra, bốn người mặc giáp trụ, bốn người đạo bào xanh, tám người đều mặt không biểu cảm, đứng thành một hàng ở phía sau Lâm Tam Sinh.
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, đại khái nhìn lướt qua, tám người này trán có linh quang, nhìn qua là biết thực lực không tệ, tuy so với tầng cấp của bản thân hắn mà nói, tám người cùng một chỗ cũng không phải đối thủ, nhưng chỉ cần đối thủ không phải đặc biệt nhiều, bọn họ đều có thể ngay lập tức bám trụ đối thủ, để Lâm Tam Sinh có cơ hội chạy trốn.
Cam đoan Lâm Tam Sinh an toàn, đây là nhiệm vụ duy nhất của bọn họ.
Diệp Thiếu Dương nhún vai.
Lâm Tam Sinh cười cười, lại vỗ tay hai phát, tám người cùng nhau tung người, biến mất ở trong cây cối. Lâm Tam Sinh hướng Diệp Thiếu Dương và Qua Qua chắp tay, xoay người rời đi.
“Nhiều bảo tiêu như vậy đi theo, hắn bây giờ hút mắt ghê.” Qua Qua chậc chậc khen.