Diệp Thiếu Dương yên lặng một lát rồi nói: “Anh cảm thấy, có lẽ chính là đám người của công hội Pháp Thuật, trừ bọn hắn ra, cả thiên hạ này có lẽ không có người biết được em là ai?”
Trần Duyệt cau mày nói: “Em là ai?”
“Ý của anh là cái bí mật đang cất giấu trên người của em, sợ rằng chỉ có bọn họ mới biết rõ.”
Trần Duyệt vẫn im lặng đứng im không lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương hỏi nàng đã có dự định gì tiếp, Trần Duyệt suy nghĩ rồi đưa ra quyết định mình cảm thấy đúng nhất, nàng muốn nhất định phải biết rõ tất cả sự thật, không thể để cho sư phụ chết vô ích.
“Mặc dù người ngoài thấy sư phụ của em tự sát, nhưng rất có thể người bị kẻ khác ép chết, em nhất định phải tìm ra chân tướng của việc này!”
“Vậy còn việc em hứa sẽ theo anh xuống núi thì sao?”
“Nếu như anh không bận bịu điều gì, có thể chờ em một ngày được không?, em muốn thu dọn một ít đồ vật, dù sao cũng ở đây nhiều năm, em cũng có nhiều món đồ kỉ niệm muốn mang đi.”
Trong ngày đó, Trần Duyệt đóng cửa đạo quán, ở bên trong thu dọn đồ đạc, nhét đầy hai cái cái rương, buổi chiều nấu cho chính mình một ít trà lại mời Diệp Thiếu Dương cùng uống.
“Bây giờ rời đi, em quả thật có một chút không muốn tí nào, em chỉ muốn được ở lại nơi đây, cho dù chỉ còn lại một mình.” Chiều xuống, hai người cùng đi đỉnh núi phía sau đạo quan, đứng bên trong cái đình nhỏ, Trần Vũ nhìn về đạo quan ở phía xa, với cảm xúc phức tạp.
“Sư phụ đã phải hi sinh rất nhiều như vậy, mục đích cuối cùng vẫn là vì bảo vệ em, nếu em nhất quyết ở lại chỗ này, chắc chắn kẻ khác sẽ tìm được và gặp phải nguy hiểm.”
“Em biết, em chỉ là không bỏ được... E rằng tương lai, nếu có một ngày em có thể lợi hại được như anh, em nhất định sẽ trở về, mottj mình ở lại nơi này.” Trần Duyệt quay lại mỉm cười với Diệp Thiếu Dương, “Đến lúc đó, Anh nhất định phải tới tìm em, yên tâm em mời anh uống trà.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
“Đại ka, không ổn, hai người nhìn xem, trong đạo quan có người!”
Qua Qua từ đình trên đỉnh nhảy xuống, chỉ vào phương hướng của đạo quan nói.
Diệp Thiếu Dương ổn định tâm trạng, nhìn về phương hướng Qua Qua chỉ, quả nhiên là có một người mặc đồ trắn đang đi vào trong đạo quan, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên không thể phân biệt nam hay nữ.
“Cửa đã khóa, khách hành hương không có khả năng đi vào được!” Trần Duyệt nói.
“Đi xem một chút!”
Diệp Thiếu Dương chạy vội xuống núi, từ cửa sau của đạo quan lẻn vào, vừa vào trong sân, lập tức chứng kiến người mặc đồ trắng, sững sờ một chút nói: “Ngươi mò tới đây làm gì?”
Thì ra là Lâm Tam Sinh!
Lâm Tam Sinh ăn mặc kiểu thư sinh, cầm trong tay một cây quạt, cười với hắn nói: “Tất nhiên là ta tới tìm ngươi.”
Diệp Thiếu Dương với hắn đều lưu lại hồn tin cho nhau, thời điểm mà muốn tìm đối phương, có thể nhờ qua nó cảm giác được vị trí của người kia, bất quá hồn tin chỉ có thể sử dụng được ở Hiện Thực Không Gian, tại bên trong của tất cả không gian ảo ảnh đều sẽ mất đi hiệu lực.
Lâm Tam Sinh chứng kiến phía Trần Duyệt ở đằng sau, chắp tay nói: “Xin chào cô nương.”
“Chào huynh.” Trước đó tại bên trong thế giới Ảo ảnh, Trần Duyệt cũng nhiều lần gặp qua hắn, chỉ là không có nói chuyện nhiều, không tính quen biết.
Diệp Thiếu Dương vội hỏi hắn: “Có chuyện gì thế?”
Lâm Tam Sinh nói: “Ngươi không thể mời ta ngồi xuống rồi nói chuyện được à?”
“Ngươi là một tên quỷ, cần quái gì mà phải ngồi.”
Diệp Thiếu Dương ngoài miệng nói như thế, nhưng vẫn dẫn hắn đi vào trong phòng, bảo Qua Qua nhường một nén nhang cho hắn hút.
“Nơi này có thể, mặc dù không phải ngọn núi có danh tiếng gì, nhưng linh khí tràn đầy, một hai người thanh tu là đủ.” Lâm Tam Sinh đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn quanh bốn phía nói.
“Ngươi có vẻ rất rảnh rỗi nhỉ?” Diệp Thiếu Dương nói lầm bầm, “Có việc thì nói mau đi.”
Trần Duyệt đứng lên nói: “Các ngươi trò chuyện đi, ta đi ra mộ của sư phụ đốt ít vàng mã, sau đó sẽ trở về nấu cơm.”
Diệp Thiếu Dương muốn giữ nàng ở lại, tự nhiên nghe thấy Lâm Tam Sinh ho một tiếng, lúc này Trần Duyệt đã ly khai. Qua Qua trừng mắt liếc nhìn Lâm Tam Sinh, vừa muốn đi, Lâm Tam Sinh nói: “Qua Qua ngươi quay lại đây!”
Qua Qua không thể làm gì khác hơn là đứng lại.
Diệp Thiếu Dương tức giận nói: “Cô ấy bây giờ đã là người một nhà, ngươi muốn nói gì thì nói luôn đi, còn phải úp úp mở mở cái gì?.”
Lâm Tam Sinh nói: “Nhưng trong tâm ta vẫn còn phải cẩn thận, Người ta muốn gặp cũng chỉ có một mình ngươi thôi.”
“Được thôi, ta lời phải giải thích với ngươi lắm, nói đi, có chuyện gì?.”
Lâm Tam Sinh nói: “Có hai chuyện. Thứ nhất, Lê Sơn lão mẫu đám người đó gần đây đi tới nhân gian, chắc ngươi cũng đã biết.”
“Cái gì!”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc.
“Lê Sơn lão mẫu, Diêu Quang tiên tử, còn có mấy cái Xiển giáo Kim Tiên, len lén đến nhân gian, đi thái sơn, nghe nói là muốn cử hành triệu hoán gì đó trên thái sơn, tìm kiếm Đông Nhạc Đại Đế tín vật...”
“Đông Nhạc... Đại Đế?” Diệp Thiếu Dương không tin tưởng lỗ tai mình.
“Đúng, bọn hắn muốn mời Đông Nhạc Đại Đế phủ xuống, tốt dẫn dắt bọn hắn dọn sạch Không giới, khu trục Thi tộc.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn. “Đông Nhạc Đại Đế... Tại thái sơn?”
“Tất nhiên không có ở đây, nghe đồn hắn ở trên chín tầng trời, nhưng chúng ta đều biết, không có chân chính Thần Giới, hắn nhất định ở một cái vị diện nào đó trong không gian, cùng loại với Vô Lượng giới, muốn mời hắn phủ xuống, cần phải có tín vật của hắn... Mà thái sơn là Đông Nhạc Đại Đế đạo tràng, cũng là nơi hắn đắc đạo thành tiên, nghe đồn tín vật của hắn nằm ở thái sơn.”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói xong, vừa muốn mở miệng, Lâm Tam Sinh xua tay nói rằng: “Ngươi không nên hỏi ta kỹ lưỡng hơn, bởi vì ta cũng không biết, trong người ta cũng không có Xiển giáo, ta chỉ đạt được tuyến báo, lần này hành động tìm kiếm tín vật của Đông Nhạc Đại Đế, chính là Diêu Quang tiên tử đề nghị, chị em bọn họ đã lặng yên đến nhân gian, có thể còn có mấy người, sau này ta sẽ tiếp tục điều tra, rồi cung cấp cho ngươi nhất tin tức chính xác nhất.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới phải ứng kịp, đứng lên nói rằng: “Thế cái tin tức này thì có liên quan gì với ta?”
Lâm Tam Sinh nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Ta muốn ngươi đi cướp đoạt tín vật!”
“Ngươi bị điên à, tại sao lại muốn ta làm như thế?”
Lâm Tam Sinh nói: "Ngươi cho rằng, bọn hắn làm như vậy thực sự vì đối phó Thi tộc sao?, bọn họ là vì đối phó ta, ta bây giờ chiêu binh mãi mã, thế lực càng lúc càng lớn, lại liên hợp Yêu tộc, sự cân bằng của tam giáo trước đây đã bị phá vỡ, Xiển giáo cùng Phật môn đều rất lo lắng sẽ bị ta áp chế, nhưng ta vì Chính Nghĩa Chi Sư, bọn hắn không có khả năng tuyên chiến trực tiếp với ta...
Phật môn còn khá một chút, bọn hắn cùng pháp quyết Tự vẫn luôn bảo trì lui tới, tuân theo sự dẫn dắt của Địa Tạng Bồ Tát, gặp lúc tuyệt cảnh, Địa Tạng Bồ Tát sẽ không mặc kệ, nhưng Xiển giáo không có chỗ dựa vững chắc, bọn hắn sợ hãi, cho nên mới nghĩ đến mời Đông Nhạc Đại Đế xuất sơn... Giả sử để bọn hắn thành công, Đông Nhạc Đại Đế phủ xuống Không giới, có thể để yên cho ta sống qua ngày hay sao?"
Diệp Thiếu Dương lúc này mới hiểu có chuyện gì xảy ra, cau mày nói rằng: “Mấy lão bất tử kia không phải đã nói với nhau mặc kệ chuyện của không giới hay sao?, hơn nữa trăm ngàn năm qua cũng không thấy bọn họ xuất hiện, lẽ nào lần này lại đến?”
“Hai chị em nhà kia, dù sao cũng là đệ tử chân truyền của Đông Nhạc Đại Đế, trước đây không có mời Đông Nhạc Đại Đế, bởi vì muốn tự mình điều khiển Xiển giáo... Ta cũng không biết bọn hắn có thể hay không thành công, nhưng không thể mạo hiểm.”
“Cho nên, ngươi nhất quyết bắt ta phải dính vào vụ này?”
“Đúng vậy. Bọn hắn len lén đi tới nhân gian, cũng lo lắng bị phát hiện, tự nhiên không có khả năng mang theo nhiều người, đây là cái thứ nhất, thứ hai hai, ta giám sát hành tung của bọn hắn, thì bọn hắn nhất định cũng sẽ giám sát lại ta, chỉ cần ta không có ở Không giới trong một khoảng thời gian, bọn hắn tự nhiên sẽ nghi ngờ, chuyện này sẽ càng trở nên phức tạp hơn, lần này tới gặp ngươi, ta cũng là cố ý tìm chỗ trống. Thiếu Dương, ta cũng không khách khí với ngươi, ngươi nhất định phải giúp chuyện này.” Dịch: Sói già đơn độc
***
Diệp Thiếu Dương yên lặng một lát rồi nói: “Anh cảm thấy, có lẽ chính là đám người của công hội Pháp Thuật, trừ bọn hắn ra, cả thiên hạ này có lẽ không có người biết được em là ai?”
Trần Duyệt cau mày nói: “Em là ai?”
“Ý của anh là cái bí mật đang cất giấu trên người của em, sợ rằng chỉ có bọn họ mới biết rõ.”
Trần Duyệt vẫn im lặng đứng im không lên tiếng.
Diệp Thiếu Dương hỏi nàng đã có dự định gì tiếp, Trần Duyệt suy nghĩ rồi đưa ra quyết định mình cảm thấy đúng nhất, nàng muốn nhất định phải biết rõ tất cả sự thật, không thể để cho sư phụ chết vô ích.
“Mặc dù người ngoài thấy sư phụ của em tự sát, nhưng rất có thể người bị kẻ khác ép chết, em nhất định phải tìm ra chân tướng của việc này!”
“Vậy còn việc em hứa sẽ theo anh xuống núi thì sao?”
“Nếu như anh không bận bịu điều gì, có thể chờ em một ngày được không?, em muốn thu dọn một ít đồ vật, dù sao cũng ở đây nhiều năm, em cũng có nhiều món đồ kỉ niệm muốn mang đi.”
Trong ngày đó, Trần Duyệt đóng cửa đạo quán, ở bên trong thu dọn đồ đạc, nhét đầy hai cái cái rương, buổi chiều nấu cho chính mình một ít trà lại mời Diệp Thiếu Dương cùng uống.
“Bây giờ rời đi, em quả thật có một chút không muốn tí nào, em chỉ muốn được ở lại nơi đây, cho dù chỉ còn lại một mình.” Chiều xuống, hai người cùng đi đỉnh núi phía sau đạo quan, đứng bên trong cái đình nhỏ, Trần Vũ nhìn về đạo quan ở phía xa, với cảm xúc phức tạp.
“Sư phụ đã phải hi sinh rất nhiều như vậy, mục đích cuối cùng vẫn là vì bảo vệ em, nếu em nhất quyết ở lại chỗ này, chắc chắn kẻ khác sẽ tìm được và gặp phải nguy hiểm.”
“Em biết, em chỉ là không bỏ được... E rằng tương lai, nếu có một ngày em có thể lợi hại được như anh, em nhất định sẽ trở về, mottj mình ở lại nơi này.” Trần Duyệt quay lại mỉm cười với Diệp Thiếu Dương, “Đến lúc đó, Anh nhất định phải tới tìm em, yên tâm em mời anh uống trà.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
“Đại ka, không ổn, hai người nhìn xem, trong đạo quan có người!”
Qua Qua từ đình trên đỉnh nhảy xuống, chỉ vào phương hướng của đạo quan nói.
Diệp Thiếu Dương ổn định tâm trạng, nhìn về phương hướng Qua Qua chỉ, quả nhiên là có một người mặc đồ trắn đang đi vào trong đạo quan, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên không thể phân biệt nam hay nữ.
“Cửa đã khóa, khách hành hương không có khả năng đi vào được!” Trần Duyệt nói.
“Đi xem một chút!”
Diệp Thiếu Dương chạy vội xuống núi, từ cửa sau của đạo quan lẻn vào, vừa vào trong sân, lập tức chứng kiến người mặc đồ trắng, sững sờ một chút nói: “Ngươi mò tới đây làm gì?”
Thì ra là Lâm Tam Sinh!
Lâm Tam Sinh ăn mặc kiểu thư sinh, cầm trong tay một cây quạt, cười với hắn nói: “Tất nhiên là ta tới tìm ngươi.”
Diệp Thiếu Dương với hắn đều lưu lại hồn tin cho nhau, thời điểm mà muốn tìm đối phương, có thể nhờ qua nó cảm giác được vị trí của người kia, bất quá hồn tin chỉ có thể sử dụng được ở Hiện Thực Không Gian, tại bên trong của tất cả không gian ảo ảnh đều sẽ mất đi hiệu lực.
Lâm Tam Sinh chứng kiến phía Trần Duyệt ở đằng sau, chắp tay nói: “Xin chào cô nương.”
“Chào huynh.” Trước đó tại bên trong thế giới Ảo ảnh, Trần Duyệt cũng nhiều lần gặp qua hắn, chỉ là không có nói chuyện nhiều, không tính quen biết.
Diệp Thiếu Dương vội hỏi hắn: “Có chuyện gì thế?”
Lâm Tam Sinh nói: “Ngươi không thể mời ta ngồi xuống rồi nói chuyện được à?”
“Ngươi là một tên quỷ, cần quái gì mà phải ngồi.”
Diệp Thiếu Dương ngoài miệng nói như thế, nhưng vẫn dẫn hắn đi vào trong phòng, bảo Qua Qua nhường một nén nhang cho hắn hút.
“Nơi này có thể, mặc dù không phải ngọn núi có danh tiếng gì, nhưng linh khí tràn đầy, một hai người thanh tu là đủ.” Lâm Tam Sinh đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn quanh bốn phía nói.
“Ngươi có vẻ rất rảnh rỗi nhỉ?” Diệp Thiếu Dương nói lầm bầm, “Có việc thì nói mau đi.”
Trần Duyệt đứng lên nói: “Các ngươi trò chuyện đi, ta đi ra mộ của sư phụ đốt ít vàng mã, sau đó sẽ trở về nấu cơm.”
Diệp Thiếu Dương muốn giữ nàng ở lại, tự nhiên nghe thấy Lâm Tam Sinh ho một tiếng, lúc này Trần Duyệt đã ly khai. Qua Qua trừng mắt liếc nhìn Lâm Tam Sinh, vừa muốn đi, Lâm Tam Sinh nói: “Qua Qua ngươi quay lại đây!”
Qua Qua không thể làm gì khác hơn là đứng lại.
Diệp Thiếu Dương tức giận nói: “Cô ấy bây giờ đã là người một nhà, ngươi muốn nói gì thì nói luôn đi, còn phải úp úp mở mở cái gì?.”
Lâm Tam Sinh nói: “Nhưng trong tâm ta vẫn còn phải cẩn thận, Người ta muốn gặp cũng chỉ có một mình ngươi thôi.”
“Được thôi, ta lời phải giải thích với ngươi lắm, nói đi, có chuyện gì?.”
Lâm Tam Sinh nói: “Có hai chuyện. Thứ nhất, Lê Sơn lão mẫu đám người đó gần đây đi tới nhân gian, chắc ngươi cũng đã biết.”
“Cái gì!”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc.
“Lê Sơn lão mẫu, Diêu Quang tiên tử, còn có mấy cái Xiển giáo Kim Tiên, len lén đến nhân gian, đi thái sơn, nghe nói là muốn cử hành triệu hoán gì đó trên thái sơn, tìm kiếm Đông Nhạc Đại Đế tín vật...”
“Đông Nhạc... Đại Đế?” Diệp Thiếu Dương không tin tưởng lỗ tai mình.
“Đúng, bọn hắn muốn mời Đông Nhạc Đại Đế phủ xuống, tốt dẫn dắt bọn hắn dọn sạch Không giới, khu trục Thi tộc.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn. “Đông Nhạc Đại Đế... Tại thái sơn?”
“Tất nhiên không có ở đây, nghe đồn hắn ở trên chín tầng trời, nhưng chúng ta đều biết, không có chân chính Thần Giới, hắn nhất định ở một cái vị diện nào đó trong không gian, cùng loại với Vô Lượng giới, muốn mời hắn phủ xuống, cần phải có tín vật của hắn... Mà thái sơn là Đông Nhạc Đại Đế đạo tràng, cũng là nơi hắn đắc đạo thành tiên, nghe đồn tín vật của hắn nằm ở thái sơn.”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói xong, vừa muốn mở miệng, Lâm Tam Sinh xua tay nói rằng: “Ngươi không nên hỏi ta kỹ lưỡng hơn, bởi vì ta cũng không biết, trong người ta cũng không có Xiển giáo, ta chỉ đạt được tuyến báo, lần này hành động tìm kiếm tín vật của Đông Nhạc Đại Đế, chính là Diêu Quang tiên tử đề nghị, chị em bọn họ đã lặng yên đến nhân gian, có thể còn có mấy người, sau này ta sẽ tiếp tục điều tra, rồi cung cấp cho ngươi nhất tin tức chính xác nhất.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới phải ứng kịp, đứng lên nói rằng: “Thế cái tin tức này thì có liên quan gì với ta?”
Lâm Tam Sinh nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Ta muốn ngươi đi cướp đoạt tín vật!”
“Ngươi bị điên à, tại sao lại muốn ta làm như thế?”
Lâm Tam Sinh nói: "Ngươi cho rằng, bọn hắn làm như vậy thực sự vì đối phó Thi tộc sao?, bọn họ là vì đối phó ta, ta bây giờ chiêu binh mãi mã, thế lực càng lúc càng lớn, lại liên hợp Yêu tộc, sự cân bằng của tam giáo trước đây đã bị phá vỡ, Xiển giáo cùng Phật môn đều rất lo lắng sẽ bị ta áp chế, nhưng ta vì Chính Nghĩa Chi Sư, bọn hắn không có khả năng tuyên chiến trực tiếp với ta...
Phật môn còn khá một chút, bọn hắn cùng pháp quyết Tự vẫn luôn bảo trì lui tới, tuân theo sự dẫn dắt của Địa Tạng Bồ Tát, gặp lúc tuyệt cảnh, Địa Tạng Bồ Tát sẽ không mặc kệ, nhưng Xiển giáo không có chỗ dựa vững chắc, bọn hắn sợ hãi, cho nên mới nghĩ đến mời Đông Nhạc Đại Đế xuất sơn... Giả sử để bọn hắn thành công, Đông Nhạc Đại Đế phủ xuống Không giới, có thể để yên cho ta sống qua ngày hay sao?"
Diệp Thiếu Dương lúc này mới hiểu có chuyện gì xảy ra, cau mày nói rằng: “Mấy lão bất tử kia không phải đã nói với nhau mặc kệ chuyện của không giới hay sao?, hơn nữa trăm ngàn năm qua cũng không thấy bọn họ xuất hiện, lẽ nào lần này lại đến?”
“Hai chị em nhà kia, dù sao cũng là đệ tử chân truyền của Đông Nhạc Đại Đế, trước đây không có mời Đông Nhạc Đại Đế, bởi vì muốn tự mình điều khiển Xiển giáo... Ta cũng không biết bọn hắn có thể hay không thành công, nhưng không thể mạo hiểm.”
“Cho nên, ngươi nhất quyết bắt ta phải dính vào vụ này?”
“Đúng vậy. Bọn hắn len lén đi tới nhân gian, cũng lo lắng bị phát hiện, tự nhiên không có khả năng mang theo nhiều người, đây là cái thứ nhất, thứ hai hai, ta giám sát hành tung của bọn hắn, thì bọn hắn nhất định cũng sẽ giám sát lại ta, chỉ cần ta không có ở Không giới trong một khoảng thời gian, bọn hắn tự nhiên sẽ nghi ngờ, chuyện này sẽ càng trở nên phức tạp hơn, lần này tới gặp ngươi, ta cũng là cố ý tìm chỗ trống. Thiếu Dương, ta cũng không khách khí với ngươi, ngươi nhất định phải giúp chuyện này.”