Hai người đi vào trong ngõ, tìm một vị trí kín đáo ngồi xuống, trong lúc chờ đợi, ai nấy đều lấy di động ra chơi game, kết quả đợi cả buổi sáng cũng không thấy người đâu, hai người bụng đã kêu ùng ục vì đói, đành phải quay về ăn cơm.
Vừa đúng lúc đi qua ngã tư đường, thì thấy Tam Nương đang đi tới, trong tay cầm cái màn thầu không biết xin được từ đâu, yên lặng ăn, ánh mắt ngây dại nhìn phía trước, làm như không thấy hai người.
Đã tìm được mục tiêu, hai người chẳng có tâm tư nào mà trở về ăn cơm, lập tức đuổi theo bà ta.
Tam Nương vừa ăn màn thầu, vừa đi đến trước cửa nhà mình, mở cửa sắt đi vào bên trong, cũng không có đóng cửa.
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, đẩy cửa đi vào, Tiểu Mã cũng đi theo.
“Tam Nương.”
Lúc Tam Nương đi vào gian nhà chính, Diệp Thiếu Dương ở phía sau kêu lên một tiếng.
Tam Nương quay đầu lại, ngây ngốc nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương bước tới, bắt lấy cánh tay bà ta, hai ngón tay bóp chặt mệnh môn, truyền cương khí vào trong cơ thể bà ta.
Sau một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh: “Tại sao lại như vậy!”
Vốn dĩ Diệp Thiếu Dương cho rằng Tam Nương bị mất một sợi hồn phách, nên trở thành điên khùng, nhưng kiểm tra rồi mới biết, ba hồn bảy phách trong cơ thể bà ta đều có đủ, nhưng mà……dường như đều bị người phá rối trình tự! Ba hồn bảy phách con người, có vị trí tồn tại nhất định trong cơ thể: Trong đó, ba hồn nằm ở đỉnh đầu cùng hai bên đầu vai, bảy phách nằm ở bảy đại quỷ huyệt trong cơ thể, như vậy mới có thể hấp thu thiên địa chi khí, khí thuận thì thần trí mới minh mẫn.
Một khi ba hồn bảy phách bị quấy phá, người đó sẽ có biểu hiện thần chí bất minh, nhưng trong cơ thể Tam Nương tam phách không loạn, vì bà ta theo bản năng sinh tồn, còn có thể ăn uống đại khái, thậm chí còn có thể tìm được nhà mình, có thể hoá vàng mã, lại còn nhớ rõ chút chuyện về con trai của mình.
Quay sang thấy Tiểu Mã đang nhìn hắn dò hỏi, Diệp Thiếu Dương đành phải đem tình huống đại khái nói cho hắn rõ.
Bị Diệp Thiếu Dương bóp tay, tam phách của Tam Nương bị kích thích, la lớn giãy giụa, Diệp Thiếu Dương sợ kinh động người khác, đành phải vẽ một tấm định hồn phù, dán lên mặt bà ta, Tam Nương lập tức bất động, cứng đờ đứng ở đó.
Tiểu Mã nhìn Tam Nương, nói: “Ta nghe không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp, ta chỉ muốn biết, sao bà ta lại bị biến thành cái dạng này?”
“Là do người làm, hơn nữa đối phương là một pháp sư rất lợi hại!”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói, “Giết người dễ dàng, diệt hồn cũng không khó, nhưng muốn đánh loạn ba hồn bảy phách của một người, lại không cho người đó chết, hơn nữa còn lưu lại tam phách hoàn hảo tới như vậy, thực sự là rất khó, với trình độ của Tiểu Manh và cái ông đầu hói kia, thực sẽ không thể hiểu được.”
“Vậy thì…… Còn có cách nào chữa khỏi không?”
“Phải đánh vào huyệt, hủy đi hồn, rồi một lần nữa định lại hồn, nhưng quá trình này, 99% có khả năng sẽ làm bà ta hồn siêu phách tán.”
Tiểu Mã cả kinh nói: "Ý ngươi là không thể cứu được sao?”
“Ta còn chưa nói hết.
Dư lại 1% khả năng, chính là nếu có một người pháp lực cao cường, thi triển Mao Sơn thập bát thần châm, thì có thể trị khỏi chi bà ta.”
Tiểu Mã không những không bái phục, mà còn trợn mắt, hừ lạnh nói: “Ngươi trước mặt ta lúc nào cũng làm vẻ ta đây, nhưng khi ra ngoài gặp bọn họ thì lại tỏ ra ngây thơ đáng thương.”
Diệp Thiếu Dương nhờ Tiểu Mã hỗ trợ, đưa Tam Nương vào trong, tìm được phòng ngủ, bèn đỡ đến bên giường, quay đầu nhìn lại, trong phòng bừa bãi lung tung, tro bụi khắp nơi, quả nhiên đã lâu không ai dọn dẹp.
Trước khi thi triển thập bát thần châm, còn phải làm một số trình tự, cần dùng đến nước ấm, cái này tương đối phiền toái.
Vì thế Diệp Thiếu Dương nói Tiểu Mã về nhà diệp quân lấy nước, còn mình thì đi kiểm tra căn nhà, trên tường thấy treo một khung ảnh lớn, bám đầy bụi bặm.
Diệp Thiếu Dương lấy một miếng vải ở gần đó lau chùi một hồi, sau đó lui lại vài bước để nhìn.
Ảnh lâu ngày đã ố vàng, bị nước làm nhoè đi, không thể nhìn rõ người trong đó là ai.
Diệp Thiếu Dương suy đoán đó là do trận lũ năm đó gây ra.
Chỉ có một tấm ảnh miễn cưỡng có thể nhìn rõ, trên ảnh là một đôi nam nữ, chính là Tam Nương, trông lúc đó khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc đơn giản nhưng sạch sẽ, nhìn qua vẫn có vài phần thanh lệ.
Đứng bên cạnh bà ta là một thiếu niên, chừng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng cao hơn Tam Nương, trắng trẻo thanh tú nụ cười sáng lạn.
Hắn chính là Diệp Tiểu Thước? Diệp Thiếu Dương đang muốn xem rõ hơn, thì đột nhiên di động vang lên, là Diệp Tiểu Manh gọi tới, nói rằng cô nàng đang cùng cha và mấy vị trưởng thôn đi “Tra hộ khẩu”
, đã phát hiện hai nhà có nghi vấn, hỏi hắn có tìm được Tam Nương không.
Diệp Thiếu Dương trả lời là tìm được rồi, nhưng không nói tỉ mỉ tình huống, hẹn lát nữa gặp, sau đó buông di động, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn lên trên ảnh “Diệp Tiểu Thước”
, giật mình phát hiện, trên má người trong ảnh chảy xuống hai dòng chất lỏng màu đỏ, cùng với vẻ mặt tươi cười của “Diệp Tiểu Thước”
hợp lại, trông rất quỷ dị.
Ảnh chụp đổ máu! Đây là hiện tượng hồi hồn! Diệp Thiếu Dương không chút suy nghĩ, giơ tay rải bốn đồng tiền Ngũ Đế lên trên mặt đất, rơi xuống bốn phía, không ngừng xoay tròn.
“Thiên địa âm u, quỷ khí hiện hình!”
Diệp Thiếu Dương thò tay vào giữa bốn đồng tiền, kết quả cả bốn cái đều ngã xuống, việc này chứng tỏ bốn phía hơi thở cân bằng, không có quỷ khí, nói cách khác là không có quỷ hồn nào cả.
Kiểm tra không được, thật sự không có quỷ tới sao? Diệp Thiếu Dương sững sờ một hồi, bất chợt ngửi được một mùi khen khét, ngẩng đầu lên nhìn, tấm ảnh chụp đang bốc cháy.
Mặt “Diệp Tiểu Thước”
trong ánh lửa vặn vẹo, tựa hồ như sống lại, nhìn Diệp Thiếu Dương cười dữ tợn.
Cái này là gì, thị uy ư? Ảnh chụp bị thiêu đốt, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu rõ, khẳng định đã có quỷ tới, không phải tu vi của nó cường đại đến mức hắn không thể phát hiện, mà là do cái trận pháp chết tiệt kia, đã áp chế đi quỷ khí của nó, làm cho hắn không cảm giác được nó tồn tại.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, sự tình, càng ngày càng phức tạp rồi.
Một lát sau, Tiểu Mã cầm một ấm nước nóng bỏng tay tới, Diệp Thiếu Dương lấy ra cái chén, rót nước sôi vào, rồi từ trong túi lấy ra một tấm vải đỏ, thấm chút nước, sau đó bảo Tiểu Mã đỡ Tam Nương ngồi dậy, dùng tấm vải thấm đầy nước ấm quấn quanh cổ bà ta, lợi dụng hơi nóng kích thích làm ấm huyệt vị, lát nữa châm kim hiệu quả sẽ cao hơn.
Diệp Thiếu Dương cắt ngón giữa, lấy máu viết một đạo huyết tinh phù, dán trên cửa sổ, để lát nữa trong lúc mình toàn lực thi pháp, quỷ hồn sẽ không có cơ hội đánh lén, gây phiền toái.
Tiếp đó, hắn đem một chồng giấy vàng ngâm vào trong nước lạnh, rồi xé tấm định hồn phù trên trán Tam Nương xuống.
Bà ta lập tức giãy giụa.
Diệp Thiếu Dương nói Tiểu Mã giữ chặt lấy tay Tam Nương, không cho bà ta cựa quậy, sau đó từ trong chén vớt ra một tấm giấy vàng, dán lên mặt bà ta, phong bế mũi miệng.
“A ——”
Tam Nương cố sức dùng đầu lưỡi giật tấm giấy vàng xuống.
Diệp Thiếu Dương lập tức dán thêm một tấm nữa, vị trí chếch lên trên một chút. Hai người đi vào trong ngõ, tìm một vị trí kín đáo ngồi xuống, trong lúc chờ đợi, ai nấy đều lấy di động ra chơi game, kết quả đợi cả buổi sáng cũng không thấy người đâu, hai người bụng đã kêu ùng ục vì đói, đành phải quay về ăn cơm.
Vừa đúng lúc đi qua ngã tư đường, thì thấy Tam Nương đang đi tới, trong tay cầm cái màn thầu không biết xin được từ đâu, yên lặng ăn, ánh mắt ngây dại nhìn phía trước, làm như không thấy hai người.
Đã tìm được mục tiêu, hai người chẳng có tâm tư nào mà trở về ăn cơm, lập tức đuổi theo bà ta.
Tam Nương vừa ăn màn thầu, vừa đi đến trước cửa nhà mình, mở cửa sắt đi vào bên trong, cũng không có đóng cửa.
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, đẩy cửa đi vào, Tiểu Mã cũng đi theo.
“Tam Nương.”
Lúc Tam Nương đi vào gian nhà chính, Diệp Thiếu Dương ở phía sau kêu lên một tiếng.
Tam Nương quay đầu lại, ngây ngốc nhìn hắn.
Diệp Thiếu Dương bước tới, bắt lấy cánh tay bà ta, hai ngón tay bóp chặt mệnh môn, truyền cương khí vào trong cơ thể bà ta.
Sau một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh: “Tại sao lại như vậy!”
Vốn dĩ Diệp Thiếu Dương cho rằng Tam Nương bị mất một sợi hồn phách, nên trở thành điên khùng, nhưng kiểm tra rồi mới biết, ba hồn bảy phách trong cơ thể bà ta đều có đủ, nhưng mà……dường như đều bị người phá rối trình tự! Ba hồn bảy phách con người, có vị trí tồn tại nhất định trong cơ thể: Trong đó, ba hồn nằm ở đỉnh đầu cùng hai bên đầu vai, bảy phách nằm ở bảy đại quỷ huyệt trong cơ thể, như vậy mới có thể hấp thu thiên địa chi khí, khí thuận thì thần trí mới minh mẫn.
Một khi ba hồn bảy phách bị quấy phá, người đó sẽ có biểu hiện thần chí bất minh, nhưng trong cơ thể Tam Nương tam phách không loạn, vì bà ta theo bản năng sinh tồn, còn có thể ăn uống đại khái, thậm chí còn có thể tìm được nhà mình, có thể hoá vàng mã, lại còn nhớ rõ chút chuyện về con trai của mình.
Quay sang thấy Tiểu Mã đang nhìn hắn dò hỏi, Diệp Thiếu Dương đành phải đem tình huống đại khái nói cho hắn rõ.
Bị Diệp Thiếu Dương bóp tay, tam phách của Tam Nương bị kích thích, la lớn giãy giụa, Diệp Thiếu Dương sợ kinh động người khác, đành phải vẽ một tấm định hồn phù, dán lên mặt bà ta, Tam Nương lập tức bất động, cứng đờ đứng ở đó.
Tiểu Mã nhìn Tam Nương, nói: “Ta nghe không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp, ta chỉ muốn biết, sao bà ta lại bị biến thành cái dạng này?”
“Là do người làm, hơn nữa đối phương là một pháp sư rất lợi hại!”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói, “Giết người dễ dàng, diệt hồn cũng không khó, nhưng muốn đánh loạn ba hồn bảy phách của một người, lại không cho người đó chết, hơn nữa còn lưu lại tam phách hoàn hảo tới như vậy, thực sự là rất khó, với trình độ của Tiểu Manh và cái ông đầu hói kia, thực sẽ không thể hiểu được.”
“Vậy thì…… Còn có cách nào chữa khỏi không?”
“Phải đánh vào huyệt, hủy đi hồn, rồi một lần nữa định lại hồn, nhưng quá trình này, 99% có khả năng sẽ làm bà ta hồn siêu phách tán.”
Tiểu Mã cả kinh nói: "Ý ngươi là không thể cứu được sao?”
“Ta còn chưa nói hết.
Dư lại 1% khả năng, chính là nếu có một người pháp lực cao cường, thi triển Mao Sơn thập bát thần châm, thì có thể trị khỏi chi bà ta.”
Tiểu Mã không những không bái phục, mà còn trợn mắt, hừ lạnh nói: “Ngươi trước mặt ta lúc nào cũng làm vẻ ta đây, nhưng khi ra ngoài gặp bọn họ thì lại tỏ ra ngây thơ đáng thương.”
Diệp Thiếu Dương nhờ Tiểu Mã hỗ trợ, đưa Tam Nương vào trong, tìm được phòng ngủ, bèn đỡ đến bên giường, quay đầu nhìn lại, trong phòng bừa bãi lung tung, tro bụi khắp nơi, quả nhiên đã lâu không ai dọn dẹp.
Trước khi thi triển thập bát thần châm, còn phải làm một số trình tự, cần dùng đến nước ấm, cái này tương đối phiền toái.
Vì thế Diệp Thiếu Dương nói Tiểu Mã về nhà diệp quân lấy nước, còn mình thì đi kiểm tra căn nhà, trên tường thấy treo một khung ảnh lớn, bám đầy bụi bặm.
Diệp Thiếu Dương lấy một miếng vải ở gần đó lau chùi một hồi, sau đó lui lại vài bước để nhìn.
Ảnh lâu ngày đã ố vàng, bị nước làm nhoè đi, không thể nhìn rõ người trong đó là ai.
Diệp Thiếu Dương suy đoán đó là do trận lũ năm đó gây ra.
Chỉ có một tấm ảnh miễn cưỡng có thể nhìn rõ, trên ảnh là một đôi nam nữ, chính là Tam Nương, trông lúc đó khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc đơn giản nhưng sạch sẽ, nhìn qua vẫn có vài phần thanh lệ.
Đứng bên cạnh bà ta là một thiếu niên, chừng mười bảy mười tám tuổi, vóc dáng cao hơn Tam Nương, trắng trẻo thanh tú nụ cười sáng lạn.
Hắn chính là Diệp Tiểu Thước? Diệp Thiếu Dương đang muốn xem rõ hơn, thì đột nhiên di động vang lên, là Diệp Tiểu Manh gọi tới, nói rằng cô nàng đang cùng cha và mấy vị trưởng thôn đi “Tra hộ khẩu”
, đã phát hiện hai nhà có nghi vấn, hỏi hắn có tìm được Tam Nương không.
Diệp Thiếu Dương trả lời là tìm được rồi, nhưng không nói tỉ mỉ tình huống, hẹn lát nữa gặp, sau đó buông di động, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn lên trên ảnh “Diệp Tiểu Thước”
, giật mình phát hiện, trên má người trong ảnh chảy xuống hai dòng chất lỏng màu đỏ, cùng với vẻ mặt tươi cười của “Diệp Tiểu Thước”
hợp lại, trông rất quỷ dị.
Ảnh chụp đổ máu! Đây là hiện tượng hồi hồn! Diệp Thiếu Dương không chút suy nghĩ, giơ tay rải bốn đồng tiền Ngũ Đế lên trên mặt đất, rơi xuống bốn phía, không ngừng xoay tròn.
“Thiên địa âm u, quỷ khí hiện hình!”
Diệp Thiếu Dương thò tay vào giữa bốn đồng tiền, kết quả cả bốn cái đều ngã xuống, việc này chứng tỏ bốn phía hơi thở cân bằng, không có quỷ khí, nói cách khác là không có quỷ hồn nào cả.
Kiểm tra không được, thật sự không có quỷ tới sao? Diệp Thiếu Dương sững sờ một hồi, bất chợt ngửi được một mùi khen khét, ngẩng đầu lên nhìn, tấm ảnh chụp đang bốc cháy.
Mặt “Diệp Tiểu Thước”
trong ánh lửa vặn vẹo, tựa hồ như sống lại, nhìn Diệp Thiếu Dương cười dữ tợn.
Cái này là gì, thị uy ư? Ảnh chụp bị thiêu đốt, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu rõ, khẳng định đã có quỷ tới, không phải tu vi của nó cường đại đến mức hắn không thể phát hiện, mà là do cái trận pháp chết tiệt kia, đã áp chế đi quỷ khí của nó, làm cho hắn không cảm giác được nó tồn tại.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, sự tình, càng ngày càng phức tạp rồi.
Một lát sau, Tiểu Mã cầm một ấm nước nóng bỏng tay tới, Diệp Thiếu Dương lấy ra cái chén, rót nước sôi vào, rồi từ trong túi lấy ra một tấm vải đỏ, thấm chút nước, sau đó bảo Tiểu Mã đỡ Tam Nương ngồi dậy, dùng tấm vải thấm đầy nước ấm quấn quanh cổ bà ta, lợi dụng hơi nóng kích thích làm ấm huyệt vị, lát nữa châm kim hiệu quả sẽ cao hơn.
Diệp Thiếu Dương cắt ngón giữa, lấy máu viết một đạo huyết tinh phù, dán trên cửa sổ, để lát nữa trong lúc mình toàn lực thi pháp, quỷ hồn sẽ không có cơ hội đánh lén, gây phiền toái.
Tiếp đó, hắn đem một chồng giấy vàng ngâm vào trong nước lạnh, rồi xé tấm định hồn phù trên trán Tam Nương xuống.
Bà ta lập tức giãy giụa.
Diệp Thiếu Dương nói Tiểu Mã giữ chặt lấy tay Tam Nương, không cho bà ta cựa quậy, sau đó từ trong chén vớt ra một tấm giấy vàng, dán lên mặt bà ta, phong bế mũi miệng.
“A ——”
Tam Nương cố sức dùng đầu lưỡi giật tấm giấy vàng xuống.
Diệp Thiếu Dương lập tức dán thêm một tấm nữa, vị trí chếch lên trên một chút.