Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 612: Thu hoạch ngoài ý muốn 



“Hiện tại thì vô dụng, nhưng tương lai nhất định sẽ hữu dụng.”

Ánh mắt Đạo Uyên chân lưu chuyển trên mặt của hai người, nói: “Các người có biết làm cách nào để tiến vào Thái Âm Sơn không?”

Hai người ngẩn ra, đều lắc đầu.

Thái Âm Sơn là một nơi đáng sợ tồn tại ở Quỷ Vực, bao năm rồi, Âm Ty cũng chỉ biết nó tồn tại ở bờ bắc Ấm Thuỷ Hà, nhưng mà thổ địa nơi đó có diện tích rộng lớn, không gian vô hạn, bao nhiêu lần xuất chinh, đều không tìm được lối vào chân chính của Thái Âm Sơn.

Cho nên, khi Diệp Thiếu Dương nhìn thấy đồ án Đạo Phong viết lên mặt trên lá gói bánh chưng, gửi cho Lão Quách, lúc đó chỉ có thể cho rằng nó là một bản đồ, nhưng mà lại không có chút manh mối nào, không có cách nào tham chiếu được, cho nên vẫn luôn giữ bên người, coi như vật vô dụng.

Bất quá Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ ra vì chuyện gì mà, Đạo Uyên chân nhân lúc này lại nhắc tới Thái Âm sơn, rốt cuộc là có mục đích gì.

Qua Qua nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng thò cái đầu từ trong tượng sứ ra, nói: “Ta đã ở Thái Âm Sơn một thời gian, nghe nói nơi đó được chia ra làm sơn nội với sơn ngoại, bọn ta đều ở sơn ngoại, xem cũng giống như thành lũy, chưa từng có người nào thật sự biết Thái Âm Sơn ở địa phương nào.”

Đạo Uyên chân nhân gật đầu, nói tiếp: “Khi ta lật xem cổ thư trong tháp, phát hiện ra một quyển ‘Thiên sư bản chép tay’, trong đó có một câu như vậy: Đến Tiên Thiên, gom ngũ khí, khai bản đồ, Thái Âm nhập.

Ta đã tự hỏi rất lâu, cảm thấy những lời này chắc là có ý: Trước tiên là có được nguyên lý thôi diễn của Tiên Thiên Bát Quái, sau đó gom đủ năm loại đồ vật, mở ra bản đồ, thì có thể tìm được lối vào Thái Âm Sơn.

Hiện tại, Diệp sư đệ đã học được Tiên Thiên Bát Quái, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm thì không cần phải nói, là bảo vật của Mao Sơn các ngươi, nay lại vừa khéo có được Tùng Văn Cổ Định Kiếm…… Đây là cơ duyên, ngươi, có lẽ chính là người có thể đầu tiên tiến vào Thái Âm Sơn!”

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn ông ta, nói: “Không phải chứ sư huynh, ngươi nói vậy có căn cứ gì hay không, làm sao ngươi biết được hai thanh kiếm này chính là Ngũ Khí, ba thứ còn lại là cái gì?”

“Phải có năm đồ vật, nhưng hơn phân nửa có quan hệ với Ngũ hành, ngươi cẩn thận ngẫm lại mà xem, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, thuộc tính Thuỷ, Tùng Văn Cổ Định Kiếm, thuộc tính Mộc, còn lại ba pháp khí kia, do trong sách không nói, nên ta cũng không biết là cái gì, nhưng khẳng định đối ứng với Hoả, Thổ, Kim, tương lai ngươi lưu ý là được.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong hắn phân tích về hai thanh kiếm, thật đúng là có chuyện như vậy,nhưng mà thiên hạ pháp khí nhiều như vậy, còn lại tam kiện pháp khí là cái gì, thật đúng là khó mà nói.

“Sau khi gom đủ năm pháp khí, thì phải làm sao nữa?”

“Không biết, nhưng ta suy đoán, có lẽ bên trong mỗi pháp khí, đều có chút manh mối nào đó ……cái này không thể đoán được, vấn đề này, chờ sau khi ngươi gom đủ năm kiện pháp khí rồi lúc đó tính tiếp.

Dù sao thì Tùng Văn Cổ Định Kiếm ta đã giao cho ngươi.

Ngươi không cần cũng không được, trước khi ta chết cũng muốn nhìn xem Thái Âm Sơn một chút, nó mở ra thì như thế nào…… Diệp sư đệ, đây là sứ mệnh của ngươi!”

Hai chữ sứ mệnh này, làm cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy trong lòng nặng thêm, xua xua tay, nói: “Cái gì sứ mệnh với không sứ mệnh, ta đối với chuyện của Thái Âm Sơn không có chút hứng thú nào cả.”

Đạo Uyên chân nhân liền ép hỏi: “Nếu vận mệnh lựa chọn ngươi thì sao?”

“Vận mệnh…… là cái thứ gì, vì sao lại muốn chọn ta?”

Đạo Uyên chân nhân cũng thật là buồn bực, cả giận nói: “Trùng hợp, thì cứ cho là trùng hợp đi, nếu ngươi mở ra được lối vào Thái Âm Sơn, ngươi có ngon thì nói ngươi có đi vào hay không?!”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, dưới lời nói chính khí ngập trời của Đạo Uyên chân nhân mà khinh bỉ hắn, đành phải ngập ngừng nói: “Ta không đi vào, vào đó liền chết, ta vẫn chưa cưới lão bà đâu đó.”

Đạo Uyên chân nhân thực sự nổi giận, một lão nhân tiên phong đạo cốt, cũng bị hắn bức tới mức hét gào lên, nhìn hắn mà gào: “Là sứ mệnh quan trọng, hay là cưới lão bà quan trọng!”

“Cưới lão bà quan trọng,”

Diệp Thiếu Dương không cần phải nghĩ ngợi liền tuôn ra, “Nếu phải hy sinh, ta cũng muốn cưới lão bà trước, cùng nhau sống qua mấy ngày hạnh phúc, bằng không chết thật là oan uổng sao? Hơn nữa, người khác đều có thể cưới lão bà, ta cũng không phải là thái giám, dựa vào cái gì ta không thể cưới lão bà?”

Hắn vốn chỉ thuận miệng nói vậy, làm sao ngờ được Đạo Uyên chân nhân nghe xong, phản ứng kịch liệt, phong phạm tiên nhân liền vứt hết, giận dữ hét thẳng vào mặt Diệp Thiếu Dương: “Lão tử cũng không phải thái giám, nhưng cũng độc thân mấy chục năm, đến bây giờ còn chưa có tìm được lão bà!”

Hai mắt long lanh, mơ hồ hiện ra bi thương.

Diệp Thiếu Dương ngẩn người, lập tức dùng ánh mắt đồng tình nhìn lại, xoa xoa tay nói: “Chuyện này, không phải là ta cố ý kích động huynh……”

Đạo Uyên chân nhân bi thương phất phất tay, “Không nói chuyện này nữa, quay lại đề tài lúc trước, ta đem Tùng Văn Cổ Định Kiếm này tặng cho ngươi, mặt khác, yêu phó kia của ngươi, ta cũng giao lại cho ngươi.”

Nói xong đứng dậy, lấy từ tủ đầu giường một cái đèn pin cầm tay, đi về phía cánh cửa gỗ bên cạnh, đưa tay đẩy ra, phía sau là bậc thang đi thông lên lầu hai.

Đạo Uyên chân nhân dùng đèn pin chiếu sáng mà đi lên trên.

Đám người Diệp Thiếu Dương theo sát phía sau, đi lên lầu hai, phát hiện bố trí ở tầng này không hoàn toàn giống như lầu một: ở giữa là một phòng nhỏ hình bát giác, nằm ngay giữa trên mặt đất, dùng chu sa vẽ một bức Thái Cực Song Ngư Đồ thật lớn.

Trên dưới trái phải bức đồ án có tám đạo phù văn, ở mặt trên đều dán một lá linh phù màu tím, mặt trên được vẽ đạo văn khác nhau: Đều có ba đường kẻ ngang, có thật có hư, vừa dài vừa ngắn, ứng với tám mặt trên tường cổng vòm bằng gỗ.

Diệp Thiếu Dương biết, đây là một cái “Bát cực luân chuyển trận”

, nhìn qua thì rất đơn giản, công năng thực tế cũng rất đơn giản nốt, chính là để phong bế tám cánh cửa kia, nhưng loại trận pháp thuần phong ấn này, càng ít công năng càng thuần túy thì càng cường đại.

“Mỗi một gian phòng ở đây, đều giam quỷ yêu tà linh bất đồng à?”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh tứ phía, hỏi.

“Có cái giam, có cái trống, có một ít tà vật bị giam lâu lắm rồi, hàng ngày đều nghe ta đọc Đạo kinh, dần dần buông bỏ chấp niệm, nguyện ý siêu độ, ta liền tiễn bọn chúng đi, cũng có một số thà chết cũng không muốn siêu độ, đành phải cẩn thận mà giam lại, trên lầu còn có rất nhiều nơi bị phong ấn như vậy.”

Trong lúc nói chuyện, Đạo Uyên chân nhân vừa đi tới trước một cánh cửa, viết một đạo phù, dán lên trên cửa, miệng niệm chú ngữ, cửa lập tức mở ra một cái khe, một thân ảnh từ bên trong vụt ra, lập tức hóa thành một cỗ lực lượng cường đại, lao về phía Đạo Uyên chân nhân.

“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!”

Trương Vô Sinh miệng niệm chú ngữ, dùng Ngọc Thanh Phất Trần trong tay quét qua, chặn lại trước mặt Đạo Uyên chân nhân.

“Ầm”

một tiếng, Trương Vô Sinh cùng thân ảnh kia đều bị bức lui về phía sau mấy mét.

Thân ảnh người nọ còn muốn chuyển động, Tiểu Bạch liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, hét lớn: “Ca ca không nên đánh nữa, bọn họ tới thả huynh ra đó!”

“Tiểu Bạch!”

Thân ảnh nọ đang muốn xông lên, đột nhiên đứng lại, nhìn qua Tiểu Bạch, hai mắt sáng ngời, “Là muội sao!!”

Ánh mắt cảnh giác của hắn liền đảo qua bên cạnh, lập tức nhíu mày, nói với Tiểu Bạch: “Như thế nào muội lại đi cùng với những tên lỗ mũi trâu này, muội đã đồng ý với bọn họ điều kiện gì, để thả ta ra?”

Tiểu Bạch nói: “Không có điều kiện gì cả, ca ca, đây là chủ nhân của chúng ta, Mao Sơn Thiên sư Diệp Thiếu Dương, muội đã nhận chủ, liền dẫn người tới đây cứu huynh.

Lão đại, đây là ca ca của ta Tiểu Thanh!”

Tiểu Thanh liền ngẩn ra, ngẩng đầu mà đánh giá Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng nhân cơ hội mà quan sát hắn. “Hiện tại thì vô dụng, nhưng tương lai nhất định sẽ hữu dụng.”

Ánh mắt Đạo Uyên chân lưu chuyển trên mặt của hai người, nói: “Các người có biết làm cách nào để tiến vào Thái Âm Sơn không?”

Hai người ngẩn ra, đều lắc đầu.

Thái Âm Sơn là một nơi đáng sợ tồn tại ở Quỷ Vực, bao năm rồi, Âm Ty cũng chỉ biết nó tồn tại ở bờ bắc Ấm Thuỷ Hà, nhưng mà thổ địa nơi đó có diện tích rộng lớn, không gian vô hạn, bao nhiêu lần xuất chinh, đều không tìm được lối vào chân chính của Thái Âm Sơn.

Cho nên, khi Diệp Thiếu Dương nhìn thấy đồ án Đạo Phong viết lên mặt trên lá gói bánh chưng, gửi cho Lão Quách, lúc đó chỉ có thể cho rằng nó là một bản đồ, nhưng mà lại không có chút manh mối nào, không có cách nào tham chiếu được, cho nên vẫn luôn giữ bên người, coi như vật vô dụng.

Bất quá Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ ra vì chuyện gì mà, Đạo Uyên chân nhân lúc này lại nhắc tới Thái Âm sơn, rốt cuộc là có mục đích gì.

Qua Qua nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng thò cái đầu từ trong tượng sứ ra, nói: “Ta đã ở Thái Âm Sơn một thời gian, nghe nói nơi đó được chia ra làm sơn nội với sơn ngoại, bọn ta đều ở sơn ngoại, xem cũng giống như thành lũy, chưa từng có người nào thật sự biết Thái Âm Sơn ở địa phương nào.”

Đạo Uyên chân nhân gật đầu, nói tiếp: “Khi ta lật xem cổ thư trong tháp, phát hiện ra một quyển ‘Thiên sư bản chép tay’, trong đó có một câu như vậy: Đến Tiên Thiên, gom ngũ khí, khai bản đồ, Thái Âm nhập.

Ta đã tự hỏi rất lâu, cảm thấy những lời này chắc là có ý: Trước tiên là có được nguyên lý thôi diễn của Tiên Thiên Bát Quái, sau đó gom đủ năm loại đồ vật, mở ra bản đồ, thì có thể tìm được lối vào Thái Âm Sơn.

Hiện tại, Diệp sư đệ đã học được Tiên Thiên Bát Quái, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm thì không cần phải nói, là bảo vật của Mao Sơn các ngươi, nay lại vừa khéo có được Tùng Văn Cổ Định Kiếm…… Đây là cơ duyên, ngươi, có lẽ chính là người có thể đầu tiên tiến vào Thái Âm Sơn!”

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn ông ta, nói: “Không phải chứ sư huynh, ngươi nói vậy có căn cứ gì hay không, làm sao ngươi biết được hai thanh kiếm này chính là Ngũ Khí, ba thứ còn lại là cái gì?”

“Phải có năm đồ vật, nhưng hơn phân nửa có quan hệ với Ngũ hành, ngươi cẩn thận ngẫm lại mà xem, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, thuộc tính Thuỷ, Tùng Văn Cổ Định Kiếm, thuộc tính Mộc, còn lại ba pháp khí kia, do trong sách không nói, nên ta cũng không biết là cái gì, nhưng khẳng định đối ứng với Hoả, Thổ, Kim, tương lai ngươi lưu ý là được.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong hắn phân tích về hai thanh kiếm, thật đúng là có chuyện như vậy,nhưng mà thiên hạ pháp khí nhiều như vậy, còn lại tam kiện pháp khí là cái gì, thật đúng là khó mà nói.

“Sau khi gom đủ năm pháp khí, thì phải làm sao nữa?”

“Không biết, nhưng ta suy đoán, có lẽ bên trong mỗi pháp khí, đều có chút manh mối nào đó ……cái này không thể đoán được, vấn đề này, chờ sau khi ngươi gom đủ năm kiện pháp khí rồi lúc đó tính tiếp.

Dù sao thì Tùng Văn Cổ Định Kiếm ta đã giao cho ngươi.

Ngươi không cần cũng không được, trước khi ta chết cũng muốn nhìn xem Thái Âm Sơn một chút, nó mở ra thì như thế nào…… Diệp sư đệ, đây là sứ mệnh của ngươi!”

Hai chữ sứ mệnh này, làm cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy trong lòng nặng thêm, xua xua tay, nói: “Cái gì sứ mệnh với không sứ mệnh, ta đối với chuyện của Thái Âm Sơn không có chút hứng thú nào cả.”

Đạo Uyên chân nhân liền ép hỏi: “Nếu vận mệnh lựa chọn ngươi thì sao?”

“Vận mệnh…… là cái thứ gì, vì sao lại muốn chọn ta?”

Đạo Uyên chân nhân cũng thật là buồn bực, cả giận nói: “Trùng hợp, thì cứ cho là trùng hợp đi, nếu ngươi mở ra được lối vào Thái Âm Sơn, ngươi có ngon thì nói ngươi có đi vào hay không?!”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, dưới lời nói chính khí ngập trời của Đạo Uyên chân nhân mà khinh bỉ hắn, đành phải ngập ngừng nói: “Ta không đi vào, vào đó liền chết, ta vẫn chưa cưới lão bà đâu đó.”

Đạo Uyên chân nhân thực sự nổi giận, một lão nhân tiên phong đạo cốt, cũng bị hắn bức tới mức hét gào lên, nhìn hắn mà gào: “Là sứ mệnh quan trọng, hay là cưới lão bà quan trọng!”

“Cưới lão bà quan trọng,”

Diệp Thiếu Dương không cần phải nghĩ ngợi liền tuôn ra, “Nếu phải hy sinh, ta cũng muốn cưới lão bà trước, cùng nhau sống qua mấy ngày hạnh phúc, bằng không chết thật là oan uổng sao? Hơn nữa, người khác đều có thể cưới lão bà, ta cũng không phải là thái giám, dựa vào cái gì ta không thể cưới lão bà?”

Hắn vốn chỉ thuận miệng nói vậy, làm sao ngờ được Đạo Uyên chân nhân nghe xong, phản ứng kịch liệt, phong phạm tiên nhân liền vứt hết, giận dữ hét thẳng vào mặt Diệp Thiếu Dương: “Lão tử cũng không phải thái giám, nhưng cũng độc thân mấy chục năm, đến bây giờ còn chưa có tìm được lão bà!”

Hai mắt long lanh, mơ hồ hiện ra bi thương.

Diệp Thiếu Dương ngẩn người, lập tức dùng ánh mắt đồng tình nhìn lại, xoa xoa tay nói: “Chuyện này, không phải là ta cố ý kích động huynh……”

Đạo Uyên chân nhân bi thương phất phất tay, “Không nói chuyện này nữa, quay lại đề tài lúc trước, ta đem Tùng Văn Cổ Định Kiếm này tặng cho ngươi, mặt khác, yêu phó kia của ngươi, ta cũng giao lại cho ngươi.”

Nói xong đứng dậy, lấy từ tủ đầu giường một cái đèn pin cầm tay, đi về phía cánh cửa gỗ bên cạnh, đưa tay đẩy ra, phía sau là bậc thang đi thông lên lầu hai.

Đạo Uyên chân nhân dùng đèn pin chiếu sáng mà đi lên trên.

Đám người Diệp Thiếu Dương theo sát phía sau, đi lên lầu hai, phát hiện bố trí ở tầng này không hoàn toàn giống như lầu một: ở giữa là một phòng nhỏ hình bát giác, nằm ngay giữa trên mặt đất, dùng chu sa vẽ một bức Thái Cực Song Ngư Đồ thật lớn.

Trên dưới trái phải bức đồ án có tám đạo phù văn, ở mặt trên đều dán một lá linh phù màu tím, mặt trên được vẽ đạo văn khác nhau: Đều có ba đường kẻ ngang, có thật có hư, vừa dài vừa ngắn, ứng với tám mặt trên tường cổng vòm bằng gỗ.

Diệp Thiếu Dương biết, đây là một cái “Bát cực luân chuyển trận”

, nhìn qua thì rất đơn giản, công năng thực tế cũng rất đơn giản nốt, chính là để phong bế tám cánh cửa kia, nhưng loại trận pháp thuần phong ấn này, càng ít công năng càng thuần túy thì càng cường đại.

“Mỗi một gian phòng ở đây, đều giam quỷ yêu tà linh bất đồng à?”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh tứ phía, hỏi.

“Có cái giam, có cái trống, có một ít tà vật bị giam lâu lắm rồi, hàng ngày đều nghe ta đọc Đạo kinh, dần dần buông bỏ chấp niệm, nguyện ý siêu độ, ta liền tiễn bọn chúng đi, cũng có một số thà chết cũng không muốn siêu độ, đành phải cẩn thận mà giam lại, trên lầu còn có rất nhiều nơi bị phong ấn như vậy.”

Trong lúc nói chuyện, Đạo Uyên chân nhân vừa đi tới trước một cánh cửa, viết một đạo phù, dán lên trên cửa, miệng niệm chú ngữ, cửa lập tức mở ra một cái khe, một thân ảnh từ bên trong vụt ra, lập tức hóa thành một cỗ lực lượng cường đại, lao về phía Đạo Uyên chân nhân.

“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!”

Trương Vô Sinh miệng niệm chú ngữ, dùng Ngọc Thanh Phất Trần trong tay quét qua, chặn lại trước mặt Đạo Uyên chân nhân.

“Ầm”

một tiếng, Trương Vô Sinh cùng thân ảnh kia đều bị bức lui về phía sau mấy mét.

Thân ảnh người nọ còn muốn chuyển động, Tiểu Bạch liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương, hét lớn: “Ca ca không nên đánh nữa, bọn họ tới thả huynh ra đó!”

“Tiểu Bạch!”

Thân ảnh nọ đang muốn xông lên, đột nhiên đứng lại, nhìn qua Tiểu Bạch, hai mắt sáng ngời, “Là muội sao!!”

Ánh mắt cảnh giác của hắn liền đảo qua bên cạnh, lập tức nhíu mày, nói với Tiểu Bạch: “Như thế nào muội lại đi cùng với những tên lỗ mũi trâu này, muội đã đồng ý với bọn họ điều kiện gì, để thả ta ra?”

Tiểu Bạch nói: “Không có điều kiện gì cả, ca ca, đây là chủ nhân của chúng ta, Mao Sơn Thiên sư Diệp Thiếu Dương, muội đã nhận chủ, liền dẫn người tới đây cứu huynh.

Lão đại, đây là ca ca của ta Tiểu Thanh!”

Tiểu Thanh liền ngẩn ra, ngẩng đầu mà đánh giá Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cũng nhân cơ hội mà quan sát hắn.