Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 614: Nỗi sợ ngàn năm chó cắn 



Dưới sự thúc giục không ngừng của Tiểu Thanh, ba người còn chưa kịp ra khỏi núi,Tiểu Thanh liền tìm đại một nơi, để hoàn thành quá trình nhận chủ.

Nhìn lòng bàn tay mình lại có thêm một đạo hồn ấn, hắn lắc đầu cười khổ.

“Các ngươi có tính toán gì không?”

Diệp Thiếu Dương nhìn huynh muội hai người, hỏi.

Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Là sao, ngươi là lão đại của chúng ta, đương nhiên là phải đi theo ngươi, giúp ngươi hàng yêu trừ ma.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, bên người nhiều thêm hai con xà yêu ngàn năm làm bảo tiêu, trông thì rất phong cách, nhưng mà cũng có chút cảm giác là lạ.

Đi ra khỏi núi, ra bên ngoài khu thắng cảnh du lịch, Diệp Thiếu Dương tìm được một chiếc hắc xe đang đón khách, cò kè mặc cả một lúc, rồi tất cả lên xe đi tới nhà ga trong nội thành, lúc mua vé mới gặp phải phiền phức ------

- hai người Tiểu Thanh Tiểu Bạch không có giấy tờ chứng minh thân phận, cho dù bọn họ có thể dùng pháp thuật để biến ra 2 vé, nhưng mà không thể nào bắt chước được dấu mộc chống vé giả được.

“Bằng không ta sẽ thôi miên người soát vé, rồi nhân cơ hội đó lên xe?”

Tiểu Thanh đề nghị.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Chuyện này không được làm, ngươi phải biết, hành tẩu ở nhân gian, nhất định phải tuân theo quy củ trên nhân gian, không đến tình huống bất đắc dĩ, không được sử dụng yêu lực.”

Tiểu Thanh bất mãn nói: “Thế này vẫn chưa đến tình huống bất đắc dĩ à?”

“Đương nhiên là chưa.”

Diệp Thiếu Dương đứng ở khu bán vé nằm ở góc đại sảnh cân nhắc xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào, lúc này đột nhiên một tên tiến tới chỗ mình, dò hỏi hắn có phải là không có mua được vé, nói rằng mình có cách mua được.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, thì mới nhận ra đây là cò vé trong truyền thuyết, sau một lúc mặc cả, tên cò cầm tiền rời đi, cũng không lâu sau quay lại với hai tấm vé đi vềThạch Thành, trên đó cũng không biết là ghi tên ai.

Cầm vé trong tay, Diệp Thiếu Dương mới cảm thấy nhóm người này thật là thần thông quảng đại, bảo bọn họ không có tay trong, có quỷ mới tin.

Ngẩng đầu nhìn đại thúc thấp lè tè kia, hỏi: “Đại thúc, vì sao lại làm nghề này?”

Ông chú hơi bất ngờ, cười nói: “Vì tiền chứ sao.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu ngươi không đủ cơm ăn, hay trong nhà đang cần dùng tiền gấp, làm tạm một thời gian ngắn cũng được, nhưng nếu tính làm lâu dài thì thực sự không tốt, vẫn là sớm đổi nghề đi.”

Ông chú lập tức mặt trầm xuống, hỏi: “Vì cái gì?”

“Giảm âm đức.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, mặc kệ tên cò còn đang ngẩn người ra không hiểu là chuyện gì, dẫn Tiểu Thanh Tiểu Bạch đi về phía phòng chờ.

Đi được nửa đường, Tiểu Bạch hỏi: “Lão đại, làm cò thật sự sẽ bị giảm âm đức sao?”

“Chuyện này mà có thể giả à? Phải là bằng bản lĩnh mà kiếm tiền, tuy giàu có nhưng không phải do làm ác mà ra.

Còn hết thảy những người kiếm tiền dựa vào việc tổn hại lợi ích của người khác, thiện căn sẽ bị hao tổn, sẽ làm giảm âm đức, bị pháp luật trên dương gian xử lý còn tốt, nhưng cho dù có thoát khỏi pháp luật, sau khi chết xuống âm ty, loại người này nếu không phải đại ác, thì sẽ không bị trừng phạt, cũng không ảnh hưởng luân hồi, nhưng mà kiếp sau phúc lộc sẽ bị giảm bớt, cả đời nghèo khổ, mất nhiều hơn được.”

Cò đã mua hộ bọn hắn vé tàu cao tốc, sau khi lên xe chưa đến hai giờ, đã về tới Thạch Thành.

Ra khỏi nhà ga, Diệp Thiếu Dương nhìn chung quanh để tìm kiếm Tiểu Mã, kết quả thấy một chiếc đang đỗ ở xa hướng về phía hắn mà bấm bấm loa, Diệp Thiếu Dương lúc vừa đi tới đó, thì cửa xe cũng mở ra, một mỹ nữ mặc váy hoa màu trắng, dáng người thon dài nhẹ nhàng vẫy tay với hắn.

Chu Tĩnh Như! Diệp Thiếu Dương cười bước tới.

“Rốt cuộc đã trở lại.”

Chu Tĩnh Như nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong giọng nói mang theo một chút giận hờn.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Ủa, sao cô lại ra đây?”

Chu Tĩnh Như liếc hắn một cái, “Sao, ngươi không muốn nhìn thấy ta à?”

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay.

“Là Tiểu Mã nói cho ta, hắn nói là hôm nay ngươi về tới, sau đó hẹn mọi người ra tiệm cơm, ta cũng là vừa lúc đang ở gần khu này, nên lái xe qua đây đón ngươi.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Có thể làm chi Chu đại tiểu thư tự mình lái xe đến đón, thật là quá vinh hạnh.”

“Đừng có nói nhảm, lên xe đi.”

Sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương giới thiệu với Chu Tĩnh Như hai anh em Tiểu Thanh Tiểu Bạch, biết được thân phận thực sự của bọn họ, Chu Tĩnh Như giật mình nói không nên lời, từ kính chiếu hậu mà nhìn xem, thấy hai tiểu gia hỏa này đang tò mò đánh giá cảnh quan trong thành phố, thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ, hưng phấn bàn luận mỗi khi nhìn thấy cái gì mới lạ....

Nhìn thì rõ ràng giống như hai tên ở nông thôn mới vào thành phố, chẳng có gì giống với bộ dáng yêu mà mình tưởng tượng, Chu Tĩnh Như có chút hỗn loạn tư tưởng.

Đã lâu không gặp, vốn tưởng sẽ có rất nhiều chuyện để nói, nhưng sau khi gặp mặt, Chu Tĩnh Như bỗng nhiên lại không có nghĩ ra lời nào để nói, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của hắn bên cạnh mình, cái loại cảm giác này rất tốt.

Tiệm cơm mà mọi người tính gặp mặt là một quán cơm đặc sản ở địa phương, mặt tiền cửa hàng không lớn, sau khi xuống xe, Chu Tĩnh Như đi trước dẫn đường, cùng nhau vào trong.

“Không đúng!”

Tiểu Thanh đột nhiên đứng lại, hai mắt trừng lên, trên mặt hiện ra biểu tình như gặp khủng bố, không ngừng ngửi ngửi cái mũi.

Diệp Thiếu Dương cả kinh, có thể làm một xà yêu ngàn năm sợ hãi đến như vậy, sẽ là cái thứ gì đây? Lập tức lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Ta cảm giác được, có……”

Lời còn chưa dứt, một con chó vàng to từ trên lầu chạy như điên ra đây, hướng về phía bọn họ phe phẩy đuôi.

Tiểu Thanh la lên một tiếng to, đột nhiên nhảy vào trong ngực của Diệp Thiếu Dương, hai tay ôm chặt vai hắn, run bần bật.

Một màn như vậy xảy ra, Diệp Thiếu Dương chỉ biết trợn mắt há mồm, không biết phải làm sao.

Lão bản nghe tiếng vội chạy tới, không ngừng xin lỗi bọn họ, rồi đuổi con chó đi.

“Ngươi mau xuống đi!”

Diệp Thiếu Dương quát lên, Tiểu Thanh mới từ trên người hắn buông xuống.

Diệp Thiếu Dương sắc mặt đen xì, tuy nó nhìn thì chỉ giống như chỉ có hơn mười tuổi, nhưng dù sao cũng là con trai, bị hắn dù tư thế đó ôm mình, cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên, quan trọng là để người khác trông thấy như vậy, người ta sẽ nghĩ ra sao? “Ngươi…… sợ chó?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, khó có thể tin nổi.

Tiểu Thanh gật đầu liên tục “Có hơi sợ, mà cẩu loại gì cũng sợ.”

“Giỡn à…… Ngươi là xà yêu ngàn năm đó, dĩ nhiên lại sợ chó?”

Diệp Thiếu Dương thực sự choáng.

Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh giải thích: “Lão đại còn không biết, ca ca ta lúc còn nhỏ, à…… hơn một ngàn năm trước, khi còn chưa có thành yêu, đã bị một con chó cắn, rồi sinh ra bóng ma tâm lý, từ đó về sau liền sợ chó.”

Có giỡn hay không đó! Chuyện từ một ngàn năm trước, đến bây giờ vẫn còn sợ hay sao, Diệp Thiếu Dương thực không còn lời nào để hình dung.

“Ha ha, đứa nhỏ thật là mỏng manh quá đi, không được rồi.”

Chu Tĩnh Như tay che miệng, cười không ngừng được.

Tiểu Thanh mặt đỏ bừng lên, xấu hổ nói: “ Ta là một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây cỏ.”

Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán, nhìn hắn nói: “Chính ngươi là rắn chứ gì.”

Vào đến phòng, Diệp Thiếu Dương gặp Tạ Vũ Tình, vừa thấy mặt nhau, đã bị người có khuynh hướng bạo lực này đấm cho một quyền giữa ngực, trả thù việc không đưa cô nàng theo cùng để đối phó Tu La Quỷ mẫu, vừa trách cứ vừa đe dọa hắn một phen.

“Hai đứa nhỏ này là xà yêu à?”

Tạ Vũ Tình nghiêng đầu quan sát anh em Tiểu Thanh, đã sớm nghe Tiểu Mã giới thiệu qua rồi, nhưng mà muốn tận mắt nhìn xà yêu trông như thế nào, nhưng lại không nghĩ tới là hai đứa nhỏ còn vị thành niên, lập tức kéo lại bên người, nhéo lên cái má tụi nó.

“Chà, thật là dễ thương, tới đây để tỷ tỷ nhéo cái nào.”

Hai huynh muội tuy rất khó chịu, nhưng biết cô nàng là bằng hữu của Diệp Thiếu Dương, nên không phát tác, chỉ có thể thành thật mà để cho người ta tra tấn. Dưới sự thúc giục không ngừng của Tiểu Thanh, ba người còn chưa kịp ra khỏi núi,Tiểu Thanh liền tìm đại một nơi, để hoàn thành quá trình nhận chủ.

Nhìn lòng bàn tay mình lại có thêm một đạo hồn ấn, hắn lắc đầu cười khổ.

“Các ngươi có tính toán gì không?”

Diệp Thiếu Dương nhìn huynh muội hai người, hỏi.

Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Là sao, ngươi là lão đại của chúng ta, đương nhiên là phải đi theo ngươi, giúp ngươi hàng yêu trừ ma.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, bên người nhiều thêm hai con xà yêu ngàn năm làm bảo tiêu, trông thì rất phong cách, nhưng mà cũng có chút cảm giác là lạ.

Đi ra khỏi núi, ra bên ngoài khu thắng cảnh du lịch, Diệp Thiếu Dương tìm được một chiếc hắc xe đang đón khách, cò kè mặc cả một lúc, rồi tất cả lên xe đi tới nhà ga trong nội thành, lúc mua vé mới gặp phải phiền phức ------

- hai người Tiểu Thanh Tiểu Bạch không có giấy tờ chứng minh thân phận, cho dù bọn họ có thể dùng pháp thuật để biến ra 2 vé, nhưng mà không thể nào bắt chước được dấu mộc chống vé giả được.

“Bằng không ta sẽ thôi miên người soát vé, rồi nhân cơ hội đó lên xe?”

Tiểu Thanh đề nghị.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Chuyện này không được làm, ngươi phải biết, hành tẩu ở nhân gian, nhất định phải tuân theo quy củ trên nhân gian, không đến tình huống bất đắc dĩ, không được sử dụng yêu lực.”

Tiểu Thanh bất mãn nói: “Thế này vẫn chưa đến tình huống bất đắc dĩ à?”

“Đương nhiên là chưa.”

Diệp Thiếu Dương đứng ở khu bán vé nằm ở góc đại sảnh cân nhắc xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào, lúc này đột nhiên một tên tiến tới chỗ mình, dò hỏi hắn có phải là không có mua được vé, nói rằng mình có cách mua được.

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, thì mới nhận ra đây là cò vé trong truyền thuyết, sau một lúc mặc cả, tên cò cầm tiền rời đi, cũng không lâu sau quay lại với hai tấm vé đi vềThạch Thành, trên đó cũng không biết là ghi tên ai.

Cầm vé trong tay, Diệp Thiếu Dương mới cảm thấy nhóm người này thật là thần thông quảng đại, bảo bọn họ không có tay trong, có quỷ mới tin.

Ngẩng đầu nhìn đại thúc thấp lè tè kia, hỏi: “Đại thúc, vì sao lại làm nghề này?”

Ông chú hơi bất ngờ, cười nói: “Vì tiền chứ sao.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu ngươi không đủ cơm ăn, hay trong nhà đang cần dùng tiền gấp, làm tạm một thời gian ngắn cũng được, nhưng nếu tính làm lâu dài thì thực sự không tốt, vẫn là sớm đổi nghề đi.”

Ông chú lập tức mặt trầm xuống, hỏi: “Vì cái gì?”

“Giảm âm đức.”

Diệp Thiếu Dương thở dài, mặc kệ tên cò còn đang ngẩn người ra không hiểu là chuyện gì, dẫn Tiểu Thanh Tiểu Bạch đi về phía phòng chờ.

Đi được nửa đường, Tiểu Bạch hỏi: “Lão đại, làm cò thật sự sẽ bị giảm âm đức sao?”

“Chuyện này mà có thể giả à? Phải là bằng bản lĩnh mà kiếm tiền, tuy giàu có nhưng không phải do làm ác mà ra.

Còn hết thảy những người kiếm tiền dựa vào việc tổn hại lợi ích của người khác, thiện căn sẽ bị hao tổn, sẽ làm giảm âm đức, bị pháp luật trên dương gian xử lý còn tốt, nhưng cho dù có thoát khỏi pháp luật, sau khi chết xuống âm ty, loại người này nếu không phải đại ác, thì sẽ không bị trừng phạt, cũng không ảnh hưởng luân hồi, nhưng mà kiếp sau phúc lộc sẽ bị giảm bớt, cả đời nghèo khổ, mất nhiều hơn được.”

Cò đã mua hộ bọn hắn vé tàu cao tốc, sau khi lên xe chưa đến hai giờ, đã về tới Thạch Thành.

Ra khỏi nhà ga, Diệp Thiếu Dương nhìn chung quanh để tìm kiếm Tiểu Mã, kết quả thấy một chiếc đang đỗ ở xa hướng về phía hắn mà bấm bấm loa, Diệp Thiếu Dương lúc vừa đi tới đó, thì cửa xe cũng mở ra, một mỹ nữ mặc váy hoa màu trắng, dáng người thon dài nhẹ nhàng vẫy tay với hắn.

Chu Tĩnh Như! Diệp Thiếu Dương cười bước tới.

“Rốt cuộc đã trở lại.”

Chu Tĩnh Như nhìn hắn từ trên xuống dưới, trong giọng nói mang theo một chút giận hờn.

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói: “Ủa, sao cô lại ra đây?”

Chu Tĩnh Như liếc hắn một cái, “Sao, ngươi không muốn nhìn thấy ta à?”

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay.

“Là Tiểu Mã nói cho ta, hắn nói là hôm nay ngươi về tới, sau đó hẹn mọi người ra tiệm cơm, ta cũng là vừa lúc đang ở gần khu này, nên lái xe qua đây đón ngươi.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, “Có thể làm chi Chu đại tiểu thư tự mình lái xe đến đón, thật là quá vinh hạnh.”

“Đừng có nói nhảm, lên xe đi.”

Sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương giới thiệu với Chu Tĩnh Như hai anh em Tiểu Thanh Tiểu Bạch, biết được thân phận thực sự của bọn họ, Chu Tĩnh Như giật mình nói không nên lời, từ kính chiếu hậu mà nhìn xem, thấy hai tiểu gia hỏa này đang tò mò đánh giá cảnh quan trong thành phố, thỉnh thoảng lại thì thầm to nhỏ, hưng phấn bàn luận mỗi khi nhìn thấy cái gì mới lạ....

Nhìn thì rõ ràng giống như hai tên ở nông thôn mới vào thành phố, chẳng có gì giống với bộ dáng yêu mà mình tưởng tượng, Chu Tĩnh Như có chút hỗn loạn tư tưởng.

Đã lâu không gặp, vốn tưởng sẽ có rất nhiều chuyện để nói, nhưng sau khi gặp mặt, Chu Tĩnh Như bỗng nhiên lại không có nghĩ ra lời nào để nói, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của hắn bên cạnh mình, cái loại cảm giác này rất tốt.

Tiệm cơm mà mọi người tính gặp mặt là một quán cơm đặc sản ở địa phương, mặt tiền cửa hàng không lớn, sau khi xuống xe, Chu Tĩnh Như đi trước dẫn đường, cùng nhau vào trong.

“Không đúng!”

Tiểu Thanh đột nhiên đứng lại, hai mắt trừng lên, trên mặt hiện ra biểu tình như gặp khủng bố, không ngừng ngửi ngửi cái mũi.

Diệp Thiếu Dương cả kinh, có thể làm một xà yêu ngàn năm sợ hãi đến như vậy, sẽ là cái thứ gì đây? Lập tức lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, vội hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Ta cảm giác được, có……”

Lời còn chưa dứt, một con chó vàng to từ trên lầu chạy như điên ra đây, hướng về phía bọn họ phe phẩy đuôi.

Tiểu Thanh la lên một tiếng to, đột nhiên nhảy vào trong ngực của Diệp Thiếu Dương, hai tay ôm chặt vai hắn, run bần bật.

Một màn như vậy xảy ra, Diệp Thiếu Dương chỉ biết trợn mắt há mồm, không biết phải làm sao.

Lão bản nghe tiếng vội chạy tới, không ngừng xin lỗi bọn họ, rồi đuổi con chó đi.

“Ngươi mau xuống đi!”

Diệp Thiếu Dương quát lên, Tiểu Thanh mới từ trên người hắn buông xuống.

Diệp Thiếu Dương sắc mặt đen xì, tuy nó nhìn thì chỉ giống như chỉ có hơn mười tuổi, nhưng dù sao cũng là con trai, bị hắn dù tư thế đó ôm mình, cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên, quan trọng là để người khác trông thấy như vậy, người ta sẽ nghĩ ra sao? “Ngươi…… sợ chó?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, khó có thể tin nổi.

Tiểu Thanh gật đầu liên tục “Có hơi sợ, mà cẩu loại gì cũng sợ.”

“Giỡn à…… Ngươi là xà yêu ngàn năm đó, dĩ nhiên lại sợ chó?”

Diệp Thiếu Dương thực sự choáng.

Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh giải thích: “Lão đại còn không biết, ca ca ta lúc còn nhỏ, à…… hơn một ngàn năm trước, khi còn chưa có thành yêu, đã bị một con chó cắn, rồi sinh ra bóng ma tâm lý, từ đó về sau liền sợ chó.”

Có giỡn hay không đó! Chuyện từ một ngàn năm trước, đến bây giờ vẫn còn sợ hay sao, Diệp Thiếu Dương thực không còn lời nào để hình dung.

“Ha ha, đứa nhỏ thật là mỏng manh quá đi, không được rồi.”

Chu Tĩnh Như tay che miệng, cười không ngừng được.

Tiểu Thanh mặt đỏ bừng lên, xấu hổ nói: “ Ta là một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây cỏ.”

Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán, nhìn hắn nói: “Chính ngươi là rắn chứ gì.”

Vào đến phòng, Diệp Thiếu Dương gặp Tạ Vũ Tình, vừa thấy mặt nhau, đã bị người có khuynh hướng bạo lực này đấm cho một quyền giữa ngực, trả thù việc không đưa cô nàng theo cùng để đối phó Tu La Quỷ mẫu, vừa trách cứ vừa đe dọa hắn một phen.

“Hai đứa nhỏ này là xà yêu à?”

Tạ Vũ Tình nghiêng đầu quan sát anh em Tiểu Thanh, đã sớm nghe Tiểu Mã giới thiệu qua rồi, nhưng mà muốn tận mắt nhìn xà yêu trông như thế nào, nhưng lại không nghĩ tới là hai đứa nhỏ còn vị thành niên, lập tức kéo lại bên người, nhéo lên cái má tụi nó.

“Chà, thật là dễ thương, tới đây để tỷ tỷ nhéo cái nào.”

Hai huynh muội tuy rất khó chịu, nhưng biết cô nàng là bằng hữu của Diệp Thiếu Dương, nên không phát tác, chỉ có thể thành thật mà để cho người ta tra tấn.