Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 65: Vẫn cứ thích em



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Diệp Thiếu Dương nghe thấy liền hiểu ngay: "Ngươi muốn ta giúp ngươi, cứu hồn phách của vợ ngươi ra?"

"Là tình nhân, không phải vợ. Chúng ta chưa lập gia đình.".

Tình nhân... Diệp Thiếu Dương mỉm cười đen tối, tiểu tử này tuy rằng miệng ăn nói linh tinh, thế nhưng trên thực tế y cũng là người ngây ngô, ít ra y không biết từ "Tình nhân" có ý nghĩa gì.

Tần Phong nói: "Ta thử hai ngươi vài lần, sau đó ngươi bắt đầu điều tra ký túc xá, ta cũng không hiện thân, chỉ đứng bên ngoài xem ngươi điều tra, coi như là khảo nghiệm thực lực của ngươi, thời điểm thích hợp mới lộ diện giúp đỡ.".

"Giúp đỡ ta?". Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn y: "Ngươi giúp ta cái gì?"

"Chiều hôm qua, ngươi ở sơn cốc độ hóa thi thể của Phùng Tâm Vũ, có biết vì sao nàng không tới không?"

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hiểu ngay, cả giận nói: "Thì ra là tiểu tử ngươi giở trò quỷ!"

Tần Phong lườm hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ta lớn hơn ngươi một nghìn tuổi, ngươi không gọi ông tổ thì thôi, chớ có sỉ nhục tuổi của ta”..

"Ngươi nói cũng phải, trách oan rồi!". Diệp Thiếu Dương cười cười: "Thế nhưng mục đích của ta là dẫn dụ thất phách của nàng tới để tiêu diệt, ngươi thật giống như đang giúp đỡ nàng!”.

Tần Phong hừ một tiếng: "Phùng Tâm Vũ và quỷ nhi, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ. Quỷ nhi vốn là con rối được quỷ ảnh tìm thấy trong viện, bởi vì trường kỳ hấp thu âm khí, trở thành tà linh, lại hợp táng cùng thi thể Phùng Tâm Vũ, tu luyện đã lâu, cũng rất khó đối phó. Sở dĩ ta ngăn chặn thất phách của Phùng Tâm Vũ, là để cho ngươi tiêu diệt từng người!”.

Nghe thế, Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói với Tần Phong: "Đa tạ."

Tần Phong nói: "Ta không vòng vo, chúng ta hợp tác, cùng nhau tiêu diệt âm sào, ngươi kiếm âm đức, ta cứu tình nhân, song phương đều có lợi, thế nào?"

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, y cùng phe với Nhuế Lãnh Ngọc, nếu như không hợp tác với y, Nhuế Lãnh Ngọc cũng sẽ không hợp tác với mình. Thế nhưng mượn một tà linh hỗ trợ, tiêu diệt lệ quỷ và tà linh khác... nghe có vẻ không được tự nhiên lắm?

Càng nghĩ, Diệp Thiếu Dương càng hạ quyết tâm, nói: "Ta từ chối hợp tác với ngươi, ta không giống với Nhuế Lãnh Ngọc, chúng ta là người Đạo gia truyền thống, gặp quỷ bắt quỷ, gặp yêu hàng yêu, ta không bắt ngươi đã là tốt rồi, còn muốn ta hợp tác với ngươi, quên đi!".

Tần Phong nói: "Vì sao Đạo Phong hợp tác với ta, còn ngươi thì không?"

"Hắn đã bị trục xuất ra khỏi sư môn!". Diệp Thiếu Dương hắng giọng một cái, làm ra vẻ đại nghĩa đạo mạo, khí phách nói: "Ta là đệ tử nội môn duy nhất của Mao Sơn, ta không thể hợp tác với tà linh.".

Tần Phong đột nhiên cười cười: "Ngươi có muốn kết bạn với Nhuế tiểu thư không?"

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Ta..."

"Nói thật đi!”.

"Khụ khụ, mắc mớ gì tới ngươi?"

Tần Phong vươn một ngón tay: "Ta chỉ cần nói với nàng một chuyện, đảm bảo cả cuộc đời này nàng sẽ không để ý đến ngươi. Có nhớ lúc ta tới tìm ngươi, ngươi đã mơ thấy gì không?”

Diệp Thiếu Dương nghe như sét đánh ngang tai, nếu để cho Nhuế Lãnh Ngọc biết mình xem nàng là đối tượng trong mộng xuân, đồng thời còn chủ động quyến rũ... Đoán chừng sẽ bị nàng dán mác cặn bã, cho vào blacklist, cả đời đừng mong hy vọng.

"Gì chứ?". Diệp Thiếu Dương bóp bóp huyệt Thái Dương: "Ta nói trước, quy tắc là quy tắc, nhưng quy tắc cũng không nằm ngoài tình người, ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, từ chối lòng hảo tâm giúp đỡ của người khác, tự đi tìm cái chết một mình, hừ hừ, ngươi nói có phải không? Mà chuyện ngươi bảo lúc trước... Ây dà, ta quên rồi, ngươi cũng không nhớ rõ, có đúng không?"

Tần Phong im lặng lắc đầu: "Da mặt ngươi còn dày hơn cả sư huynh ngươi. Trẻ nhỏ dễ dạy, chuyện lúc trước, chắc ta không nhớ rõ!”.

Diệp Thiếu Dương nói: "Tốt, hợp tác xong!"

Tiểu Mã đứng bên cạnh nghe lùng bùng lỗ tai, buồn bực nói: "Cái quái gì thế này, cậu nằm mơ thì có liên quan gì đến Nhuế nữ thần, tiểu Diệp tử, sao cậu đổi thái độ nhanh vậy?"

Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, coi như không nghe không thấy gì hết.

Tần Phong cười cười bước ra ngoài cửa, bỏ lại một câu: "Nhiệm vụ hoàn thành, ta đi thông báo cho Nhuế tiểu thư một tiếng, ngày mai bảo nàng liên hệ với ngươi.”.

"Chờ một chút!". Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đồng thanh kêu lên, sau đó nhìn nhau.

"Cậu có chuyện gì?". Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu mã.

Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Cậu nói trước đi!”.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nói với Tần Phong: "Nửa đêm ngươi đi tìm người ta, có thích hợp không?"

"Yên tâm đi, ta có biện pháp của ta, không tự tiện xông vào mộng của cô ấy đâu!". Tần Phong nói một lời hai ý nghĩa, dời ánh mắt sang phía Tiểu Mã: "Ngươi có chuyện gì?"

Tiểu Mã đi tới trước mặt y, lấy ra từ trong bóp tấm ảnh của Trần Lâm, thoáng nhìn, đưa cho Tần Phong: "Tặng cho ngươi, ngươi giữ thì tốt hơn!”.

Tần Phong nói: "Ngươi giữ cũng không sao, dù ngươi có thích nàng ấy, nàng cũng không thích ngươi đâu!".

"Có cần đả kích ta vậy không?". Tiểu Mã tức giận nhìn y, khổ sở cười cười: "Bỏ đi, ta cũng chỉ thích cô ấy một năm, ngươi thích cô ấy hơn một nghìn năm, nghe xong cố sự của các ngươi, ta cũng không còn gì để nói, ta sẽ giúp ngươi cứu được hồn phách của Trần Lâm.".

"Đa tạ.". Tần Phong tiếp nhận ảnh chụp, tán thưởng: "Ngươi cũng là một người chí tình, tương lai nếu có chuyện gì cần tìm ta, chỉ cần nói là được!".

"Hề hề, đúng là có chút chuyện.". Tiểu Mã đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Là vầy, ngươi không phải có thể tạo ra mộng sao, có thể giúp ta tạo một giấc mộng mà chỉ có ta và cô giáo Thương được không... Nếu thấy khó quá thì đổi mỹ nhân khác cũng được, ta sẽ cung cấp ảnh chụp!".

Tần Phong suýt chút nữa té ngã, bất đắc dĩ cảm thán, vừa mới khen cậu ta chí tình, cậu ta đã thay đổi thái độ? Tần Phong cảm giác mặt hơi tê buốt, giận dữ rời đi.

Tiểu Mã phiền muộn leo lên giường, chui vào trong chăn, thở dài nói: "Aizzz, người ta không nể tình, đành phải tự mình tạo mộng vậy!”.

Diệp Thiếu Dương cười nói: "Cậu chớ giả bộ, cậu cố ý nói như vậy là vì không muốn để cho y nghĩ cậu vẫn còn thích Trần Lâm, có đúng không? Cậu vẫn luôn giữ ảnh của người ta trong bóp, thế nói lên điều gì, còn phải hỏi sao?".

"Đệt, tôi sớm đã quên rồi, chỉ tại đang suy nghĩ chuyện kia có được hay không thôi!". Tiểu Mã mạnh miệng chống chế.

Diệp Thiếu Dương không trêu cậu nữa, đóng cửa tắt đèn, chui vào trong chăn ngủ, chợt nghe tiếng Tiểu Mã lẩm bẩm: "Tôi vẫn hoài nghi Trần Lâm bị lệ quỷ hại chết, không ngờ là thật. Tiểu Diệp tử, cậu nhất định phải cứu được hồn phách của cô ấy!".

Diệp Thiếu Dương "Ừ" một tiếng, lấy gối trùm đầu, dự định ngủ, đột nhiên cảm giác giường rung lắc, rất có tiết tấu, chẳng lẽ... Tiểu Mã đang làm chuyện bậy bạ?

"Mẹ, cậu làm gì thế?". Diệp Thiếu Dương kéo chăn ra, nhất thời giật mình, Tiểu Mã không làm chuyện gì bậy bạ, mà là... đang khóc, lệ rơi đầy mặt.

Tiểu Mã nhanh chóng lấy tay dụi mắt, khàn khàn nói rằng: “Không có gì, bụi bay vào mắt, khó chịu thôi!".

Trên giường cũng có bụi? Cậu nhắm mắt lại ngủ mà nó còn bay vào mắt? Đúng là thánh viện cớ, bất quá Diệp Thiếu Dương cũng không vạch trần, nằm xuống nói: "Ngủ đi!". *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Thiếu Dương nghe thấy liền hiểu ngay: "Ngươi muốn ta giúp ngươi, cứu hồn phách của vợ ngươi ra?"

"Là tình nhân, không phải vợ. Chúng ta chưa lập gia đình.".

Tình nhân... Diệp Thiếu Dương mỉm cười đen tối, tiểu tử này tuy rằng miệng ăn nói linh tinh, thế nhưng trên thực tế y cũng là người ngây ngô, ít ra y không biết từ "Tình nhân" có ý nghĩa gì.

Tần Phong nói: "Ta thử hai ngươi vài lần, sau đó ngươi bắt đầu điều tra ký túc xá, ta cũng không hiện thân, chỉ đứng bên ngoài xem ngươi điều tra, coi như là khảo nghiệm thực lực của ngươi, thời điểm thích hợp mới lộ diện giúp đỡ.".

"Giúp đỡ ta?". Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn y: "Ngươi giúp ta cái gì?"

"Chiều hôm qua, ngươi ở sơn cốc độ hóa thi thể của Phùng Tâm Vũ, có biết vì sao nàng không tới không?"

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc hiểu ngay, cả giận nói: "Thì ra là tiểu tử ngươi giở trò quỷ!"

Tần Phong lườm hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ta lớn hơn ngươi một nghìn tuổi, ngươi không gọi ông tổ thì thôi, chớ có sỉ nhục tuổi của ta”..

"Ngươi nói cũng phải, trách oan rồi!". Diệp Thiếu Dương cười cười: "Thế nhưng mục đích của ta là dẫn dụ thất phách của nàng tới để tiêu diệt, ngươi thật giống như đang giúp đỡ nàng!”.

Tần Phong hừ một tiếng: "Phùng Tâm Vũ và quỷ nhi, ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ. Quỷ nhi vốn là con rối được quỷ ảnh tìm thấy trong viện, bởi vì trường kỳ hấp thu âm khí, trở thành tà linh, lại hợp táng cùng thi thể Phùng Tâm Vũ, tu luyện đã lâu, cũng rất khó đối phó. Sở dĩ ta ngăn chặn thất phách của Phùng Tâm Vũ, là để cho ngươi tiêu diệt từng người!”.

Nghe thế, Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói với Tần Phong: "Đa tạ."

Tần Phong nói: "Ta không vòng vo, chúng ta hợp tác, cùng nhau tiêu diệt âm sào, ngươi kiếm âm đức, ta cứu tình nhân, song phương đều có lợi, thế nào?"

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, y cùng phe với Nhuế Lãnh Ngọc, nếu như không hợp tác với y, Nhuế Lãnh Ngọc cũng sẽ không hợp tác với mình. Thế nhưng mượn một tà linh hỗ trợ, tiêu diệt lệ quỷ và tà linh khác... nghe có vẻ không được tự nhiên lắm?

Càng nghĩ, Diệp Thiếu Dương càng hạ quyết tâm, nói: "Ta từ chối hợp tác với ngươi, ta không giống với Nhuế Lãnh Ngọc, chúng ta là người Đạo gia truyền thống, gặp quỷ bắt quỷ, gặp yêu hàng yêu, ta không bắt ngươi đã là tốt rồi, còn muốn ta hợp tác với ngươi, quên đi!".

Tần Phong nói: "Vì sao Đạo Phong hợp tác với ta, còn ngươi thì không?"

"Hắn đã bị trục xuất ra khỏi sư môn!". Diệp Thiếu Dương hắng giọng một cái, làm ra vẻ đại nghĩa đạo mạo, khí phách nói: "Ta là đệ tử nội môn duy nhất của Mao Sơn, ta không thể hợp tác với tà linh.".

Tần Phong đột nhiên cười cười: "Ngươi có muốn kết bạn với Nhuế tiểu thư không?"

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: "Ta..."

"Nói thật đi!”.

"Khụ khụ, mắc mớ gì tới ngươi?"

Tần Phong vươn một ngón tay: "Ta chỉ cần nói với nàng một chuyện, đảm bảo cả cuộc đời này nàng sẽ không để ý đến ngươi. Có nhớ lúc ta tới tìm ngươi, ngươi đã mơ thấy gì không?”

Diệp Thiếu Dương nghe như sét đánh ngang tai, nếu để cho Nhuế Lãnh Ngọc biết mình xem nàng là đối tượng trong mộng xuân, đồng thời còn chủ động quyến rũ... Đoán chừng sẽ bị nàng dán mác cặn bã, cho vào blacklist, cả đời đừng mong hy vọng.

"Gì chứ?". Diệp Thiếu Dương bóp bóp huyệt Thái Dương: "Ta nói trước, quy tắc là quy tắc, nhưng quy tắc cũng không nằm ngoài tình người, ta cũng không phải kẻ ngu ngốc, từ chối lòng hảo tâm giúp đỡ của người khác, tự đi tìm cái chết một mình, hừ hừ, ngươi nói có phải không? Mà chuyện ngươi bảo lúc trước... Ây dà, ta quên rồi, ngươi cũng không nhớ rõ, có đúng không?"

Tần Phong im lặng lắc đầu: "Da mặt ngươi còn dày hơn cả sư huynh ngươi. Trẻ nhỏ dễ dạy, chuyện lúc trước, chắc ta không nhớ rõ!”.

Diệp Thiếu Dương nói: "Tốt, hợp tác xong!"

Tiểu Mã đứng bên cạnh nghe lùng bùng lỗ tai, buồn bực nói: "Cái quái gì thế này, cậu nằm mơ thì có liên quan gì đến Nhuế nữ thần, tiểu Diệp tử, sao cậu đổi thái độ nhanh vậy?"

Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, coi như không nghe không thấy gì hết.

Tần Phong cười cười bước ra ngoài cửa, bỏ lại một câu: "Nhiệm vụ hoàn thành, ta đi thông báo cho Nhuế tiểu thư một tiếng, ngày mai bảo nàng liên hệ với ngươi.”.

"Chờ một chút!". Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã đồng thanh kêu lên, sau đó nhìn nhau.

"Cậu có chuyện gì?". Diệp Thiếu Dương hỏi Tiểu mã.

Tiểu Mã gãi đầu một cái: "Cậu nói trước đi!”.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nói với Tần Phong: "Nửa đêm ngươi đi tìm người ta, có thích hợp không?"

"Yên tâm đi, ta có biện pháp của ta, không tự tiện xông vào mộng của cô ấy đâu!". Tần Phong nói một lời hai ý nghĩa, dời ánh mắt sang phía Tiểu Mã: "Ngươi có chuyện gì?"

Tiểu Mã đi tới trước mặt y, lấy ra từ trong bóp tấm ảnh của Trần Lâm, thoáng nhìn, đưa cho Tần Phong: "Tặng cho ngươi, ngươi giữ thì tốt hơn!”.

Tần Phong nói: "Ngươi giữ cũng không sao, dù ngươi có thích nàng ấy, nàng cũng không thích ngươi đâu!".

"Có cần đả kích ta vậy không?". Tiểu Mã tức giận nhìn y, khổ sở cười cười: "Bỏ đi, ta cũng chỉ thích cô ấy một năm, ngươi thích cô ấy hơn một nghìn năm, nghe xong cố sự của các ngươi, ta cũng không còn gì để nói, ta sẽ giúp ngươi cứu được hồn phách của Trần Lâm.".

"Đa tạ.". Tần Phong tiếp nhận ảnh chụp, tán thưởng: "Ngươi cũng là một người chí tình, tương lai nếu có chuyện gì cần tìm ta, chỉ cần nói là được!".

"Hề hề, đúng là có chút chuyện.". Tiểu Mã đột nhiên thay đổi sắc mặt, có chút ngượng ngùng nói: "Là vầy, ngươi không phải có thể tạo ra mộng sao, có thể giúp ta tạo một giấc mộng mà chỉ có ta và cô giáo Thương được không... Nếu thấy khó quá thì đổi mỹ nhân khác cũng được, ta sẽ cung cấp ảnh chụp!".

Tần Phong suýt chút nữa té ngã, bất đắc dĩ cảm thán, vừa mới khen cậu ta chí tình, cậu ta đã thay đổi thái độ? Tần Phong cảm giác mặt hơi tê buốt, giận dữ rời đi.

Tiểu Mã phiền muộn leo lên giường, chui vào trong chăn, thở dài nói: "Aizzz, người ta không nể tình, đành phải tự mình tạo mộng vậy!”.

Diệp Thiếu Dương cười nói: "Cậu chớ giả bộ, cậu cố ý nói như vậy là vì không muốn để cho y nghĩ cậu vẫn còn thích Trần Lâm, có đúng không? Cậu vẫn luôn giữ ảnh của người ta trong bóp, thế nói lên điều gì, còn phải hỏi sao?".

"Đệt, tôi sớm đã quên rồi, chỉ tại đang suy nghĩ chuyện kia có được hay không thôi!". Tiểu Mã mạnh miệng chống chế.

Diệp Thiếu Dương không trêu cậu nữa, đóng cửa tắt đèn, chui vào trong chăn ngủ, chợt nghe tiếng Tiểu Mã lẩm bẩm: "Tôi vẫn hoài nghi Trần Lâm bị lệ quỷ hại chết, không ngờ là thật. Tiểu Diệp tử, cậu nhất định phải cứu được hồn phách của cô ấy!".

Diệp Thiếu Dương "Ừ" một tiếng, lấy gối trùm đầu, dự định ngủ, đột nhiên cảm giác giường rung lắc, rất có tiết tấu, chẳng lẽ... Tiểu Mã đang làm chuyện bậy bạ?

"Mẹ, cậu làm gì thế?". Diệp Thiếu Dương kéo chăn ra, nhất thời giật mình, Tiểu Mã không làm chuyện gì bậy bạ, mà là... đang khóc, lệ rơi đầy mặt.

Tiểu Mã nhanh chóng lấy tay dụi mắt, khàn khàn nói rằng: “Không có gì, bụi bay vào mắt, khó chịu thôi!".

Trên giường cũng có bụi? Cậu nhắm mắt lại ngủ mà nó còn bay vào mắt? Đúng là thánh viện cớ, bất quá Diệp Thiếu Dương cũng không vạch trần, nằm xuống nói: "Ngủ đi!".