Quỷ Nhân Diệp Gia Thôn

Chương 927: Yêu đạo thần kỳ (2) 



Thích Tín Vô cúi đầu, chắp tay trước ngực, lẳng lặng nói: “Chuyện cũ năm xưa, giới Pháp Thuật không nhiều người biết, làm sao các hạ lại biết được?”

Hoàng y đạo nhân cười nói: “Ta cũng không để ý chuyện của đám tiểu bối các ngươi, chỉ là ngẫu nhiên biết được mà thôi, cũng chỉ muốn hỏi ngươi một câu, sao lại bỏ Đạo sang Phật?”

Thích Tín Vô cúi đầu không nói.

Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, ông ta bỏ Đạo sang Phật, đương nhiên vì cho rằng Phật pháp cao hơn Đạo pháp, nhưng thân là nhất đại cao tăng, khẳng định không thể nói ra mấy lời này, đặc biệt khi bên cạnh đang có nhiều đạo sĩ như vậy.

Trương Vô Sinh hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông ta bỏ Đạo sang Phật, đương nhiên có lý do riêng, chuyện này liên quan gì đến người khác, ngươi không cần ở đây giở trò ly gián, đảo loạn thị phi!”

Hoàng y đạo nhân cười, nói: “Sư thúc Đạo Uyên chân nhân của ngươi, căn bệnh kín trên cánh tay phải giờ như thế nào rồi? Có phải mỗi lần trăng tròn, đều cảm thấy đau đớn đến chết đi sống lại hay không?”

Mấy đệ tử Long Hổ Sơn vừa nghe những lời này, lập tức kinh hãi, cả đám nhìn sang Trương Vô Sinh.

Long Dương chân nhân vừa thấy vẻ mặt của Trương Vô Sinh, liền biết những gì Hoàng y đạo nhân nói đều là sự thật, lập tức hít sâu một hơi: Chuyện này, đến mình cũng không biết! “Rốt cuộc ngươi là người nào?”

Trương Vô Sinh lạnh lùng hỏi.

Hoàng y đạo nhân nhẹ nhàng đáp xuống, đứng bên trên một cái hũ, chiếc hũ khẽ lay động, nhưng không hề bị trầm xuống.

“Ta nói rồi, là tổ sư của ngươi.”

Hoàng y đạo nhân đảo ngược Đào mộc kiếm, hai ngón kẹp chặt mũi kiếm, một tay để sau lưng, nhìn Trương Vô Sinh cười nói: “Để trưởng bối như ta chỉ giáo ngươi vài chiêu.”

Mọi người quay mặt nhìn nhau.

Trương Vô Sinh là một trong mấy đại tông sư của Đạo môn, đạo pháp tuyệt luân, gia hỏa này không những đích danh khiêu chiến ông ta, mà còn ngang nhiên đảo ngược Đào mộc kiếm! Đào mộc kiếm do Đạo môn tông sư sử dụng, đều dựa theo chất gỗ cũng như hoa văn để chế tạo, trên dưới khác nhau, một khi đảo ngược, cương khí tắc nghẽn, trong lúc làm phép, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy ra ba bốn phần pháp lực.

Dùng ba bốn phần pháp lực, đi khiêu chiến một Đạo môn tông sư đã thành danh hai mươi năm, đúng là một sự sỉ nhục.

“Cái tên này, thật là làm phách mà,ta cũng muốn đập cho hắn một trận!”

Tiểu Mã siết chặt nắm đấm.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, thấp giọng nói: “Nếu ngươi là ông ta, ngươi có lên không?”

“Lên chứ, đánh rụng hết răng lão ta, để hắn không dám khoe khoang nữa!”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh: “Ngươi là Đạo môn tông sư, chưởng môn một phái, kẻ khác dùng ba bốn phần pháp lực đánh với ngươi, dù ngươi có đánh thắng, cũng chẳng vinh quang gì, còn nếu đánh thua…… danh dự coi như đem quét rác hết, chiêu này quá độc mà.”

Tiểu Mã ngây người, lẩm bẩm nói: “Nói như thế, ngươi tin gia hỏa này có thể thắng à?”

“Chưa đánh ai biết được?”

Diệp Thiếu Dương hạ thấp giọng, “Bất quá, hắn biết Trương Vô Sinh không dám ứng chiến.”

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, một người từ trong đám đông đi ra, đứng trên một cái hũ, nói: “Sư huynh ta không cần phải đánh với ngươi, để ta tới lãnh giáo một chút.”

Mọi người nhìn thấy, thì ra là Long Dương chân nhân.

“Nếu ngươi chỉ dùng mộc kiếm, ta sẽ không dùng pháp khí để khi dễ ngươi.”

Long Dương chân nhân cũng rút ra một cây mộc kiếm.

“Tùy ngươi.”

Hoàng y đạo nhân cười cười, phi thân nhào lên, một kiếm đâm tới.

Long Dương chân nhân huy kiếm chặn lại, hai người đều dùng miệng hũ làm điểm đặt chân, bắt đầu trận đấu.

Hoàng y đạo nhân không dùng phù chú, cũng không kết ấn, chỉ dùng Đạo môn thể thuật, đánh giống như cao thủ võ lâm, nhảy tới nhảy lui trên mấy cái hũ, vô cùng nhuần nhuyễn nhanh nhẹn.

“Là Đạo môn thể thuật chính tông……”

trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm nghi hoặc, lão đạo sĩ này cuối cùng là có địa vị gì? “Ai lợi hại hơn?”

Tiểu Mã thấy hai người nhảy tới nhảy lui trên mấy cái hũ, dùng kiếm công kích lẫn nhau, nhìn không ra ai yếu hơn.

“Ngươi đếm ba tiếng.”

“Là ý gì?”

“Đếm ba tiếng, sẽ kết thúc.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, đi ra khỏi đám người, chạy như bay qua đó, vừa đến cạnh bờ ao, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm, không biết Long Dương chân nhân đã trúng phải chiêu gì, bay ngược về phía sau, bắn ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương một bước vọt lên trên cọc gỗ, rút Câu Hồn tác, quấn lấy Long Dương chân nhân, dùng sức kéo mạnh, quăng ông ta xuống mặt đất, tự khắc có người lao ra đỡ được.

“Cẩn thận!”

Không biết ai đó hét lên một tiếng.

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Hoàng y đạo nhân đang lao về phía mình, mũi kiếm nhắm thẳng yết hầu, đột nhiên ném mộc kiếm qua một bên, đan tay kết ấn, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương tư thế vững vàng, kết ấn phản kích.

Bạch bạch bạch…… Hai người một hơi đánh ra mấy chục đạo phù ấn, không phân biệt trên dưới.

Diệp Thiếu Dương hiếm khi gặp phải đối thủ, càng đánh càng hăng, Hoàng y đạo nhân nhún mình thoái lui, cười khẩy: “Trẻ con dễ dạy, so với sư phụ ngươi năm đó, thì lợi hại hơn nhiều.”

Diệp Thiếu Dương vốn định truy kích, thấy lão ta nhắc tới Thanh Vân Tử, dừng lại hỏi: “Ngươi biết sư phụ ta à?”

“Không quen, nhưng chỉ ta mới biết, chứng đạo của hắn là cái gì.”

Hoàng y đạo nhân nói, “Trước năm hắn bốn mươi tuổi, tư chất đần độn, nhưng đạo tâm đơn thuần, một ngày bỗng nhiên ngộ đạo, bế tắc được khai thông, tham tường đến tận Thái Ất hỗn nguyên đại đạo, thực là khó tin.”

Quay đầu liếc mắt ngó Trương Vô Sinh một cái, rồi nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Sư phụ ngươi trước lúc nhập Đạo thực lực không được, một chiêu có thể thiên biến vạn hoá, ngược lại so với đám gia hoả môn nào cũng tinh thông, cao minh hơn nhiều; đại đạo ba ngàn, ta chỉ lấy một, không tham nhiều, đơn giản sự phức tạp, đó mới là Hỗn nguyên đại đạo.

Tiểu tử, ta nói vậy, ngươi hiểu chứ?”

Diệp Thiếu Dương nhất thời không biết nói gì, vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại sinh ra sóng to gió lớn, giống như trong bóng đêm mà tìm được chút linh quang.

“Rõ ràng hắn đang câu giờ, kéo dài thời gian, chúng ta cùng nhau xông lên, giết chết hắn đi!”

Trong đám đông có một tiếng hét lớn, phát động mọi người, đồng loạt xông lên.

Hoàng y đạo nhân cười lạnh, bứt ra lui về phía sau, quay lại bên trên giả sơn, tay phải run lên, lôi từ trong tay áo ra một đống linh phù, tay trái kết ấn, nhắm về phía Huyết trì, hút lên chút huyết thuỷ, tay phải đánh ra linh phù, bắn vào huyết thuỷ.

Trong lúc nhất thời huyết quang bân ra bốn phía, linh phù bị huyết thuỷ đánh tan, nháy mắt đã tách ra, vừa lúc từng tấm rơi vào trong hũ, phiêu phù ở phía trên mặt nước trong đó.

Hoàng y đạo nhân hai tay kết ấn, bắt đầu niệm chú ngữ, chớp mắt linh phù đã bị thiêu đốt, làm cho chiếc hũ dần dần xuống, áp sát mặt nước, cư nhiên lấy huyết thuỷ làm nhiên liệu, tạo thành một cột lửa cao tận trời, cực kỳ đồ sộ.

“Huyết phù thuật!”

Trương Vô Sinh kinh hoảng kêu lên.

Diệp Thiếu Dương cũng kinh hãi trong lòng, Huyết phù thuật là một môn đạo thuật tà tu, nghe thì tên thì cảm thấy không có gì, nhưng linh phù là dùng để thỉnh Tam Thanh chi lực, đối lập với hết thảy tà vật, linh phù gặp phải huyết ô, còn có thể phát huy linh lực cực đại, hoặc là tà khí đã chiến thắng linh lực của linh phù, hoặc là ngược lại, nói chung mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Có thể sử dụng huyết ô kích phát linh phù, phát huy uy lực khủng bố, hơn nữa còn đạt tới trạng thái cân bằng, bảo trì uy lực., đó là Huyết phù thuật, thuật pháp cấm kỵ trong Đạo môn, nhưng thực sự rất khó tu luyện, đương thời xem ra không mấy người làm được.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương tận mắt nhìn thấy Huyết phù thuật.

Nhưng mà, việc càng chấn động còn ở phía sau: Dưới sự điều khiển của Hoàng y đạo nhân, huyết phù trong những chiếc hũ đó, chầm chậm di chuyển trong huyết thuỷ, hợp thành một hình dạng đặc biệt, trông giống như trận pháp.

“Đây là Thập tam hung tinh trận!”

Diệp Thiếu Dương nói, Thập tam hung tinh, chính là: Tham Lang Tinh, Bạch Hổ Tinh, Tử Khí Tinh, Tử Phù Tinh, Vong Thần Tinh, Thập Ác Tinh, Đại Hoạ Tinh, Ngũ Quỷ Tinh, Huyết Quang Tinh, Tuế Sát Tinh, Tảo Trửu Tinh, Bạt Ma Tinh, Thiên Ôn Tinh. Thích Tín Vô cúi đầu, chắp tay trước ngực, lẳng lặng nói: “Chuyện cũ năm xưa, giới Pháp Thuật không nhiều người biết, làm sao các hạ lại biết được?”

Hoàng y đạo nhân cười nói: “Ta cũng không để ý chuyện của đám tiểu bối các ngươi, chỉ là ngẫu nhiên biết được mà thôi, cũng chỉ muốn hỏi ngươi một câu, sao lại bỏ Đạo sang Phật?”

Thích Tín Vô cúi đầu không nói.

Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm, ông ta bỏ Đạo sang Phật, đương nhiên vì cho rằng Phật pháp cao hơn Đạo pháp, nhưng thân là nhất đại cao tăng, khẳng định không thể nói ra mấy lời này, đặc biệt khi bên cạnh đang có nhiều đạo sĩ như vậy.

Trương Vô Sinh hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông ta bỏ Đạo sang Phật, đương nhiên có lý do riêng, chuyện này liên quan gì đến người khác, ngươi không cần ở đây giở trò ly gián, đảo loạn thị phi!”

Hoàng y đạo nhân cười, nói: “Sư thúc Đạo Uyên chân nhân của ngươi, căn bệnh kín trên cánh tay phải giờ như thế nào rồi? Có phải mỗi lần trăng tròn, đều cảm thấy đau đớn đến chết đi sống lại hay không?”

Mấy đệ tử Long Hổ Sơn vừa nghe những lời này, lập tức kinh hãi, cả đám nhìn sang Trương Vô Sinh.

Long Dương chân nhân vừa thấy vẻ mặt của Trương Vô Sinh, liền biết những gì Hoàng y đạo nhân nói đều là sự thật, lập tức hít sâu một hơi: Chuyện này, đến mình cũng không biết! “Rốt cuộc ngươi là người nào?”

Trương Vô Sinh lạnh lùng hỏi.

Hoàng y đạo nhân nhẹ nhàng đáp xuống, đứng bên trên một cái hũ, chiếc hũ khẽ lay động, nhưng không hề bị trầm xuống.

“Ta nói rồi, là tổ sư của ngươi.”

Hoàng y đạo nhân đảo ngược Đào mộc kiếm, hai ngón kẹp chặt mũi kiếm, một tay để sau lưng, nhìn Trương Vô Sinh cười nói: “Để trưởng bối như ta chỉ giáo ngươi vài chiêu.”

Mọi người quay mặt nhìn nhau.

Trương Vô Sinh là một trong mấy đại tông sư của Đạo môn, đạo pháp tuyệt luân, gia hỏa này không những đích danh khiêu chiến ông ta, mà còn ngang nhiên đảo ngược Đào mộc kiếm! Đào mộc kiếm do Đạo môn tông sư sử dụng, đều dựa theo chất gỗ cũng như hoa văn để chế tạo, trên dưới khác nhau, một khi đảo ngược, cương khí tắc nghẽn, trong lúc làm phép, nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy ra ba bốn phần pháp lực.

Dùng ba bốn phần pháp lực, đi khiêu chiến một Đạo môn tông sư đã thành danh hai mươi năm, đúng là một sự sỉ nhục.

“Cái tên này, thật là làm phách mà,ta cũng muốn đập cho hắn một trận!”

Tiểu Mã siết chặt nắm đấm.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, thấp giọng nói: “Nếu ngươi là ông ta, ngươi có lên không?”

“Lên chứ, đánh rụng hết răng lão ta, để hắn không dám khoe khoang nữa!”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh: “Ngươi là Đạo môn tông sư, chưởng môn một phái, kẻ khác dùng ba bốn phần pháp lực đánh với ngươi, dù ngươi có đánh thắng, cũng chẳng vinh quang gì, còn nếu đánh thua…… danh dự coi như đem quét rác hết, chiêu này quá độc mà.”

Tiểu Mã ngây người, lẩm bẩm nói: “Nói như thế, ngươi tin gia hỏa này có thể thắng à?”

“Chưa đánh ai biết được?”

Diệp Thiếu Dương hạ thấp giọng, “Bất quá, hắn biết Trương Vô Sinh không dám ứng chiến.”

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, một người từ trong đám đông đi ra, đứng trên một cái hũ, nói: “Sư huynh ta không cần phải đánh với ngươi, để ta tới lãnh giáo một chút.”

Mọi người nhìn thấy, thì ra là Long Dương chân nhân.

“Nếu ngươi chỉ dùng mộc kiếm, ta sẽ không dùng pháp khí để khi dễ ngươi.”

Long Dương chân nhân cũng rút ra một cây mộc kiếm.

“Tùy ngươi.”

Hoàng y đạo nhân cười cười, phi thân nhào lên, một kiếm đâm tới.

Long Dương chân nhân huy kiếm chặn lại, hai người đều dùng miệng hũ làm điểm đặt chân, bắt đầu trận đấu.

Hoàng y đạo nhân không dùng phù chú, cũng không kết ấn, chỉ dùng Đạo môn thể thuật, đánh giống như cao thủ võ lâm, nhảy tới nhảy lui trên mấy cái hũ, vô cùng nhuần nhuyễn nhanh nhẹn.

“Là Đạo môn thể thuật chính tông……”

trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm nghi hoặc, lão đạo sĩ này cuối cùng là có địa vị gì? “Ai lợi hại hơn?”

Tiểu Mã thấy hai người nhảy tới nhảy lui trên mấy cái hũ, dùng kiếm công kích lẫn nhau, nhìn không ra ai yếu hơn.

“Ngươi đếm ba tiếng.”

“Là ý gì?”

“Đếm ba tiếng, sẽ kết thúc.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, đi ra khỏi đám người, chạy như bay qua đó, vừa đến cạnh bờ ao, chỉ nghe được một tiếng kêu thảm, không biết Long Dương chân nhân đã trúng phải chiêu gì, bay ngược về phía sau, bắn ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương một bước vọt lên trên cọc gỗ, rút Câu Hồn tác, quấn lấy Long Dương chân nhân, dùng sức kéo mạnh, quăng ông ta xuống mặt đất, tự khắc có người lao ra đỡ được.

“Cẩn thận!”

Không biết ai đó hét lên một tiếng.

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Hoàng y đạo nhân đang lao về phía mình, mũi kiếm nhắm thẳng yết hầu, đột nhiên ném mộc kiếm qua một bên, đan tay kết ấn, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương tư thế vững vàng, kết ấn phản kích.

Bạch bạch bạch…… Hai người một hơi đánh ra mấy chục đạo phù ấn, không phân biệt trên dưới.

Diệp Thiếu Dương hiếm khi gặp phải đối thủ, càng đánh càng hăng, Hoàng y đạo nhân nhún mình thoái lui, cười khẩy: “Trẻ con dễ dạy, so với sư phụ ngươi năm đó, thì lợi hại hơn nhiều.”

Diệp Thiếu Dương vốn định truy kích, thấy lão ta nhắc tới Thanh Vân Tử, dừng lại hỏi: “Ngươi biết sư phụ ta à?”

“Không quen, nhưng chỉ ta mới biết, chứng đạo của hắn là cái gì.”

Hoàng y đạo nhân nói, “Trước năm hắn bốn mươi tuổi, tư chất đần độn, nhưng đạo tâm đơn thuần, một ngày bỗng nhiên ngộ đạo, bế tắc được khai thông, tham tường đến tận Thái Ất hỗn nguyên đại đạo, thực là khó tin.”

Quay đầu liếc mắt ngó Trương Vô Sinh một cái, rồi nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Sư phụ ngươi trước lúc nhập Đạo thực lực không được, một chiêu có thể thiên biến vạn hoá, ngược lại so với đám gia hoả môn nào cũng tinh thông, cao minh hơn nhiều; đại đạo ba ngàn, ta chỉ lấy một, không tham nhiều, đơn giản sự phức tạp, đó mới là Hỗn nguyên đại đạo.

Tiểu tử, ta nói vậy, ngươi hiểu chứ?”

Diệp Thiếu Dương nhất thời không biết nói gì, vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại sinh ra sóng to gió lớn, giống như trong bóng đêm mà tìm được chút linh quang.

“Rõ ràng hắn đang câu giờ, kéo dài thời gian, chúng ta cùng nhau xông lên, giết chết hắn đi!”

Trong đám đông có một tiếng hét lớn, phát động mọi người, đồng loạt xông lên.

Hoàng y đạo nhân cười lạnh, bứt ra lui về phía sau, quay lại bên trên giả sơn, tay phải run lên, lôi từ trong tay áo ra một đống linh phù, tay trái kết ấn, nhắm về phía Huyết trì, hút lên chút huyết thuỷ, tay phải đánh ra linh phù, bắn vào huyết thuỷ.

Trong lúc nhất thời huyết quang bân ra bốn phía, linh phù bị huyết thuỷ đánh tan, nháy mắt đã tách ra, vừa lúc từng tấm rơi vào trong hũ, phiêu phù ở phía trên mặt nước trong đó.

Hoàng y đạo nhân hai tay kết ấn, bắt đầu niệm chú ngữ, chớp mắt linh phù đã bị thiêu đốt, làm cho chiếc hũ dần dần xuống, áp sát mặt nước, cư nhiên lấy huyết thuỷ làm nhiên liệu, tạo thành một cột lửa cao tận trời, cực kỳ đồ sộ.

“Huyết phù thuật!”

Trương Vô Sinh kinh hoảng kêu lên.

Diệp Thiếu Dương cũng kinh hãi trong lòng, Huyết phù thuật là một môn đạo thuật tà tu, nghe thì tên thì cảm thấy không có gì, nhưng linh phù là dùng để thỉnh Tam Thanh chi lực, đối lập với hết thảy tà vật, linh phù gặp phải huyết ô, còn có thể phát huy linh lực cực đại, hoặc là tà khí đã chiến thắng linh lực của linh phù, hoặc là ngược lại, nói chung mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Có thể sử dụng huyết ô kích phát linh phù, phát huy uy lực khủng bố, hơn nữa còn đạt tới trạng thái cân bằng, bảo trì uy lực., đó là Huyết phù thuật, thuật pháp cấm kỵ trong Đạo môn, nhưng thực sự rất khó tu luyện, đương thời xem ra không mấy người làm được.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương tận mắt nhìn thấy Huyết phù thuật.

Nhưng mà, việc càng chấn động còn ở phía sau: Dưới sự điều khiển của Hoàng y đạo nhân, huyết phù trong những chiếc hũ đó, chầm chậm di chuyển trong huyết thuỷ, hợp thành một hình dạng đặc biệt, trông giống như trận pháp.

“Đây là Thập tam hung tinh trận!”

Diệp Thiếu Dương nói, Thập tam hung tinh, chính là: Tham Lang Tinh, Bạch Hổ Tinh, Tử Khí Tinh, Tử Phù Tinh, Vong Thần Tinh, Thập Ác Tinh, Đại Hoạ Tinh, Ngũ Quỷ Tinh, Huyết Quang Tinh, Tuế Sát Tinh, Tảo Trửu Tinh, Bạt Ma Tinh, Thiên Ôn Tinh.