Trang Sĩ Dương cúi đầu nhìn chằm chằm con gái trưởng của mình. Trên khuôn mặt yếu ớt của con gái đang cố gắng nở một nụ cười, vẻ mặt lấy lòng như vậy cực kỳ thỏa mãn lòng tự tôn của ông ta, giọng nói cũng dịu đi mấy phần: "Nhạn Nhi cảm thấy khỏe hơn chút nào không?"
Hàn Nhạn cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: "Nữ nhi cũng không sao rồi, đã khiến phụ thân phải lo lắng."
Hàn Nhạn còn nhớ rõ một năm này, bởi vì phụ thân nhắc tới việc muốn nạp kế thất (vợ kế). Bản thân nàng vì quá đau lòng nên đã mở miệng cự tuyệt liên tục, bị Trang Sĩ Dương khiển trách một trận, nhất thời không rõ vì sao bị nhiễm gió rét nằm bệnh liệt giường. Người phụ thân này lại không hề tới thăm nàng hay liếc mắt nhìn nàng một cái. Quan hệ của hai người từ đó cũng đã sớm rơi vào bế tắc.
"Trong thời gian bị bệnh Nhạn Nhi đã suy nghĩ kỹ. Trước đây là Nhạn Nhi không đúng, không nên khiến phụ thân tức giận" Nàng nhìn thấy ánh mắt của Trang Sĩ Dương đã bắt đầu dịu dàng hơn, nở một nụ cười ngọt: "Sau khi mẫu thân đi rồi, phụ thân cả ngày vất vả, trong nhà quả thật thiếu đi một người thân thiết."
Trang Sĩ Dương sững sờ, đứa con gái trưởng này của mình, trước đây không phải vẫn luôn cực lực phản đối mình nạp kế thất sao, tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?
"Phụ thân không nên vì Nhạn Nhi mà tức giận thêm nữa", Hàn Nhạn lau mắt, giọng nói run rẩy không chút sức lực: "Nhạn Nhi đã không có mẫu thân, phụ thân đừng ghét bỏ Nhạn Nhi. Nhạn Nhi chỉ sợ mẫu thân mới không thích Nhạn Nhi. . ." Nói xong liền nghẹn ngào, khóc thút thít không thể nói hết câu hoàn chỉnh. Cả người cũng bắt đầu run rẩy, gần như muốn ngất.
"Tiểu thư không nên quá đau lòng, thân thể đang mệt mỏi làm sao có thể khỏe nhanh được." Trần ma ma vội vàng tiến lên khuyên giải.
Trang Sĩ Dương nhìn nàng nức nở, ông nghĩ đây cũng là thói thường tình của con người. Đứa con gái này của mình vốn dĩ đã nhát gan, sợ kế mẫu vào cửa cũng là lẽ đương nhiên. Nếu nàng đã cố ý buông ra trước, như vậy, trái lại cũng bớt đi được rất nhiều việc. Trong lòng ông nghĩ như vậy, nhưng Trang Sĩ Dương lại cố ý nghiêm mặt, nói lời răn dạy: "Hồ đồ, con là trưởng nữ của Trang gia, là thiên kim của Hầu phủ, sao tính tình có thể giống như đứa trẻ vậy chứ?" Thấy Hàn Nhạn khóc dữ dội hơn, thì vừa hạ giọng nói xuống vừa mềm dẻo dụ dỗ: "Con người Chu di rất ôn hòa, Ngữ Sơn cũng là một đứa bé ngoan, vừa vặn có thể làm bạn với con. Nhạn Nhi phải nên vui mừng."
Hàn Nhạncười lạnh trong lòng. Ôn hòa, đứa bé ngoan? Kiếp trước thật sự nàng cũng nghĩ như vậy, đáng tiếc cho đến trước khi chết mới nhìn thấy bộ mặt thật của hai người này, thật không biết là xót xa hay là ngu xuẩn. Năm ngón tay ở bên trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm. Hàn Nhạn ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn lưu lại vệt nước mắt chưa khô, ngây thơ hỏi: "Họ thật sự sẽ không ghét Nhạn Nhi sao?"
Quả nhiên là tính tình trẻ con, Trang Sĩ Dương khẽ mỉm cười: "Nhạn Nhi nói vậy là không tin phụ thân sao? Vậy tìm một ngày nào đó đưa bọn họ vào phủ, Nhạn Nhi gặp mặt sẽ biết thôi."
"Nhạn Nhi thật sự rất muốn gặp họ. Phụ thân, ngày mai có thể đưa họ tới đây không?" Trong đôi mắt trong suốt của Hàn Nhạn hiện lên sự mong đợi không chút che giấu. Bàn tay mạnh mẽ ôm lấy cánh tay của Trang Sĩ Dương, lắc lắc giống hệt như đang làm nũng.
Trang Sĩ Dương có chút kinh ngạc nhìn nàng một cái. Hàn Nhạn rất ít khi làm nũng với ông. Trang Sĩ Dương vốn dĩ rất lạnh nhạt với thê tử, những chuyện liên quan tới con gái của mình cũng không phải là quá để ý. Hàn Nhạn và ông từ nhỏ đã không thân.
Bị phụ thân kinh ngạc nhìn một cái, thân thể Hàn Nhạn cứng đờ, lúng túng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hơi ửng đỏ, trong con ngươi sáng ngời mơ hồ hiện lên nước mắt. Bộ dáng giống như muốn lấy lòng phụ thân nhưng lại không biết phải làm sao, Trang Sĩ Dương lập tức hiểu ra. Hàn Nhạn vừa mới mất đi mẫu thân, cực kỳ muốn được phụ thân xem trọng, cho nên mới lấy lòng ông. Chuyện này với ông mà nói chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt, ít nhất ở trong chuyện của Chu thị có thể giải quyết đặc biệt thuận lợi. Vì vậy Trang Sĩ Dương từ ái sờ đầu của Hàn Nhạn: "Ngày mai thì ngày mai, mặc dù hơi vội một chút, nhưng chỉ cần Nhạn Nhi vui vẻ là được rồi."
Thuận miệng nói mấy câu việc nhà, Trang Sĩ Dượng thấy thật ra thì cũng không có gì để nói, liền dặn dò Hàn Nhạn nghỉ ngơi sớm, rồi đứng dậy rời đi.
Trang Sĩ Dương vừa mới đi, Trần ma ma liền tiến tới trước mặt nàng: "Sao tiểu thư có thể nói lời như vậy? Chu thị này làm sao có thể vào cửa, chỉ có phu nhân mới đúng là chính thất của lão gia. Tiểu thư đúng là quá tốt bụng rồi, cho tới bây giờ chỉ nghe qua kế mẫu lòng dạ hiểm độc, tiểu thư sao có thể không để ý tới điều này chứ!" Bà lại nghĩ tới cảnh Hàn Nhạn cố ý lấy lòng ở trước mặt Trang Sĩ Dương khi nãy, lỗ mũi liền chua xót: "Nhưng nếu phu nhân còn sống, tiểu thư sao có thể chịu uất ức như vậy. . ."
"Ma ma đừng nói nữa", Hàn Nhạn ngắt lời bà: "Ta biết ma ma muốn tốt cho ta, chỉ là chuyện này đã không còn đường cứu vãn. Cho dù hôm nay ta không đồng ý, sau này phụ thân cũng sẽ tìm cách cho bà ta vào cửa. Không bằng trước tiên thuận theo ý của bà ta, không để cho bà ta làm tổn hại tới quan hệ của ta và phụ thân. Đồng thời cũng có thể đặt bà ta ở dưới mắt, có động tĩnh gì chúng ta cũng có thể kịp thời ứng phó tốt."
Trần ma ma há miệng, thật sự không thể nào tin nổi những lời này là từ trong miệng của Hàn Nhạn nói ra. Đều nói đứa bé không có mẫu thân đều sớm biết lo liệu việc nhà, cô nương nhà mình thông minh sớm như vậy thật là làm cho người ta đau lòng.
"Tiểu thư, thiếu gia tới." Cấp Lam bưng cái đĩa đi vào, vừa dứt lời, Hàn Nhạn đã nghe thấy một tiếng nói trong trẻo: "Tỷ tỷ!"
Trang Hàn Minh đứng ở cửa, giọng nói vội vàng, mới nghe thấy tiếng gọi này, nước mắt của Hàn Nhạn lại lập tức dâng lên.
"Ngũ đệ." Hàn Nhạn đáp lời.
Minh Ca Nhi là đệ đệ ruột của nàng, kiếp trước tình cảm của hai tỷ đệ bọn họ cực kỳ tốt. Trang Sĩ Dương chỉ có một đứa con trai là Minh Ca Nhi, nhưng mà cũng rất lạnh nhạt đối với đứa con trai này, Hàn Nhạn vẫn luôn cho rằng là vì Minh Ca Nhi quá mức nghịch ngợm, mà Trang Sĩ Dương lại là người phụ thân nghiêm khắc hết sức vất vả. Nhưng bình tĩnh nghĩ kỹ lại, thì có rất nhiều chỗ làm người ta nghi ngờ, Trang Sĩ Dương đối xử với mấy nữ nhi thứ xuất hình như đều tốt hơn so với hai tỷ đệ bọn họ, Trang Sĩ Dương hình như chỉ lạnh nhạt đối với con cái do vợ cả của mình sinh ra.
Minh Ca Nhi từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, chỉ là tính tình quá mức nghịch ngợm một chút. Sau khi Chu thị vào cửa, Minh Ca Nhi lúc nào cũng chống đối với bọn họ, lúc mới đầu cũng không có chuyện gì. Sau chuyện thoát khỏi tay bọn sơn tặc kia, nàng cũng đối xử thật lòng thật dạ với mẫu tử Chu thị. Mỗi khi nàng thấy Minh Ca Nhi lại tiếp tục nhằm vào họ thì cũng sẽ lên tiếng ngăn cản. Cũng chính là nguyên nhân này, Minh Ca Nhi dần dần xa cách với nàng, lúc đó tính tình nàng xảy ra thay đổi lớn, cả ngày trốn ở Hầu phủ không hỏi thế sự, Minh Ca Nhi không đến tìm nàng, nàng cho là Minh Ca Nhi cũng ghét bỏ thân thể không sạch sẽ của nàng, trong lòng hết sức khổ sở. Không ngờ chỉ sau một thời gian ngắn, Minh Ca Nhi lại tranh đoạt kỹ nữ thanh lâu với con cháu nhà quan, lỡ tay xảy ra án mạng. Nhà kia cũng không phải là người dễ bắt nạt, một tờ đơn kiện tố cáo đưa Minh Ca Nhi vào đại lao.
Đợi tới lúc nàng nhận được tin tức này, Minh Ca Nhi ở trong ngục đã bị hành hạ đến mức thần chí mơ hồ. Nàng giao cho Chu thị toàn bộ đồ cưới mà mẫu thân đã để lại cho nàng, sau khi Chu thị nhờ người cứu Minh Ca Nhi trở về, Minh Ca Nhi bị bệnh suốt mấy ngày cuối cùng không chữa được nên qua đời. Cho nên ngày đại hôn vào ba năm sau, Hàn Nhạn cũng không có huynh đệ nhà mẫu thân đẻ đi theo rước dâu.
Ngây người một lúc, dường như lại nhìn thấy cảnh tượng mẫu thân trước khi lâm chung muốn nàng chăm sóc cho Minh Ca Nhi thật tốt, thế nhưng nàng lại chăm sóc Minh Ca Nhi thành như vậy.
Thấy Hàn Nhạn chậm chạp không có phản ứng, Trang Hàn Minh lại nhanh chóng cuống quít la lên: "Tỷ tỷ!" Khổ nỗi nam nữ ở trong phòng lớn cho dù là chị em ruột cũng phải kiêng dè, càng không thể trực tiếp chạy ào vào trong phòng.
"Tỷ không sao, ngũ đệ đừng lo lắng." Hàn Nhạn lấy lại tinh thần, vội vàng trấn an.
"Nghe nói tỷ tỷ tỉnh, đệ liền lập tức chạy tới đây. Bây giờ tỷ tỷ cảm thấy như thế nào rồi?" Trang Hàn Minh lo lắng hỏi thăm, Hàn Nhạn cảm thấy ấm áp trong lòng, cõi đời này ít nhất còn có Hàn Minh thật lòng quan tâm mình, như vậy là đủ rồi.
"Tỷ đỡ hơn rồi, ngược lại đệ cứ như vậy vội vàng chạy tới đây, sợ là vì cố ý trốn tránh bài giảng của tiên sinh đúng không, nếu như để phụ thân biết được, sẽ lại phạt đệ đấy." Hàn Nhạn cười nói.
Trang Hàn Minh hừ một tiếng: "Đại trượng phu chí ở bốn phương, suốt ngày chơi chữ thì sao có thể được gọi là anh hùng hảo hán. Nếu đệ trưởng thành, thì sẽ ra chiến trường giết địch, chỉ nhận thức mấy chữ như thế làm sao có thể tạo dựng sự nghiệp."
"Mới bấy nhiêu tuổi mà đã đòi tạo dựng sự nghiệp rồi, " Hàn Nhạn nói khẽ: "Nếu như thật sự có hứng thú với võ học, tỷ sẽ âm thầm giúp đệ tìm một thầy dạy võ được không? Chỉ là chuyện này nhất định phải giữ bí mật, để những người khác biết được, chỉ sợ ngay cả tỷ cũng phải chịu phạt."
Kiếp trước Hàn Nhạn không đồng ý để cho Minh Ca Nhi học võ, Trang Sĩ Dương lại cực kỳ khinh thường võ tướng trong triều. Nàng vẫn luôn được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, chịu sự ảnh hưởng của Trang Sĩ Dương, trong lòng cũng cảm thấy những vị võ tướng kia vô cùng thô tục. Nếu như Minh Ca Nhi có thể học thành tài, tương lai thi đậu Trạng Nguyên thì không có gì tốt hơn rồi. Nhưng sau khi chết qua một lần, nàng lại không cho là như vậy nữa. Tính mạng con người quá ngắn ngủi, cần gì phải liều mình cả đời vì chuyện bản thân không thích. Minh Ca Nhi thích võ học, học võ thì sao, lại nói có chút võ công phòng thân vẫn tốt hơn, nếu như Minh Ca Nhi học được võ công, có lẽ năm đó cũng sẽ không xảy ra chuyện cùng người ta đánh lộn ở thanh lâu.
"Tỷ tỷ nói thật sao? !" Trong nháy mắt Trang Hàn Minh lập tức trở nên hưng phấn: "Đệ sẽ không nói ra ngoài đâu, tỷ tỷ nhất định phải giữ lời đó." Ngay sau đó lại nghiêm mặt nói: "Nếu như đệ học xong võ công, nhất định sẽ không để cho tỷ tỷ bị người khác khi dễ."
Viền mắt của Hàn Nhạn nóng lên, trong lòng cảm động, mở miệng nói: "Chỉ cần đệ tự bảo vệ bản thân thật tốt đã là báo đáp tốt nhất đối với tỷ tỷ rồi. Chỉ là luyện võ phải liên tục chịu gian khổ nhiều, đệ đừng nên bỏ dở nửa chừng."
"Đệ sẽ không như vậy" Trang Hàn Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, dò hỏi: "Nghe Cấp Lam nói phụ thân vừa mới tới, hai người nói cái gì vậy?"
Chuyện nàng và Trang Sĩ Dương ầm ĩ Minh Ca Nhi cũng biết. Hàn Nhạn lắc đầu một cái: "Không có gì, chỉ là ngày mai muốn để cho chúng ta gặp mắt Chu thị muốn vào cửa mà thôi."
"Tỷ đồng ý rồi sao?" Trang Hàn Minh lớn tiếng hỏi không thể tin nổi: "Tỷ, chuyện này tuyệt đối không thể, mẫu thân của chúng ta chỉ có một."
"Đừng nói nữa " Hàn Nhạn vội vàng cắt ngang lời nói của em trai, tai vách mạch rừng: "Đệ không hiểu đâu, đệ nghe đây, ngàn vạn lần đừng ở trước mặt phụ thân nhắc tới chuyện này, chỉ cần làm như không biết. Ngày mai thấy bọn họ, chỉ cần lạnh nhạt một chút là được, đừng nên tự quyết định."
Trang Sĩ Dương vốn dĩ đã không thích đứa con trai này, nếu như Minh Ca Nhi lại ở trước mặt ông quậy một trận, sợ rằng chỉ càng làm cho Trang Sĩ Dương chán ghét thêm mà thôi, như vậy sẽ khiến cho Chu thị được toại nguyện rồi. Phụ từ tử hiếu mặc dù chỉ là một loại biểu hiện giả dối, nhưng cũng rất cần thiết. Kiếp trước bởi vì chuyện Hàn Nhạn bị bệnh mà Minh Ca Nhi đã náo loạn một trận với Trang Sĩ Dương, bị phạt đánh gậy nhốt vào từ đường, kiếp này không thể dẫm lên vết xe đổ đó nữa.
"Tỷ, nhưng mà bà ta muốn làm mẫu thân của chúng ta." Trang Hàn Minh uất ức nói: "Mẫu thân vừa mới qua đời, sao phụ thân có thể. . ."
Hàn Nhạn lắc đầu một cái: "Mẫu thân của chúng ta chỉ có một, ngũ đệ, nếu như đệ tin tỷ, thì chứ theo tỷ mà làm, tỷ tự có tính toán."
Trang Hàn Minh suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nói: "Đệ tin tỷ tỷ."
Hôm nay chính là lần cuối cùng nàng rơi nước mắt. Từ nay về sau, Trang Hàn Nhạn sẽ phải nuốt tất cả nước mặt vào bụng, phải bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ.
Cấp Lam, Thù Hồng, Trần ma ma, còn có, Trang Hàn Minh.