Hàn nhạn tiếp nhận trâm hoa mai từ tay phó Vân Tịch rồi trong tay áo, nhìn phó Vân Tịch cười nói: "Vương Gia đúng là rất trượng nghĩa. Chỉ là nếu như có chỗ khó xử thì ta sẽ tự mình giải quyết."
Phó Vân Tịch mím môi, vẻ mặt lạnh lùng từ trước đến nay lại hiện lên một tia dịu dàng, thản nhiên nói: "Đừng mạnh miệng."
Hàn nhạn hất mặt đi, có chút không quen khi người khác có lòng tốt, mà người này, đã giúp nàng nhiều lần lắm rồi.
Phó Vân Tịch một lần nữa chắp tay rời đi, trước khi còn nói nhỏ một câu vào lỗ tai của Hàn Nhạn. Giống như ném một cục đá nhỏ vào lòng nàng: "Ngươi cho rằng, người đó làm sao có thể biến thành Vệ Như Phong?"
Hàn nhạn kinh ngạc một lát, mới đầu tưởng phó Vân Tịch làm. Về sau thì suy nghĩ lại lúc đó Phó Vân Tịch đang ở cùng một chỗ với mình; mà chàng lại không giống như loại người sẽ làm mấy chuyện này. Dù sao thì Vệ Như Phong cũng là Thế tử Thân Vương, làm sao có thể mà tùy ý vui đùa. Chẳng lẽ là Vệ Như Phong tự mình làm? Trong lòng Hàn nhạn rùng mình, mình đã quên mất điều này, nếu đúng như vậy thì... Vệ Như Phong, người này đúng là thật bỉ ổi.
Sảnh chính của Trang phủ.
Trang Sĩ Dương đang ngồi ở trên chiếc ghế màu vàng làm bằng gỗ cây Lê, ngồi bên cạnh chính là phụ tử Vệ vương. Chu thị và Đại Chu thị thì ngồi ở phía sau, Trang Ngữ Sơn đang đứng ở trước mặt Chu thị, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của mọi người.
Một lúc sau Vệ vương mới mở miệng nói: "Trang đại nhân, chuyện hôm nay nên tính sao đây?"
Trang Sĩ Dương có chút xấu hổ mà ho khang, thực sự không dám nói gì, đối phương là người của Phủ Vệ vương. Còn mình hôm nay cũng chỉ là một quan viên ngũ phẩm. Nhìn thấy Vệ Như Phong trầm mặc không nói, nên ông thử hỏi: "Thế tử có ý kiến gì không?"
Vệ Như Phong tâm loạn như ma, người hắn muốn là Tranh Hàn Nhạn chứ không phải Trang Ngữ Sơn. Chỉ là bây giờ đã bị mọi người thấy một màn ân ái với Trang Ngữ Sơn, hắn chỉ còn nước là phải có trách nhiệm với nàng ta thôi; nếu không sẽ bị các viên quan triều đình bêu danh. Cho nên giọng nói có chút không vui: "Bản Thế tử không có ý kiến gì hết."
Đại Chu thị cầm ly trà lên uống một ngụm, cười nói: "Hôm nay chuyện đã thế này rồi, mọi chuyện đều vượt quá ý định của chúng ta. Bây giờ chỉ còn các là tìm một biện pháp tốt nhất cho tất cả mọi người. Ngữ nhi là cháu ruột của ta, không phải ta đang bao che cho nó, nhưng mà làm đối với một nữ tử thì thanh danh vô cùng quan trọng. Chuyện hôm đã xảy ra chuyện này, vậy Thế tử. . . có phải cũng nên có trách nhiệm với Ngữ nhi không?"
Từ đầu đến cuối, song phương đều không có nói rõ tại sao hôm nay lại có một màn này. Tại sao Trang Ngữ Sơn lại xuất hiện trong phòng nhỏ ở hoa viên trong, và tại sao Vệ Như Phong cũng ở chỗ đó. Có lẽ không nói là vì cả hai bên đều biết rõ lòng dạ của nhau, nếu như làm rõ ngược lại sẽ tăng thêm phần khó xử, không bằng cả hai bên đều nhường nhau để cho không khí vui vẻ một chút.
Vệ Như Phong cười lạnh một tiếng: "Trang nhị tiểu thư tại sao lại xuất hiện tại chỗ đó? Suy cho cùng cũng không phải là bản Thế tử bắt buộc nàng ta tới. Tại sao Chu phu nhân lại nói những lời này, nói như vậy không phải là đang nói bản Thế Tử làm sai sao?"
Trang Ngữ Sơn trầm mặc nãy giờ, nghe xong lời nói của Vệ Như Phong liền ngẩng đầu lên. Trong con ngươi tràn đầy nước mắt, giống như là vô cùng xấu hổ và giận dữ, vì bị Vệ Như Phong nói ra những lời tổn thương tới mình: "Thế tử sao lại nói như vậy. . . Ngữ Sơn thất thân vì người. . . Chuyện đó đã là sự thật, chẳng lẽ chính là Ngữ Sơn làm sai sao?"
Vệ Như Phong nhìn dáng vẻ ủy khuất của Trang Ngữ Sơn, trong lòng phiền muộn không thôi, chỉ cảm thấy nữ nhân này đang làm ra vẻ dối trá. Trong đầu nhớ lại dáng vẻ thờ ơ của Hàn Nhạn đối với hắn, thì càng giận không thôi: "Ngươi bò lên giường, không phải là vì muốn bước vào phủ Vệ vương sao?"
Cho dù Trang Ngữ Sơn có ngu ngốc tới đâu thì cũng nghe ra được sự kinh thường trong lời nói của Vệ Như Phong. Chẳng phải muốn bước vào phủ Vệ vương, nếu như Vệ Như Phong cứ đối với nàng như vậy thì khi vào phủ chẳng phải nàng sẽ rất nhanh bị thất sủng sao?
Chu thị đau lòng thay cho Trang Ngữ Sơn, càng tức giận với thái độ Vệ Như Phong, đứt khoát nói: "Hôm nay Vệ Thế tử cũng nên cho Ngữ nhi một câu trả lời thỏa đáng. Không thể để cho Ngữ nhi của chúng ta cả đời không ngốc đầu lên được."
Trang Sĩ Dương có chút căm tức liếc nhìn Chu thị, nữ nhân này luôn làm hư việc nhiều hơn là thành công, sao có thể dùng loại giọng điệu như vậy mà nói chuyện với Vệ Như Phong, cho nên ông liền quay sang cười nịt nọt nói với Vệ vương: "Đại nhân đừng so đó với nàng ta. Nữ nhân đều là mái tóc dài kiến thức ngắn."
Vệ vương không thèm để ý cười cười nói: "Không sao. Chỉ là theo như ý kiến của phu nhân, thì việc này nên giải quyết như thế nào?"
Đại Chu thị vỗ vỗ mu bàn tay của Chu thị, cười mở miệng: "Với thân phận của Ngữ nhi, những thứ khác chúng ta cũng không dám nghĩ. Nhưng Thế tử có một thiếp thất, thì cũng không có gì là khó." Nàng từ ái nhìn thoáng qua Trang Ngữ Sơn: "Ngữ nhi là một cô nương tốt; vừa khéo tay, vừa cực kỳ hiếu thuận. Bây giờ hai người đã thân thiết với nhau, chọn Ngữ nhi thì Thế tử cũng thoải mái hơn một chút."
"Dì. . ." Nghe Đại Chu thị nói mình như vậy, Trang Ngữ Sơn xấu hổ cúi đầu xuống, hai gò má đỏ ửng lên. Nghe thấy mình phải làm thiếp, mặc dù chút ít thất vọng, nhưng nhớ lại mình có thể là nữ nhân của chàng thì trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
Vệ vương suy nghĩ một lát, rồi nói với Vệ Như Phong: "Như Phong, nếu là làm thiếp thất thì cũng không sao. . ."
Bản thân chưa lấy chính thê, nhưng lại lấy trước lấy vài người tiểu thiếp, trong Kinh cũng không phải là không có đại gia đình làm như vậy. Vệ Như Phong liếc qua Trang Ngữ Sơn, dù gì cũng là mỹ nhân. Bất quá cứ lấy về nhà đi, có cảm giác hay không cũng không sao.
Ánh mắt của hắn đảo qua Trang Ngữ Sơn, rồi lại đảo qua hai tỷ muội Chu thị. Tròng lòng lại nhớ tới hành động của Hàn Nhạn, hình như nàng rất không thích vị Chu di nương này. Trong lòng hắn có một tính toán, ngẩng đầu lên, nói với Trang Sĩ Dương: "Thiếp thất. Ta vốn đang tính toán, muốn lấy trang nhị tiểu thư làm trắc phi."
Trắc phi? Nghe được câu này, không chỉ có Chu thị và Trang Ngữ Sơn, ngay cả Vệ vương cũng nhịn không được mà kinh ngạc nhìn về phía Vệ Như Phong. Vệ Như Phong là Thế tử phủ Vệ vương, sau này nhất định sẽ kế thừa tước vị vệ Thân Vương. Thế tử phi sau này sẽ là vương phi, mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng một nữ nhi của quan viên cũng không dám nghĩ tới. Trước đó Vệ vương chọn Hàn Nhạn làm Thế tử phi, Trang Sĩ Dương đã là kinh hỉ vô cùng, cảm thấy cuộc hôn nhân này quá trèo cao. Hôm nay Trang Ngữ Sơn thân phận chỉ là một thứ nữ, nhưng lại có thể làm trắc phi, cái này. . . Thật sự là ngoài dự đoán của mọi người!
Trang Ngữ Sơn vô cùng vui mừng, phẩm cấp của trắc phi cao hơn thiếp thất, quả nhiên trong lòng Vệ Như Phong có nàng! Nàng đã nói mà, nam nhân ai mà không mê nữ sắc; bản thân mình vốn xinh đẹp, Vệ Như Phong cũng chỉ làm một nam nhân bình thường thôi, làm sao mà không thích mình cho được. Nghĩ vậy nàng vô cùng thẹn thùng mà liếc nhìn Vệ Như Phong, giữa hai hàng lông mày không hề che dấu tình cảm của mình.
Đại Chu thị có chút nghi ngờ, thái độ trước đó của Vệ Như Phong bà thấy rất rõ ràng; rõ ràng là hắn không muốn lấy Trang Ngữ Sơn, hôm nay đột nhiên lại nói ra những lời này. Chu thị và Trang Ngữ Sơn nhìn không ra, nhưng bà thì nhìn ra, rõ ràng là hắn đang có tính toán gì đó. Thế Tử làm sao có thể để cho mình gây khó dễ, vì thế bà cười cười nói: "Thế tử đang nói đùa. . . thân phận của Ngữ nhi, làm trắc phi, sợ là có chút không ổn."
Vệ Vương cũng gật gật đầu, nhi tử của mình ông rất hiểu. Nó mới nói không hề yêu thích Trang Ngữ Sơn, chỉ vì trách nhiệm, lấy nàng làm trắc phi thì quá ủy khuất rồi. Trên đời này nhiều tiểu thư danh môn đến vậy, tùy tiện lấy một làm trắc phi, cũng tốt hơn so với thân phận thứ nữ của Trang Ngữ Sơn.
Vệ Như Phong cười cười: "Chu phu nhân không tin lời nói của bản Thế tử?" Dừng một chút, hắn mới nói: "Trước đó Phủ Vệ Vương đã từng nhắc với Trang đại nhân, là ta muốn lấy trang Tứ Tiểu Thư làm Thế tử phi."
Lời này vừa nói ra, thì thân thể Trang Ngữ Sơn lặp tức cứng đờ, nắm hai tay thành quyền, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay. Tại sao? Tại sao Vệ Như Phong muốn lấy con tiện nhân kia làm chính thất? Là vì ả ta có thân phận dòng nữ chính sao! Rõ ràng toàn bộ mọi thứ của nó đều là của nàng, bây giờ Vệ Như Phong lại nói như vậy, vậy nàng nên xử xự thế nào? Nghĩ như vậy thì trong lòng nàng hận trang hàn nhạn thêm vài phần.
Trang Sĩ Dương chần chờ nói: "Ý của Thế tử là. . . ."
Vệ Như Phong nhép nhép miệng:"Trang nhị tiểu thư có thể làm trắc phi của bản Thế tử! Nhưng mà bản Thế tử muốn cưới trang Tứ Tiểu Thư làm Thế tử phi!"
Tỷ muội chung một chồng! Lần này, tất cả mọi người đều hiểu rõ ý của Vệ Như Phong. Trang Ngữ Sơn tức giận không thôi, bản thân mình làm trắc phi, còn phải dựa vào hào quan của Hàn Nhạn. Nếu như sau này cùng nhau vào phủ Vệ vương, vậy thì mình phải thấp hơn Hàn Nhạn một bậc, nhớ tới thì nàng đã cảm thấy khó chịu rồi. Con tiện nhân kia có cái gì tốt, tại sao Vệ Như Phong cứ như vậy mà một lòng muốn cưới ả làm Thế tử phi!
Chu thị và Đại Chu thị liếc nhau, Đại Chu thị cười nói: "Nhưng mà chuyện hôm nay của Ngữ nhi... việc hôn sự chi bằng làm càng nhanh càng tốt. Nhưng còn Nhạn nhi chưa tới tuổi cập kê, hai người cùng nhau bước vào phủ Vệ vương, sợ là không tốt."
Vệ Như Phong nói: "Cái này không khó có gì khó, chỉ cần ta và với Trang tứ tiểu thư định hôn ước với nhau là được. Sang năm thành thân cũng không muộn. Về phần trang nhị tiểu thư... " ánh mắt của hắn liếc qua Trang Ngữ Sơn: "Tùy ý vào phủ là được rồi."
"Thật sao?" Chu thị có chút kinh hỉ nói, trải qua chuyện vừa rồi, bà vốn cho rằng Trang Ngữ Sơn rất khó tái giá gả ra ngoài. Không ngờ Trương Uy lại biến thành Vệ Như Phong; trước mắt hắn đã đồng ý lấy Ngữ nhi làm trắc phi, đây chính là trời ban chuyện tốt. Làm sao mà không đồng ý cho được, sợ đối phương sẽ đổi ý, bà lập tức nói: "Thiếp thân lặp tức đi chuẩn bị hỉ sự."
"Khoan đã..." Vệ Như Phong ngăn hành động của bà lại, gằn từng chữ nói: "Nhưng mà điều kiện tiên quyết là. . . Trang Tứ Tiểu Thư phải cùng bản Thế tử định đoạt hôn sự trước mới được."
Vệ Như Phong cần chính là trang hàn nhạn, tuy là bây giờ không thể hủy đi sự trong sạch của Hàn Nhạn, nhất định phải lấy Trang Ngữ Sơn, nhưng mà trong lòng hắn vẫn là không cam tâm. Cho nên mới nảy ra chủ ý tỷ muội hầu chung một chồng, rốt cục thì lời nói của Hàn Nhạn vẫn đả kích tự ái của hắn, mấy lần gần nhất hàn nhạn luôn đối xử lạnh lùng với hắn, càng làm cho hắn sinh ra lòng oán giận. Hắn nghĩ hàn nhạn vô cùng không thích Chu thị, nếu có thể lấy Trang Ngữ Sơn về làm tiểu thiếp, thì đối hàn Nhạn mà nói đó là sự áp bức và lăng nhục rất lớn. Coi như đây là sự trừng phạt cho việc nàng không đếm xỉa đến hắn. Tuy là trong lòng Chu thị không vui, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nói khách sao vào câu rồi quyết định mọi chuyện. Đầu tháng sau, Trang Ngữ Sơn bước vào Phủ Vệ vương, trở thành trắc phi của vệ Thế tử, trước đó thì định ước hôn sự của hàn nhạn và Vệ Như Phong.
Khi Vệ Như Phong đi rồi, Trương Uy cũng đã trở lại, nói là mình bị đánh ngất xỉu, không biết chuyện gì xảy ra. Trang Sĩ Dương vui mừng phân phó hạ nhân đi làm, hai tỷ muội Chu thị và Trang Ngữ Sơn trở lại Củng Đồng Uyển. Chu thị hỏi Trang Ngữ Sơn hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trang Ngữ Sơn liền kể lại chi tiết. Sắc mặt của Đại Chu thị liền biến đổi: "Thật sự chút ta đã quá xem thường nàng ta." Trước đó họ luôn cho rằng Trang Hàn Nhạn chẳng qua chỉ có một chút thông minh; hôm nay xem ra thì tuyệt đối không phải vậy.
"Nhưng mà ả ta sẽ làm Thế Tử Phi." Trang Ngữ Sơn ủy khuất nói: "Vào phủ Vệ vương, con sẽ thấp hơn nó một bậc, thật sự là con nuốt không trôi cơn tức này."
Chu thị vỗ vỗ tay của nàng, an ủi nói: "Mẫu thân thay con nghĩ cách. Bây giờ mới định hôn ước thôi, còn một năm nữa mới tới tuổi cập kê; một năm nay nói không chừng sẽ phát sinh chuyện gì đó. Con đừng sợ."
Đại Chu thị cũng cười nói: “Vào phủ cũng không sao, ngược lại còn rất tốt. Nàng không có người bên cạnh giúp đỡ, chẳng phải là mặc cho con gây khó dễ sao. Con mà thông minh chút thì nó cũng chỉ là một tiểu nha đầu, làm sau đấu lại con."
Trang Ngữ Sơn lúc này mới thoáng an tâm một chút. Chu thị như là nhớ ra cái gì đó, nhìn Đại Chu thị nói: "Tỷ tỷ, tại sao trương Thái Sư không đón ngươi hồi phủ?" Một mình Trương Thái Sư trở về, làm cho mọi người vô cùng ngạc nhiêu. Dù sao thì đây cũng là cơ thiếp ông sủng ái nhất, nhưng mà lại cho nàng tiếp tục ở Trang phủ, điều này cũng thật sự là kỳ quái.
Vẻ mặt Đại Chu thị như đang lảnh tránh, cười nói: "Lão gia để cho ta ở đây bồi ngươi, nói ngươi gần đây cần người giúp đỡ; không cần hồi phủ gấp." Bà nhìn bên ngoài rồi nói tiếp: "Huống chi, nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ; làm sao có thể đấu lại như Tứ tiểu thư, ta ở chỗ này ngược lại có thể giúp ngươi một tay."
Nghe lời nói của nàng, Chu thị mới nhớ tới đứa con chết non của mình; lại đau lòng tiếp tục, ngược lại thì đem sự hoài nghi của mình đối Đại Chu thị vứt sao đầu. Trang Ngữ Sơn được an ủi vài câu, thì vội vàng đi mua thêm một ít đồ trang sức cho việc xuất giá vài ngày sao của mình, hành động trong lúc này thì lại không có một chút bi thương nào; giống như người hôm nay bị bắt gian không phải là nàng, thậm chí có vài phần đắc ý.
Cấp lam nhìn xung quanh vắng lặng, mới cẩn thận nói nhỏ vào tai của Hàn Nhạn: "Nghe nói là các nha hoàn ở Củng Đồng Uyển đều thấy. Bà ta lục hết tất cả các hộp của Tứ phu nhân."
Hàn nhạn sờ cằm, Đại Chu thị sao có lục đồ của Chu thị?
Cấp lam tiếp tục nói: "Biết người biết mặt không biết lòng. Chu phu nhân này nhìn như không hề thiếu thốn, nhưng không ngờ tay chân không sạch sẽ, đi trộm đồ của muội muội mình."
Hàn nhạn lắc đầu: "Chưa hẳn."
Thật sự là trộm món đồ sao? Chỉ sợ là đang tìm đồ.
Sự nghi ngờ không có đầu mối cho tới nay rốt cục tìm được đáp án; Đại Chu thị đột nhiên đến thăm, mà lại chậm chạp không chịu quay về. Rốt cục bây giờ cũng có một nguyên nhân thích hợp. Nếu như nói bà ta ở lại Trang phủ là tìm đồ, thì vật này cuối cùng là cái gì? Hình như trương Thái Sư cũng biết việc này, cho nên mới bỏ mặc bà ta ở tại chỗ này; thậm chí đây còn có thể là ý của Trương Thái Sư.
Trương Thái Sư, hình như cũng là người ủng hộ Thất hoàng tử.
Cấp Lam không nghe thấy Hàn Nhạn trả lời nên mới tiếp tục nói: "Nghe nói bà ta cũng có quan hệ mờ ám với lão gia. Hừ, thật không biết xấu hổ, mình cũng là thiếp của người khác rồi, mà còn muốn hồng hạnh xuất tường."
Trong lòng Hàn nhạn khẽ động, điều này càng làm cho suy nghĩ của mình chắc chắn hơn. Có lẽ Đại Chu thị không tìm được thứ mình muốn ở chỗ của Chu thị, cho nên mới bắt đầu tiếp cận Trang Sĩ Dương?
"Tiểu thư. . ." Cấp Lam thấy nàng ngây người ra, liền vội vàng gọi: "Tiểu thư?"
Hàn nhạn cười cười, nhưng gương mặt lại trầm xuống.
Nàng nhớ rõ người khở đầu kế hoạch xếp đặt mình và Trương Uy chính là Đại Chu thị. Rất tốt, nàng mà không trả lễ thì thật là uổng phí cơ hộp trùng sinh này rồi.
"Cấp lam" Hàn Nhạn cười nói: "Em đi chuẩn bị một nha hoàn hầu hạ bên cạnh lão gia, ta muốn hắn chú ý nhất cử nhất động của Chu phu nhân và lão gia."
Cấp lam lại càng hoảng sợ: "Chẳng lẽ tiểu thư muốn vì chuyện này mà tranh cãi với lão gia à? Nô tỳ thấy,chỉ cần Chu phu nhân một ngày còn là thiếp thất của trương Thái Sư, thì không thể đường đường chính chính bước vào cửa chính của Trang phủ. Sao tiểu thư không mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua đi? Ngược lại lại muốn làm lão gia khó chịu."
"Ai nói ta muốn cùng phụ thân tranh cãi ?" Hàn nhạn bình tĩnh nhàn nhã lật sách trên bàn: "Chỉ là ta muốn thúc đẩy một đoạn chuyện tốt thôi."
Cấp lam còn muốn nói điều gì đó, nhưng Thu Hồng lại vội vội vàng vàng từ ngoài phòng chạy vào, quay người đóng cửa, còn đóng kỹ tất cả cửa sổ. Cả hai người đều là rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Thu Hồng, cho nên trên mặt đều có chút bất ngờ. Thu Hồng lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ, cuối cùng bước nhanh đi đến trước mặt hàn nhạn, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, đã xảy ra chuyện rồi!"
Hàn nhạn nhìn nàng, trầm giọng nói: "Không sao, từ từ nói."
Thu Hồng thở dốc một hơi: "Vệ vương và lão gia ở đại sảnh thương lượng, đã quyết định đem Nhị tiểu thư gả cho Thế tử làm trắc phi, tháng sau vào phủ."
Cấp lam kinh hô một tiếng: "Làm sao có thể? Địa vị Trắc phi làm sao mà tới phiên nàng ta?"
Hàn nhạn nhíu nhíu mày: "Vậy em nói đã xảy ra chuyện lớn, rốt cuộc là chuyện gì?"
Thu Hồng cắn cắn môi, lo lắng nhìn hàn nhạn: "Thế tử đưa ra yêu cầu, muốn trước khi Nhị tiểu thư vào phủ thì phải định ước hôn sự với tiểu thư trước. Sang năm khi tiểu thư tới tuổi cập kê, thì lập tức cùng thành thân với Thế tử!"
Thành thân với Vệ Như Phong!
Quyển sách trên tay Hàn nhạn "Bộp" một cái liền rời xuống đất thoáng, vẻ mặt không hề có sự chấn động.
Cấp lam cũng ngây dại, các nàng và hàn nhạn xưa nay luôn luôn gần gũi với nhau. Đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ thái độ của Hàn nhạn đối với Vệ Như Phong từ trước đến nay là luôn là kính trọng như không thể gần gũi. Ngay từ đầu các nàng cũng không hiểu tại sao tiểu thư nhà mình lại đối xử hờ hợt với người trong lòng của các thiếu nữ trong Kinh, thậm chí còn có chút đáng ghét.Về sau gần lại một chút, thì cũng dần dần thấy rõ, Vệ Như Phong không hề giống như lời đồn. Vài lần hai người đối thoại với nhau các nàng cũng có mặt, trong lòng cũng cho rằng Vệ Như Phong không phải là người lương thiện. Không nói đến chuyện hàn nhạn không thích Vệ Như Phong, chỉ cần nói tới hôn sự này thôi, đều giống như Trang Ngữ Sơn bước vào phủ Vệ vương mà đạt thành cuộc giao dịch.
Hàn nhạn cười cười: "Ta không sao, các em đi ra ngoài làm việc đi."
Cấp lam và Thu Hồng còn có chút lo lắng, nhưng thấy dáng vẻ bình tĩnh của Hàn Nhạn, thì không nói gì, im lặng mà rời khỏi phòng.
Hàn nhạn ngồi trong phòng, cái gì cũng không nói. Nhưng trong lòng thì dời sông lấp biển, không hề bình tĩnh như bình thường.
Cả đời này quanh đi quẩn lại, vẫn không trách được mối quan hệ với Vệ Như Phong là sao?
Nàng là có thể đi cho xong việc, từ đó về sau thì trời cao Hoàng Đế lại ở xa. Nhưng mà trong thiên hạ đều là đất của Vua, nàng thật sự có thể chạy khỏi lòng bàn tay của hai phủ Vệ Trang sao? Nếu như mình may mắn trốn thoát, thì cả đời phải sống nơm nớp lo sợ, bỏ lại một mình Minh nhi phải làm sao? Nàng không đành lòng để cho cậu đi theo mình, trải qua cuộc sống trốn chết; cũng không thể để cho nó ở một mình trong phủ, đối mặt những thứ tâm hoài quỷ thai. Con đường này, dĩ nhiên là không thể đi rồi.
Nàng muôn vàn tính toán, nhưng không ngờ rằng Vệ Như Phong lại làm chuyện này. Hai tỷ muội Chu thị nhất định sẽ tìm cách để hoàn thành chuyện chung thân này, lúc đó nàng cũng không có biện pháp.
Chẳng lẽ cứ như vậy mà ngồi chờ chết sao?
Không!
Trong ngực đột nhiên rơi ra một cây trâm hoa mai, Hàn Nhạn cầm cây trâm hoa mai trong tay, tỉ mỉ mà ngắm nhìn, bên tai nhớ lại giọng nói của người nọ: "Nếu có khó khăn gì thì có thể đến Huyền Thanh vương phủ tìm bổn vương.”
Nếu có khó. . . Nếu có khó. . .
Hàn nhạn "Chợt" đứng lên, chẳng lẽ chàng đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này sao?
Nàng một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, suy nghĩ một lúc lâu; đột nhiên này kéo giấy viết trên bàn qua, bắt đầu cầm bút viết chữ.