Phó Vân Tịch còn nhớ rõ buổi trưa của bảy năm về trước.
Lúc đó chàng không phải là một người lạnh lùng và kiêu ngạo, khi đó chàng vừa mới biết được một sự việc đủ để ảnh hưởng đến bí mật của cả đời chàng; không cách nào tiếp nhận được việc này, đồng thời cũng là lần đầu tiên chàng trở mặt với Hoàng Huynh. Vì vậy chàng mới xin xuất chinh đi giết giặc.Hoàng Huynh không còn cách nào, đành phải đáp ứng yêu cầu của chàng. Nhưng sự phẫn nộ và đau buồn trong lòng Phó Vân Tịch cũng không vì vậy giảm bớt, sau buổi trưa ấy, chàng rời khỏi Hoàng Cung. Hầu như là đi dạo hết toàn bộ Kinh Thành, cuối cùng đi vào phía sau một ngọn núi ở Thành Tây.
Đó là một chỗ vô cùng tĩnh mịch, được bao bọc bởi non xanh nước biếc; lúc này thời tiết rất lạnh, bên ngoài tuyết vừa mới rơi nhẹ nhưng lông ngỗng, chôn cả cây cỏ xuống dưới một tầng tuyết trắng lắng đọng. Chàng ngồi trên tàng cây, lúc này gió rất to, nhưng trong lòng chàng vẫn bực bội như cũ. Đúng vào lúc này, thì nghe được một tiếng khóc.
Vốn dĩ không muốn để ý tới, nhưng tiếng khóc này càng lúc càng lớn, cuối cùng lại giống như là khóc đến không thở nổi.Vốn dĩ chàng ở đây là vì nó rất yên tĩnh, nhưng lại không ngờ có người lại quấy nhiễu sự yên tĩnh này. Trong cơn tức giận, chàng quay đầu lại nhìn, thì phát hiện ở phía dưới gốc cây có một tiểu oa nhi khoảng chừng năm sáu tuổi đang ngồi khóc.
Đó là một tiểu cô nương vô cùng bẩn, đầu được bới thành hai búi tóc, lúc này đang dùng tay lau nước mắt của mình, dáng vẻ khóc lóc nhìn cực kỳ thương tâm. Chàng bực bội không chịu nổi, thật sự chịu hết nổi mà phi thân dưới xuống, đi đến này trước mặt tiểu nữ oa đó, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Câm miệng!"
Tiểu cô nương lại càng hoảng sợ, nhìn thấy có một thiếu niên tuấn mỹ đang đứng trước mặt mình; tuy nhiên sắc mặt không vui, nhưng mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua người nào đẹp đến vậy, vì vậy mà nàng ngây người đi đến kéo tay của chàng: "Ngươi là Thần Tiên sao?"
Cả cuộc đời của Phó Vân Tịch, luôn được vô số khuê nữ ái mộ, nhưng tính tình của chàng luôn lạnh lùng, không thích người nào đụng vào mình, ngày thường cũng không có ai dám có can đảm mà kéo ống tay áo của chàng. Ai ngờ tiểu cô nương ở trước mặt này, dùng hai tay chùi nước mặt nước mũi rồi nắm lấy tay của hắn gọi hắn là thần tiên. Nhìn quần áo trắng như tuyết trắng lại lưu lại dấu vân tay đen huyền, từ nhỏ phó Vân Tịch luôn ưa sạch sẽ giờ đây lại có một sự phẫn nộ đến điên cuồng.
Chàng lùi về phía sau một bước: "Đừng đụng vào ta."
Tiểu nữ oa có chút khó hiểu, nhưng cười to nói: "Ngươi thật là đẹp."
Ngay lúc đó Phó Vân Tịch đã nghĩ là: Đây là con gấu nhà nào, mà không biết lễ phép tới vậy. Im lặng một lát, chàng nói: "Yên lặng chút đi."
Tiểu cô nương nhìn chàng, rồi đột nhiên mếu máo, sau đó thì khóc lớn lên.
Nàng đột nhiên khóc lại càng làm cho Phó Vân Tịch bị hoảng sợ, chàng nói: "Ngươi khóc cái gì?"
Tiểu nha đầu nhìn chàng: "Đau lòng thì sẽ khóc, di nương của phụ thân nói qua, không cho phép ta khóc trong phủ, cho nên một lần đến ngày mai, ngày mai, rồi ngày kia thì khóc."
Đầu tiên là Phó Vân Tịch không hiểu lời nói của nàng, nghĩ đi nghĩ lại, thì trong lòng có chút hiểu rõ. E là cô nương này là tiểu thư của nhà quý phủ nào không được sủng ái, bị thiếp thất khi dễ nên mới trốn ở chỗ này mà khóc. Thấy nàng khóc đến thương tâm, chàng nói: "Vậy ngươi còn muốn khóc bao lâu?"
Tiểu nha đầu nâng ngón tay lên mà tính: "Một, hai, ba. . . Tích góp nửa tháng nước mắt, còn có nước mắt từ nay về sau, ước chừng là một canh giờ."
Một canh giờ, phó Vân Tịch chịu hết nổi mà vuốt vuốt ấn đường; chàng phải ở chỗ này nghe nha đầu xấu này khóc một canh giờ?
Tiểu nha đầu như đang suy nghĩ gì đó nhìn chằm chằm vào chàng: "Thần Tiên, ngươi cũng muốn khóc sao?" Nghĩ nghĩ, nàng vỗ vỗ vai của mình, ra vẻ rất khí phách: "Nhạn nhi cho ngươi mượn bả vai dựa vào."
Phó Vân Tịch dở khóc dở cười, lời này từ đâu mà nghe thấy vậy. Thấy nàng quả thật ưỡn ngực lên, đem đôi vai gầy yếu lại gần chàng, ra vẻ "Ta rất rộng rãi", thì lặp tức dáng vẻ của chàng có chút cứng ngắc: "Cảm ơn ý tốt của ngươi, ta không muốn khóc."
"Không muốn khóc?" Tiểu nha đầu nghi ngờ nói: "Nhưng mà nhìn Thần Tiên hình như có dáng vẻ cũng muốn khóc, không cần sợ, cứ chèn ép vậy sẽ sinh bệnh đó. Nhạn nhi sẽ không cười nhạo ngươi đâu."
Phó Vân Tịch cúi đầu nhìn tiểu nha đầu này, nhớ tới việc hôm nay nghe được bí mật kia, trong lòng không khỏi có chút bi thương. Nghe lời nó của tiểu nha đầu này, chàng mới lẩm bẩm nói: "Khóc có ít sao?"
Lời này đối với một tiểu nha đầu mà nói quả thật là có chút ít sâu xa, chỉ thấy đối phương nghiêng đầu thật lâu mới nói: "Ít nhất cũng chính mình cũng phải vui vẻ chứ."
Phó Vân Tịch dứt khoát tại ngồi xuống bên cạnh nàng: "Nhưng mà ngươi lại vui vẻ rồi hả ?"
Lời này như đang nhắc nhở tiểu nha đầu, chỉ thấy nàng nói: "Ai nha, chỉ cần cùng thần tiên ngươi nói chuyện, thì ta đều quên khóc rồi. Vẫn còn phải khóc vì mẫu thân, Cấp Lam, Thu Hồng, Trần ma ma." Nói xong nàng lại mếu máo, phó Vân Tịch quả thực là sợ nước mắt của nàng, theo bản năng vươn tay che miệng của nàng lại: "Đừng khóc."
Tiểu cô nương lại phồng má nhìn chàng, nàng thấy được dáng vẻ vụng về của chàng thì lại thấy vô cùng thú vị, phó Vân Tịch chịu hết nổi mà vươn tay nhéo nhéo mặt của nàng.
Nàng nói: "Ta không thể chơi với ngươi rồi, đợi chút nữa là không đủ thời gian để khóc đó."
Phó Vân Tịch nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng: "Vì sao không đem khóc biến thành cười?"
"Cười?" Tiểu nha đầu kia nghiêng đầu một cái: "Cười không nổi."
Trong lòng của chàng khẽ động, nàng nhỏ như một con búp bê vậy mà lại cười không nổi, chắc chắn là chịu rất nhiều khổ sợ. Nhưng mà lại không thể lộ liễu khóc lớn, cho nên mới trốn ở trên núi mà khóc. Giọng điệu của chàng liền mềm xuống: "Vì sao ngươi khóc?"
Tiểu nha đầu kia liền thao thao bất tuyệt mà nói, di nương trong phủ khi dễ mẫu tử như bọn họ thế nào, phụ thân đối với các nàng lạnh nhạt ra sao, bọn hạ nhân thờ ơ thế nào. Càng nói thì nước mắt càng không ngừng rơi xuống, Phó Vân Tịch thở dài một tiếng, đột nhiên lại có cảm giác đồng bệnh tương lân.
Thói đời không dễ dàng, ai có thể trôi qua tốt đẹp. Tiểu oa nhi tóc như trái đào này lại có thể tự mình nói ra được khổ sợ trong lòng. Thấy nàng khóc không ngừng, liền an ủi: "Ta và ngươi cùng nhau bắt cá nhỏ, nhưng ngươi đừng khóc nữa, như thế nào?"
Bên trong núi sâu truyền tới âm thanh rung động của nước suối, lờ mờ có thể nhìn thấy dưới nước có các con cá đủ màu đang chơi đùa. Chàng cũng bị nước mắt của tiểu nha đầu này làm cho đầu khiến có chút đau đầu, vì vậy mới có thể phá lệ mà trấn an đối phương.
Nhìn thấy tiểu nha đầu đang sững sờ nhìn mình, phó Vân Tịch đứng dậy rời đi, chỉ chốc lát sau thì mang theo một cái cần câu trở về. Từ nhỏ chàng đã quen được hầu hạ kiểu thiếu gia, đây cũng là lần đầu hầu hạ một tiểu nha đầu, hai người ngồi ở bên suối câu cá. Thấy chàng như vậy, tiểu nha đầu lại càng cảm thấy thú vị, không hề khóc nữa, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh chàng, nhìn chằm chằm vào trong ao nước.
"Thần Tiên, ngươi không muốn khóc sao?" Đúng là Phó Vân Tịch không tập trung khi nghe tiểu nha đầu bên cạnh mình mở miệng hỏi.
Chàng sững sờ: "Ta chưa từng khóc."
"Đôi mắt của ngươi không khóc" nàng chỉ chỉ vào ngực của phó Vân Tịch: "Nơi này đang khóc."
Phó Vân Tịch khẽ giật mình, nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương ở trước mặt cả buổi không nói gì. Nàng lại, nhìn ra sự của yếu ớt chàng.
Nhưng mà phó Vân Tịch chỉ thản nhiên nói: "Ta không có." Tiểu nha đầu thấy sắc mặt của chàng lạnh xuống, liền có chút sợ hãi mà co người lại: "Nơi này đang khóc, so với khóc bằng mắt thì càng đau khổ hơn. Mẫu thân nói, nhưng người khóc ở nơi này đều rất đáng thương."
Hắn không nói chuyện, bên môi hiện lên một nụ cười lạnh.
"Thần Tiên, sau này ngươi vẫn còn lại muốn tới nơi này câu cá sao?" Nàng hỏi.
Thiếu niên yên lặng một lúc, rồi nói: "Chưa chắc, ngày mai ta đã xuất chinh rồi, có lẽ sẽ không còn sống mà trở về, hôm nay gặp được ngươi, coi như là chúng ta có duyên đi." Chàng xem thường sự sinh tử của mình, thậm chí còn nghĩ, nếu chết trên chiến trường thì tốt rồi, không cần phải trở về nữa.
Tiểu nha đầu nhìn hắn, không biết rõ ý tứ trong lời nói của chàng: "Từ nay về sau ngươi sẽ không tới sao?"
Thiếu niên liếc nàng một cái: "Đúng vậy, cho nên buổi câu cá hôm nay coi như là kỷ niệm trước khi chia tay với ngươi."
Nhưng mà cho tới cùng, tiểu nha đầu chưa hề nhìn thấy chàng câu được một con cá nào.
Không bao lâu sau thì có hai nha hoàn vẻ mặt đầy lo lắng đi lại, vừa gọi một "Tiểu thư" vừa cảnh giác nhìn chàng. Nha đầu đó bị hai nha hoàn dẫn đi, lúc sau thì nha đầu không tim không phổi mà quay lại phất tay với chàng: "Thần Tiên, sau này sẽ gặp lại!"
Sau này? Làm gì mà có sau này, lần này từ biệt, sinh tử còn chưa biết, có lẽ kiếp sau gặp lại, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không gặp nhau. Chàng gục đầu xuống, cổ tay dùng sức nhấc lên phía trên, một con cá tuyệt đẹp màu lam đầy ánh kim văng ra khỏi nước, bắn tung té những vần sáng lên không trung.
Con cá này, chàng nợ nàng.
Chàng cười cười, gỡ con cá từ lưỡi câu xuống, một lần nữa thả nó vào nước; đuôi cá màu lam vung lên, làm lân lên một tầng bọt nước, rồi rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
"Nếu ta còn mạng trở về, nhất định se trở lại thăm ngươi." Chàng nói khẽ với nước, nhìn lại con đường nhỏ nơi tiểu nha đầu đã biến mất. Trong trí nhớ lại hiện lên gương mặt đó, nhưng mà chỉ trong chốc lát lại cảm thấy mơ hồ rồi.
Cũng thế thôi, lúc ấy nàng nước mắt nước mũi không hề có hình tượng, phó Vân Tịch cũng không có quá chú ý đến dung mạo của nàng. Chỉ nhớ rõ một ít đôi mắt được rửa bởi nước mắt, nhìn vô cùng trong suốt giống như mọi thứ trong thế gian chiếu vào mắt nàng nhìn vô cùng dơ bẩn.
Ngày thứ hai, phó Vân Tịch đã theo đại quân đi xuất chinh, thiếu niên ngồi cao trên con ngựa cao, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh dài vạn dăm đường, sắc mặt âm trầm vô cùng.
Sau khi ra chiến trường, xung đột vũ trang, núi đao biển lửa, thiếu niên nhỏ tuổi trong vài năm phát triển nhanh chóng, hờ hững, vắng lặng, thâm trầm, bình tĩnh. Chàng đã từ một thiếu niên cao ngạo mà lột xác thành nam nhân tuấn mỹ, thiên quân vạn mã đang ở ngay trước mắt cũng bất động thanh sắc. Sự tao vô song ngày càng lớn dần.
Thành Lỗi lo lắng trùng trùng nhìn chàng: "Mấy năm này, sao ngươi thay đổi thành một người khác vậy. Ngay cả ta nhìn thấy cũng cảm thấy. . . Đáng sợ."
Chàng nói: "Bởi vì ngươi, không có thử qua cảm giác không thể khóc."
Phó Vân Tịch thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới tiểu nha đầu kia, sau buổi trưa ấy, nàng đã đánh bậy đánh bạ vào lúc hắn cảm thấy bất lực nhất, làm ầm ĩ một phen, làm cho sự đau khổ của chàng tản đi không ít. Một buổi câu cá, một kỷ niệm chia tay chưa hoàn thành; vậy mà nó như đã thành một cuộc ước hẹn, làm cho chàng ở trên chiến trường càng phát ra sự dũng mãnh vô địch.
Nàng có lo lắng cho chàng không.
Đợi khi chàng mang theo mười vạn binh mã chiến thắng trở về, vẫn giống như năm đó ngồi trên con chiến mã cao ngất, nhìn cửa thành mở rộng ra, dân chúng hoan hô, trong lòng thậm chí còn có chút buồn rầu.
Dù sao thì chàng đã không còn là một thiếu niên kiêu ngạo của năm xưa.
Lúc bên ở trong rừng hồng mai, trong lúc vô tình chàng đã gặp được một tiểu cô nương, trong lúc nguy cấp nàng lại đi gần tới chàng, nhưng nàng không biết, chàng so với nguy hiểm thì càng nguy hiểm hơn.
Tiểu cô nương này tết hai búi tóc có chút quen mắt, cho đến khi nàng ngẩng đầu, lộ ra đôi mắt trước sau sáng ngời thì lúc này ngũ quan dần dần bắt đầu mơ hồ, cuối cùng lại hiện ra một khuôn mặt nhỏ khóc nức nở.
Bảy năm sau ngày tuyết rơi lớn, rốt cục chàng lại một lần nữa nhìn thấy tiểu nha đầu này. Năm đó mặt mày cong cong thích khóc, khóe miệng hơi vểnh; còn bây giờ thì đôi mắt lạnh lùng đầy trào phúng, hai mắt trong sáng như nước hồ thu. Không phải là ánh mắt đơn độc chả nhìn vạn vật thế gian, mà là ánh mắt đầy tuyệt vọng đau thương.
Lòng của chàng đang khóc, nàng có cảm giác được không?
Chàng đứng ở một nơi bí mật gần đó, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của nàng. Tiểu nha đầu kia thờ ơ khi bị người khác chửi bới, miệng vẫn luôn tươi cười, cổ tay khóe léo, ăn miếng trả miếng, đánh địch mà không hề dùng lực. Nàng giống như là không khóc, luôn cười tủm tỉm nhìn mọi chuyện.
Chàng đã không còn là thiếu niên mọi chuyện đều ghi lên mặt, nàng cũng không phải là một nha đầu vụng trộm đi ẩn núp chỗ khác mà khóc
Thời gian thay đổi toàn bộ, nhưng lại giống như không hề thay đổi gì cả.
Chàng sinh ra một cái ý định trong đầu, muốn đem nàng nhét vào dưới cánh chim của mình, muốn khóc thì cứ khóc, không muốn cười thì không cần miễn cưỡng cười.
Phó Vân Tịch nhớ rõ, mình thiếu nợ nàng một kỷ niệm sắp chia tay; hôm nay chàng đã trở về, vì vậy mớ hoàn trả lại nàng một cây trâm đuôi cá màu lam lân. Dưới ánh trăng chàng duỗi tay về phía nàng.