Lại nói tiếp, Lương bà tử thật sự rất thắc mắc, tiểu thư nhà khác mặc dù thích màu đỏ, cũng sẽ không may một thân đỏ thẫm như thế. Nếu như có, thì cũng chỉ là tân nương tử mới may, nhưng vị tiểu thư này, tựa hồ không có lời đồn chuẩn bị thành thân. Hơn nữa, cách nói chuyện của nàng ấy khiến cho bà ta thoáng lạnh buốt sống lưng. Lương bà tử rất muốn đưa tay lên xoa xoa cánh tay của mình.
Không riêng gì Lương bà tử, cho dù là Lan thị cũng thấy bất ngờ, mỉm cười nói: “Linh nhi, sao con lại may màu đỏ cả thế, những màu khác không đẹp sao?”.
Hòa Linh cười yếu ớt, hỏi lại: “Màu đỏ không tốt sao ạ? Con thấy màu này tượng trưng cho sự vui mừng, may mắn! Nói không chừng, khoác đồ đỏ lên người sẽ may mắn hơn, sức khỏe của con cũng sẽ tốt lên. Hơn thế nữa, con cảm thấy màu đỏ mới kích thích!”.
Lan thị đang ngồi lập tức bất an đứng lên, bà xấu hổ miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: “Con đấy, nói lung tung gì thế. Tất nhiên con sẽ khỏe lên thôi!”.
“Con đương nhiên sẽ tốt hơn!”. Hòa Linh hơi hơi hất cằm, sau đó khẽ phúc thân: “Mẫu thân, Hòa Linh có chút mệt mỏi, xin được cáo lui trước!”.
Lan thị nhíu mi, dặn dò: “Chiếu cố Ngũ tiểu thư trở về nghỉ ngơi cho tốt!”.
Xảo Âm vội vàng vâng dạ đáp lời.
Nhìn theo bóng lưng đơn bạc của Hòa Linh, Lan thị cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, thậm chí còn hoài nghi, có phải con bé đã biết gì đó rồi không. Nhưng, chắc hẳn Từ đại phu sẽ không tùy tiện hồ ngôn loạn ngữ đâu! Nghĩ đến đây, bà lại nhìn phía Hòa Linh rời đi, rồi nói với Lương bà tử: “Cứ làm theo ý con bé đi!”.
Lương bà tử xấu hổ cười, đáp ứng, màu đỏ, màu đỏ......không hiểu sao Ngũ tiểu thư này nói chuyện cứ khiến cho người ta lạnh hết cả gáy thế nhỉ. Bà ta cũng không trì hoãn, vội vàng cáo lui.
Ở bên này Lan thị cứ băn khoăn thắc mắc, thì ở bên kia tâm tình Hòa Linh vô cùng tốt, nàng sờ sờ môi cười yếu ớt, khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian. Xảo Âm cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau.
Đến lúc trở về viện của mình, đã thấy Xảo Nguyệt quay về, nàng ta vội vàng phúc thân: “Nô tỳ gặp qua tiểu thư!”. Vẻ mặt kinh sợ.
Hòa Linh cười cười, xoay người đỡ Xảo Nguyệt lên, nàng vô tội nhướng mày: “Nhìn xem vẻ mặt sợ hãi của ngươi này. Xảo Nguyệt, ngươi không cần như vậy!”
Bỏ cằm Xảo Nguyệt ra, nhìn về phía Xảo Âm, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Xảo Âm vẫn dứt khoát quỳ xuống.
“Xem các ngươi sợ hãi chưa kìa. Kỳ thật không cần sợ thế đâu!”. Dừng một lát, Hòa Linh hất hất mái tóc, nói tiếp: “Ta không mong các ngươi trung thành tận tâm đến đâu, nhưng hy vọng các ngươi hiểu cho rõ, nếu như khiến ta mất hứng, thì chuyện ta có thể làm, tuyệt đối sẽ tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng!”. Tàn nhẫn nói xong, nàng lại khẽ mỉm cười: “Được rồi, đều đứng cả lên đi, nhìn các ngươi xem, làm cái gì vậy, quỳ hết xuống thế này muốn hù dọa ta chắc!”.
Xảo Nguyệt khẽ hé miệng, nghiêm túc trả lời: “Việc tiểu thư phân phó nô tỳ đã làm xong, có lẽ, mấy ngày nữa sẽ đến tai tất cả mọi người!”.
Hòa Linh vừa lòng mỉm cười, đáp: “Ta biết năng lực làm việc của các ngươi tuyệt đối tốt hơn ta nghĩ!”
Xảo Nguyệt: “Đa tạ tiểu thư khích lệ, đấy là điều nô tỳ nên làm.”
Hòa Linh ngồi ở ghế, lắc lư chân, nói: “Làm hay không nên làm, sẽ do ta quyết định!”. Nàng đùa nghịch ngón tay tiếp tục lên tiếng: “Dường như tay của ta có chút thô ráp, nghe nói hoa ngọc lan đối với da tay vô cùng tốt, Xảo Nguyệt, ngươi đi hái cho ta một ít!”.
Xảo Nguyệt kinh ngạc, nhưng ngay đó lại thấy cảm kích vô cùng, nàng ta vội vàng gật đầu, đáp: “Nô tỳ đi ngay!”.
Hòa Linh mỉm cười, bảo Xảo Âm mát xa bả vai cho mình, nàng hơi hơi híp mắt ghé vào trên giường, cũng không lên tiếng nữa.
Dựa theo lẽ thường, hai ba ngày sau, chuyện nàng uống nhầm canh có độc của phụ thân dẫn đến không thể mang thai chuyện tình, hơn thế nữa chỉ sống được hơn mười năm sẽ truyền ra cực kỳ huyên náo. Thời điểm đó, Lương bà tử tất nhiên sẽ liên tưởng đến chuyện may y phục hôm nay, tuy rằng tay nghề của bà ta rất tốt, nhưng cũng nổi danh bà tám, buôn chuyện khắp nơi, nhất định sẽ làm cho chính mình cực kỳ hài lòng, nghĩ đến lúc ấy, khóe miệng Hòa Linh lại cong lên, quả nhiên không uổng phí tâm tư bày tính của nàng.
Tuy rằng hiện tại nàng có thể thay đổi kết quả này, nhưng Hòa Linh lại cố tình không làm vậy, so với việc lập gia đình, không bằng tự do tự tại cả đời, muốn làm cái gì thì làm cái đó! Về chuyện sẽ trở thành bà cô...... Ai dám nói nàng chứ, chẳng phải nàng đã “thay thế” phụ thân uống “dược vật” trí mạng sao!
Nghĩ đến, những người này thật đúng là “thương” nàng, rất thương nàng! Nàng biết lời Từ đại phu nói là giả, nhưng bọn họ thật sự không biết gì sao. Hơn thế nữa những người này còn là tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân của nàng, không ai trong số đó thèm quan tâm hay nói cách khác trong lòng bọn họ nàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao!
“Cốc cốc!”, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Hòa Linh xua tay, Xảo Âm vội vàng nghênh đón, người đến là lục tiểu thư Hòa Tuyết, nàng ta hừ lạnh nói: “Tiểu thư các ngươi đâu?”.
Xảo Âm vẫn chưa tránh ra, cung kính nói: “Lục tiểu thư xin hãy chờ một lát, tiểu thư nhà nô tỳ đang nghỉ ngơi, cái này......”, không chờ Xảo Âm nói xong, Hòa Tuyết đã đẩy người ra: “Ngươi tránh ra, tự ta đi vào nói với tỷ ấy!”.
Tuy Hòa Tuyết tuổi còn nhỏ, nhưng Tứ phòng chỉ có một nữ nhi này, vừa cứng đầu vừa ương ngạnh, nàng ta quan sát đánh giá một phen, sải bước tiến vào nội thất, Xảo Âm vội vàng ngăn lại: “Lục tiểu thư xin hãy chờ một lát!”.
“Chát!”, Hòa Tuyết vung tay tát Xảo Âm một cái, vẻ mặt cực kỳ không vui, hung hăng mắng: “Ngươi là cái thá gì mà dám chắn đường ta, Tam phòng các ngươi quản thúc nha hoàn như vậy sao? Bảo tiểu thư các ngươi ra ngoài!”.
Nàng ta thoáng đắc ý nhìn qua bức rèm che, lớn tiếng như thế ắt hẳn bên trong phải nghe thấy, như thế có khác nào tát thẳng vào mặt Hòa Linh, tâm tình cũng theo đó mà sảng khoái vô cùng.
“Lúc ngươi ra cửa, có nhớ mang đầu óc đi theo không đấy? Lúc nào cũng đặt ở trong phòng thảo nào rỉ sét hết cả!”. Hòa Linh lười biếng vén rèm lên, tựa vào cạnh cửa, nói tiếp: “Có chuyện thì nói, không có gì thì mau cút! Ai cho ngươi cái quyền ở chỗ này của ta đánh người?”.
Hòa Tuyết liền ngẩn ra, bình thường Hòa Linh cũng không phải người dễ bắt nạt, nhưng thẳng thừng mắng người như thế này thì là lần đầu nghe thấy. Không chiếm được tiện nghi, lửa giận lập tức bốc cao: “Ngươi nói cái gì! Ta cứ đánh đấy thì sao? Nha hoàn của ngươi không có quy củ, ta là chủ tử không thể giáo dục sao? Hơn nữa, nếu nói không tuân theo quy củ, Tam phòng các ngươi lúc nào chả đứng đầu, ngày may quần áo trong phủ đã qua lâu rồi, các ngươi dựa vào cái gì mà Ti y phường lại đây? Tiền bạc trong phủ cũng không phải của một mình Tam phòng độc chiếm!”.
Hòa Linh đột nhiên liền nở nụ cười, nàng đánh giá Hòa Tuyết một lượt, một tiểu cô nương mới mười tuổi mà đã khiến người ta chán ghét như thế.
“Có đôi lúc, ta thật sự hoài nghi ngươi có phải do mẫu thân ngươi sinh ra hay không!”. Hòa Linh thản nhiên nói tiếp: “Mẫu thân của ngươi ôn nhu, tâm cơ đều giấu trong lòng, nếu như có được một phần mười điều đó cũng không đến đây bới lông tìm vết gia sản nhà người khác. Nếu ta là ngươi, liền trực tiếp đi về tát người vừa xúi giục mình một cái thật đau, rồi hỏi bà ta xem, đến tột cùng là tâm an cái gì?”. Hòa Linh cười rộ lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy oán ghét.
Hòa Tuyết tức đỏ mắt: “Ngươi!”
“Ta làm sao?”, Hòa Linh đi đến bên cạnh Hòa Tuyết, nâng cằm nàng ta lên, nói tiếp: “Nếu như ta là ngươi, về sau mỗi khi quyết định làm gì trước hết liền đến hỏi mẫu thân của mình trước. Đã ngu thì đừng có mà bước chân ra cửa!”. Nói xong, Hòa Linh lạnh lùng ghé sát vào tai nàng ta thầm thì: “Đánh chó thì phải ngó mặt chủ, lần này chỉ là một giáo huấn nhỏ thôi!”.
Hòa Tuyết giận đến phát điên, đẩy Hòa Linh một cái thật mạnh làm ngã chổng chơ ra đất: “Ngươi đừng tưởng ta không dám đánh ngươi!”.
“Hòa Tuyết, ngươi đang làm gì thế!”, giọng nói uy nghiêm bất chợt vang lên, trong thanh âm còn ẩn chứa cả tức giận.