Quý Phi Dùng Thực Lực Chửi Bậy Mà Thượng Vị

Chương 103: Bảo vệ Cao Tấn bình an.



Binh mã Hằng vương thuận lợi vào thành, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, sĩ khí như hồng, tưởng như bọn họ đã dẹp xong tòa thành trì này, như Vương gia của bọn họ đã ngồi lên bảo tọa trong điện Kim Loan.

Vạn tinh binh tiến vào từ Tân Hoa môn. Sau khi phát tín hiệu thuận lợi vào thành với người trong kinh thành, bọn họ liền giống như đi vào chỗ không người mà bước trên phố Trường An phồn hoa nhất kinh thành.

Mưu sĩ dưới trướng Hằng vương nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy có chút không đúng, liền hỏi Hằng vương:

"Vương gia, có thể trong thành này có trá."

Cao Dũng nhìn về phía trước, về đội ngũ phảng phất như không thấy điểm cuối, đắc chí vừa lòng, chỗ nào còn nghe lời mưu sĩ:

"Đừng nghi thần nghi quỷ. Tất cả bố cục trong thành chúng ta nắm trong lòng bàn ta. Cửa thành cũng bị chúng ta công chiếm rồi, còn có cái trá gì nữa?"

Mưu sĩ nói: "Phố Trường An này sao không có một ai? Chẳng lẽ dân chúng biết hôm nay chúng ta công thành?"

Hằng vương cười lạnh:

"Ngươi biết cái gì? Thám tử đã sớm đến báo, trước khi Thẩm Thái sư truyền tin cho chúng ta công thành, việc đầu tiên làm là túc thành. Phố Trường An đã sớm được ông ta thanh lý, lúc này mới giúp chúng ta tiến quân thần tốc thẳng một mạch. Ngươi nhìn mấy quầy hàng hai bên đường đi, ngã nghiêng đổ bể, không sai được."

Mưu sĩ nửa tin nửa ngờ, hắn muốn nói phố Trường An này sạch sẽ gọn gàng, không chút dáng vẻ nào như bị đấu tranh thanh lý. Mặt đất không có thi thể, không có vết máu, cũng không có vết nước quét tước tẩy rửa. Còn quầy hàng hai bên đường tuy phần lớn bị đẩy ngã trên đất, nhưng phương hướng nó ngã cũng quá nhất trí rồi...

Mà nhà của bách tính trong thành thậm chí còn không đốt đèn, cả tòa thành an tĩnh tới mức quỷ dị.

Nhưng hiện giờ Vương gia chỉ một lòng muốn bức vua thoái vị, căn bản không bình tĩnh mà nghe hắn phân tích những việc nhỏ nhặt này. Nói nhiều chỉ khiến Vương gia không vui, chuyện ngu xuẩn tự chuốc cực khổ này, mưu sĩ như hắn không thích làm.

Trong phòng chữ Thiên của lầu cao nhất khách điếm kinh thành, các cửa sổ mở ra, bên trong không đốt đèn, nhưng bên cửa sổ đáng hai bóng người.

Hai huynh đệ Thác Bạt Xiển cùng Thác Bạt Diên.

Góc nhìn của bọn họ thời khắc này, chính là quân đội Hằng vương thuận lợi thông hành trên phố Trường An.

"Không ngờ năng lực làm việc của Thẩm Thiên Phong vậy mà không tệ. Thật sự nắm được quyền bố phòng kinh thành vào tay. Quân đội Cao Dũng đã vào thành lâu như vậy mà trên phố Trường An vẫn chưa có binh mã của Ngũ thành ti đến ngăn cản." Thác Bạt Xiển vỗ cái bụng nặng trĩu nói với Thác Bạt Diên bằng ngôn ngữ Bắc Liêu.

Đối lập với sự lạc quan của hắn, Thác Bạt Diên lại cau mày.

Không đúng, Thẩm Thiên Phong không có khả năng hoàn toàn khống chế Ngũ thành Binh Mã t, ông ta không có bản lĩnh đó.

Nhưng mấy ngày nay hắn đi dạo cả ngày trên từng con phố, cũng không nhìn thấy dấu hiệu thay quân của binh sĩ kinh thành. Nếu nói đại quân đã sớm điều động, sao có thể không chút động tĩnh, binh mã kinh thành Lễ triều thật sự lỏng lẻo tới mức này?

Bỗng nhiên một pháo hoa đưa tin nổ tung trên không, chiếu sáng nửa bầu trời đêm hoàng thành.

Đây là tín hiệu hoàng cung bên kia bắt đầu chính thức bức vua thoái vị.

Thác Bạt Diên tính toán canh giờ, thời gian ước định là giờ Tý, lúc này còn kém nửa canh giờ, sao trong cung đã bắt đầu rồi? Là Thẩm Thiên Phong nóng vội, hay là có ẩn tình khác.

Một phen suy nghĩ qua đi, Thác Bạt Diên nhanh chóng nói với Thác Bạt Xiển:

"Đại ca, tình huống có biến. Chúng ta đi trước đi."

Thác Bạt Xiển không hiểu: "Trò hay vừa mở màn, không xem xong mà đi cái gì?"

"Ta cảm thấy không đúng. Mọi thứ quá thuận lợi." Thác Bạt Diên nói.

Từ lúc Thẩm Thiên Phong điều khiển Nhiếp hồn cổ trên người Cao Tấn, hết thảy sự tình đều thuận lợi đến mức khó tin, giống như vô luận bọn họ muốn làm gì, muốn bố trí cái gì cũng thành công, không vấp phải sự cản trở nào.

Đây không phải trời cao chiếu cố, là có người ở đằng sau lửa cháy thêm dầu.

Không cần biết người thêm dầu này là ai, nếu bọn họ tiếp tục lưu lại, chỉ sợ khó tránh khỏi làm con bọ ngựa trong miệng chim sẻ*.

(Trong câu 'Bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng đằng sau'.

ƯattpadTaiTheTuongPhung)

Nghĩ tới đây, Thác Bạt Diên không dám trì hoãn nữa, kéo Thác Bạt Xiển đi.

Bỗng nhiên nghe thấy trong thành 'ầm ầm' nổ mạnh hai tiếng. Hai đầu phố Trường An đột nhiên sôi trào, vô số ánh lửa tràn ra từ ngõ tối, đều nhịp tụ về phố Trường An, từng đợt 'Tiến!' hô vang giữa kinh thành an tĩnh, phá lệ mạnh mẽ.

Cao Dũng thấy tín hiệu trong cung, nhân mã của hắn lập tức sẽ đến cửa cung, rồi hắn gϊếŧ vào hoàng cung, ngồi lên cái ngai vàng hắn mơ ước bấy lâu. Nhưng biến số đột nhiên xuất hiện khiến hắn hoảng hồn.

Ngựa cưỡi cũng bị hai tiếng nổ kia dọa cho bốn vó vung loạn, đứng tại chỗ xoay quanh. Cao Dũng phí sức lực lớn mới làm nó đứng lại được. Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trong thành ánh lửa nổi lên bốn phía, vô số binh sĩ lao ra từ ngõ tối, nghiễm nhiên là tư thế vây bọn họ trong trăm dặm phố Trường An.

Mưu sĩ bên người Cao Dũng thấy tình thế không ổn, lập tức kêu lên:

"Vương gia! Có mai phục! Có trá!"

Cao Dũng choáng váng. Hắn cũng có mắt, đương nhiên nhìn thấy binh lính từ bốn phương tám hướng xông tới vây quanh bọn họ.

Hắn quay đầu ngựa lại, quyết định thật nhanh:

"Lui! Có mai phục, nhanh chóng rút lui! Kêu bọn họ nhanh chóng rút lui!"

Cao Dũng thúc ngựa chạy té khói, lúc chạy ngang một con hẻm, bị một rào cản ngựa dài đến hai trượng hất lên phía trước. Kẻ vừa rồi bị binh lính của Cao Dũng áp chế quỳ trên đất giờ đã ngẩng đầu ưỡn ngực đứng đằng sau rào cản ngựa. Tạ Đạc chân giẫm lên hàng rào, tay cầm trường kiếm. Lưỡi kiếm nhuộm đỏ máu tươi, hắn thở phì phò, búi tóc tán loạn, trên người cũng bị thương. Nhưng toàn thân lại bao phủ tư thế của người chiến thắng, cùng hình tượng tham sống sợ chết mở cửa thành khác nhau một trời một vực.

Nhìn thấy Tạ Đạc như thế, Cao Dũng dùng đầu gối cũng biết mình trúng kế bắt ba ba trong rọ của người ta. Tạ Đạc chỗ nào tham sống sợ chết mở cửa thành, hắn rõ ràng là dụ địch vào thành, trong ngoài vây đánh!

Không ngờ đại danh tướng như Tạ Viễn Thần lại sinh ra một nhi tử diễn kỹ tinh xảo, một bụng ý xấu như vậy. Cao Dũng oán hận hô lớn:

"Lên cho ta! Ai giúp bản vương phá vòng vây, thưởng hắn vạn lượng hoàng kim."

Tinh binh của Hằng vương đột nhiên bị vây quanh đã không còn sĩ khí, loạn trận cước như kiến bò chảo nóng, nghe thấy chủ thượng nhà mình ta lệnh ban thưởng, ai cũng hữu tâm vô lực.

Tạ Đạc phất cờ hiệu, trên nóc nhà phố Trường An có kỳ binh chuyên truyền tin tức, đem mệnh lệnh của Thống soái tuyên bố cho từng phân đội nhỏ trên phố dài trăm dặm.

Mệnh lệnh mới nhất của Thống soái là: Động thủ vây quét.

Các binh sĩ mai phục nhận được mệnh lệnh, phát ra tiếng hò hét rung trời, còn thêm một câu: Người đầu hàng không gϊếŧ.

Ngàn vạn tinh binh của Hằng vương đã sớm quân lính tan rã, tự biết tối nay bại cục đã định, thi nhau bỏ vũ khí đầu hàng.

Tạ Đạc bên này còn tưởng sẽ có một hồi chiến đấu kịch liệt, máu chảy thành sông, không ngờ tinh binh của Hằng vương đầu hàng nhanh như vậy, dễ dàng như vậy.

Hắn còn chưa đánh đã ghiền, đám người này chống đỡ một lát sẽ chết sao?

Trong thành trừ sáu ngàn binh lực của Thành phòng doanh và Ngũ thành Binh mã ti, còn có hai vạn binh mã Tạ Viễn Thần dùng Hổ phù của Bệ hạ điều từ tứ đại doanh đến. Bọn họ đã bắt đầu từ nửa tháng trước, mỗi đêm vào thành, chia binh ra nhiều đường, ẩn giấu lâu như vậy, chính là để đêm nay vây quanh phản tặc.

Tình huống ngoài cung cơ bản là thắng lợi áp đảo, bây giờ thì xem trong cung.

Tạ Đạc lau máu trên mặt, ánh mắt nhìn về khu kiến trúc đã thành chiến trường chính trong cung, hận không thể chắp cánh bay vào xem một chút. Đáng tiếc hắn còn nhiệm vụ khác trong người.

Dùng vạt áo lau khô vết máu trên kiếm, Tạ Đạc triệu hoán một đội tinh binh trăm người đi theo hắn truy kích về hướng ngoài thành.

Đây là mật lệnh của Bệ hạ, kêu hắn sau khi kết thúc trận chiến tại phố Trường An thì bắt sống hai vị hoàng tử Bắc Liêu. 

Tạ Đạc không dám chậm trễ, cấp tốc dẫn binh đi trước.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Thẩm Thiên Phong dẫn một đám đại thần tối nay ủng hộ Hằng vương lên ngôi chờ đợi ở đình canh gác ngoài cung. Trông thấy tín hiệu binh mã Hằng vương vào thành, lập tức hưởng ứng, lấy lý do 'Hôn quân vô đạo', cuồn cuộn kéo nhau đi bức vua thoái vị.

Nhưng trong ngoài Minh Trạch cung đều không tìm được thân ảnh Cao Tấn.

Thẩm Thiên Phong lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn. Nhưng việc đã đến nước này, muốn ông ta cứ  thế từ bỏ là không có khả năng. Thế là ông ta mặc kệ, hạ lệnh lục soát, dù phải đào sâu ba thước cũng phải tìm ra Cao Tấn.

Ông ta tự mình dẫn đội, trong tay cầm Nhiếp hồn linh, vừa dùng thủ pháp đặc biệt múa may, vừa đi khắp nơi tìm kiếm tích tung tích Cao Tấn.

Nửa canh giờ trước, Cao Tấn đã bị Tạ Khuynh làm mê choáng, giấu vào sau đống củi của Ngự Thiện phòng.

Lúc Tạ Khuynh biết đêm nay đám người Thẩm Thiên Phong động thủ, nàng đã lập mưu xem nên giấu Cao Tấn thế nào. Vì đêm nay Cao Tấn còn có một bộ giải dược cuối cùng nhất định phải uống, mới có thể triệt để giải Nhiếp hồn cổ.

Thuốc phải uống ngay giờ Tý, nhưng sau khi uống xong, Cao Tấn sẽ lâm vào hôn mê một hai canh giờ, thời gian thật không khéo.

Nếu để Cao Tấn tự chọn, phỏng chừng tám chín phần mười là hắn sẽ từ bỏ việc uống giải dược đúng giờ. Như thế hiệu quả giải độc thế nào, có di chứng hay không, chẳng ai biết.

Vì lẽ đó, Tạ Khuynh nghĩ ra cách này.

Mê hương chuyên dụng của hái hoa tặc dân gian, mặc dù khó dùng nhưng thắng ở hiệu quả bất ngờ.

Cũng do Cao Tấn không phòng bị Tạ Khuynh chút nào mới trúng chiêu của nàng.

Sau khi Cao Tấn hít mê hương vào liền trực tiếp hôn mê, Tạ Khuynh đưa hắn đến chỗ nàng đã chuẩn bị sẵn. Giờ Tý vừa đến, Tạ Khuynh liền miệng đối miệng truyền thuốc cho Cao Tấn. Trong hôn mê, lần cuối cùng Cao Tấn chịu qua thống khổ dùng thuốc...

Thẩm Thiên Phong ở trong cung tìm kiếm không chút kiêng kỵ. Tạ Khuynh trông coi Cao Tấn đằng sau đống củi của Ngự Thiện phòng, lần lượt có hai đội quan binh đến xem qua cũng không phát hiện.

Tạ Khuynh cầm chủy thủ trong tay, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Dù sao bên ngoài có lão Tạ tọa trấn, kế hoạch thu lưới tối nay chắc Cao Tấn đã bố trí xong hết rồi.

Chả quan tâm bọn người Thẩm Thiên Phong nháo ra cái đại sự gì, Tạ Khuynh ngàn dặm xa xôi trở về vốn là để bảo vệ Cao Tấn bình an. Nàng chỉ cần Cao Tấn thoát ly hiểm cảnh, sống thật tốt. Dù bên ngoài gϊếŧ lật trời, gϊếŧ đỏ cả mắt, đều không liên quan gì đến nàng.