Tiêu Hề Hề cuối cùng đã hoàn thành bước sửa mệnh cuối cùng.
Nàng mất hết sức lực ngồi bệt xuống đất, chống hai tay hai bên, một sợi tóc dài trắng như tuyết tuột khỏi vai, rơi xuống mu bàn tay.
Tiêu Hề Hề ngơ ngác nhìn sợi tóc trắng hồi lâu, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn chiếc gương đặt bên cạnh.
Thông qua gương, nàng có thể nhìn thấy bộ dạng mình lúc này.
Sắc mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, đôi mắt đờ đẫn, trông rất ngu ngơ.
Mái tóc đen tuyền ban đầu giờ đã trắng như tuyết.
Tiêu Hề Hề giơ tay phải chạm vào tóc mình, lẩm bẩm.
"Vậy mà trắng hết rồi ......"
Dù nàng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mình thế này, nàng vẫn khó mà thích ứng được.
Nàng quay đầu nhìn Lạc Thanh Hàn đang nằm trên giường.
Luồng tử khí đen vây quanh Lạc Thanh Hàn đã biến mất. Khí sắc của hắn đã khá hơn trước đây.
Xem ra sửa mệnh thành công rồi.
Tiêu Hề Hề thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần hắn vượt qua đêm nay, các sư huynh sẽ có thể xử lý hết tà vật, thuật đổi mệnh sẽ bị phá hủy.
Lông mi Lạc Thanh Hàn khẽ run lên.
Xem ra hắn sắp tỉnh rồi.
Tim Tiêu Hề Hề thắt lại, nàng vô thức đưa tay lên che tóc.
Nàng chợt nhận ra mình không thể che mái tóc trắng chỉ bằng hai tay.
Nàng không muốn Lạc Thanh Hàn thấy mình thế này.
Nàng nghiến răng, dùng chút sức cuối cùng, chật vật đứng dậy.
Tiêu Hề Hề lảo đảo đi về phía cửa, đi ngang qua bình phong, nàng với lấy áo choàng giắt trên đó khoác lên người.
Nàng đội mũ trùm đầu rộng lên để che đi mái tóc trắng của mình.
Sau đó nàng mở cửa ra ngoài.
Bầu trời bên ngoài nhuốm màu trắng bạc.
Xem ra trời sắp sáng rồi. Tiêu Hề Hề đứng ở hành lang, nhìn phía xa vắng lặng không một bóng người, trong lòng mơ hồ không biết tiếp theo nên làm gì.
Lúc này, nàng nhận thấy có tiếng bước chân đang đến gần mình.
Lần theo tiếng động, nàng thấy người tới là một thái giám trẻ tuổi.
Tiểu thái giám dừng lại trước mặt Tiêu Hề Hề, hơi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
"Nô tài Uất Cửu, bái kiến Quý phi nương nương."
Tiêu Hề Hề nheo mắt, không cần suy nghĩ đã ra tay đánh đối phương!
Uất Cửu vững vàng nắm bàn tay quét tới của nàng, mỉm cười nói.
"Trạng thái hiện giờ của Quý phi nương nương không ổn lắm nhỉ, ra đòn yếu xìu, một chút sức cũng không có?"
Tiêu Hề Hề vừa sửa mệnh cho Lạc Thanh Hàn, sức lực đã cạn kiệt, cả người rơi vào trạng thái suy yếu.
Lúc này cả người nàng đau nhức yếu ớt, đòn tấn công đương nhiên không sắc bén và hung hãn như thường lệ. Nàng nghiến răng tiếp tục tấn công Uất Cửu, đồng thới lớn tiếng hét.
"Người đâu, có thích khách!"
Nàng vừa dứt lời, tay phải của nàng đã bị Uất Cửu nắm lấy vặn ra sau, đồng thời cổ nàng bị gã bóp từ phía sau.
Mệnh môn bị người khác siết, Tiêu Hề Hề không cử động được nữa.
Nàng muốn hét to gọi cấm vệ đến.
Tuy nhiên, Uất Cửu đã đánh nàng bất tỉnh trước.
Uất Cửu buông tay để nàng ngã xuống đất, mái tóc dài trắng như tuyết giấu trong mũ trùm đầu xõa ra.
Khi thấy những sợi tóc trắng đó, gã sững sờ trong giây lát.
Nhưng thời gian cấp bách, gã không có thời gian nghĩ nhiều, nhấc chân bước vào phòng.
Hoàng đế còn chưa tỉnh, lúc này là thời điểm tốt nhất để ám sát hắn, một khi bỏ lỡ cơ hội này, sau này khó mà gϊếŧ hắn nữa.
Thật ra sau khi nhóm người Phương Vô Tửu rời đi, Uất Cửu đã có thể trốn thoát.
Tuy Nhuyễn Cốt Tán khiến cử động của gã chậm chạp, không thể dùng nội lực, nhưng gã vẫn có thể dùng độc và cổ.
Đám cấm vệ đó hoàn toàn không cản được gã, gã có thể rời nhà lao bất cứ lúc nào.
Nguyên nhân chính khiến gã ngoan ngoãn ngồi trong nhà lao đến giờ là để tìm cơ hội ám sát Hoàng đế.
Gã biết đêm nay là thời điểm mấu chốt của thuật đổi mệnh có thành công hay không, cho nên gã dùng hai kim bạc giấu trên tóc hạ gục cấm vệ đang canh giữ, rồi lẻn ra khỏi nhà lao, cải trang thành tiểu thái giám lẻn vào cung Vân Tụ.
Gã rút dao găm sắc bén từ tay áo, sải bước về phía Hoàng đế đang nằm trên giường.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hét của Bảo Cầm.
"Quý phi nương nương ngất xỉu rồi! Người đâu, mau tới đây!"
Uất Cửu dừng lại.
Lúc này gã chỉ cách giường mười thước, chỉ cần lao tới là gϊếŧ được Hoàng đế.
Nhưng ngón tay Hoàng đế đột nhiên cử động.
Hắn sắp tỉnh rồi.
Bên ngoài ngày càng có nhiều tiếng bước chân đến gần hơn.
Có một nhóm người đang chạy về hướng này.
Uất Cửu biết kế hoạch ám sát lần này của mình chắc chắn sẽ không thành công.
Gã chỉ đành rút lui chạy ra cửa, tình cờ chạm mặt Bảo Cầm.
Bảo Cầm đang ôm Quý phi hôn mê, lo lắng kêu người tới, chợt nhìn thấy một thái giám lao ra khỏi phòng, tức thì bị dọa giật mình.
Khi nhìn rõ khuôn mặt thái giám, nhịp tim của nàng đột nhiên tăng tốc, kinh ngạc hét lên.
"Uất Cửu, ngươi ......"
Lời còn chưa dứt, nàng đã bị Uất Cửu đánh bất tỉnh.
Uất Cửu đẩy nàng ra, kéo Quý phi đang hôn mê đứng dậy, vác nàng trên vai, sau đó dùng khinh công bay lên nóc nhà, nhanh chóng rời khỏi cung Vân Tụ.
Khi Triệu Hiền dẫn cấm vệ chạy tới cửa phòng ngủ, phát hiện chỉ có Bảo Cầm nằm bất tỉnh trên đất, còn Quý phi thì không thấy đâu.
Thường công công và cung nữ thái giám khác cũng chạy tới.
Đầu tiên bọn họ nghe thấy tiếng hét của Quý phi, sau đó nghe thấy tiếng hét của Bảo Cầm, biết đã xảy ra chuyện nên lập tức chạy tới đây, nhưng đã muộn một bước.
Thường công công nhờ người đỡ Bảo Cầm dậy rồi đi vào phòng ngủ.
Khi hắn thấy Hoàng đế bình an vô sự, liền thở phào nhẹ nhõm.
May là Hoàng đế không xảy ra chyện gì.
Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy Hoàng đế từ từ mở mắt.
Thường công công ngẩn ra tại chỗ.
Qua một hồi lầu hắn mới hoàn hồn, phát ra âm thanh kinh ngạc.
"Bệ hạ, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
Triệu Hiền ở ngoài cửa nghe được tiếng hét, vội vàng bước vào.
Hắn vừa vào cửa, đúng lúc nhìn thấy Hoàng đế ngồi dậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, lập tức quỳ một gối, hưng phấn nói.
"Mạt tướng bái kiến bệ hạ!"
Lạc Thanh Hàn giơ tay lên xoa trán.
Hắn cảm thấy hình như mình đã ngủ rất lâu, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, hắn dường như ngủ chưa được bao lâu.
Thường công công lo lắng hỏi "Bệ hạ, ngài có thấy không khỏe chỗ nào không?"
Lạc Thanh Hàn cẩn thận cảm nhận, ngoài tay chân hơi mất sức, không có gì khó chịu.
Đầu tiên hắn nhìn Thường công công và Triệu Hiền, sau đó đưa mắt về phía cửa.
"Vừa nãy trẫm nghe bên ngoài có người hét cứu mạng, đã xảy ra chuyện gì?"
Thường công công vội nói "Vừa rồi có thích khách lẻn vào cung Vân Tụ, đánh Bảo Cầm cô nương bất tỉnh, vừa nãy người nghe tiếng hét cứu mạng, hẳn là của Bảo Cầm cô nương."
Vừa nghe thấy hai từ thích khách, sắc mặt Lạc Thanh Hàn tức thì hơi đổi.
Đôi mắt đen nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi.
"Quý phi đâu? Thích khách có làm nàng bị thương không?"