Tiêu Hề Hề "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta nói thật đấy, ta có thể đoán được quá khứ và tương lai của ngươi, ba năm sau ngươi sẽ gặp được cha ruột của mình, bây giờ ta có thể xúc tiến chuyện này trước ba năm."
Uất Cửu nheo mắt "Tốt nhất cô đừng lừa ta, nếu không cô cứ chờ bị ta gϊếŧ đi."
Bánh nướng này được làm bằng bột mì nguyên chất, không thêm đường hay muối, có cảm giác khô miệng, chẳng có mùi vị gì, cũng không tính là ngon. Nhưng Tiêu Hề Hề chưa từng kén chọn.
Đối với nàng, chỉ cần có ăn là được.
Nàng đối xử bình đẳng với tất cả món ăn làm thỏa mãn dạ dày của mình!
Tiêu Hề Hề ăn xong một cái bánh nướng, liền chìa tay đòi cái thứ hai.
Uất Cửu ghét bỏ nhìn nàng "Sao cô có thể ăn nhiều như vậy?"
Tiêu Hề Hề tự tin trả lời "Ta đây gọi là được ăn là phúc."
Uất Cửu dứt khoát đưa hết bốn cái bánh trong tay cho nàng.
Gã cứ tưởng nhiêu đây là đủ rồi.
Tuy nhiên, gã vẫn đánh giá thấp sức ăn của nữ nhân này.
Tiêu Hề Hề ăn xong bốn cái bánh nướng, lại chìa tay về phía gã.
"Còn nữa không?"
Uất Cửu "......"
Gã mặt không biểu cảm mở túi lấy thêm bốn cái bánh nướng.
Gã định đưa hai cái cho Tiêu Hề Hề, còn hai cái để mình ăn.
Kết quả Tiêu Hề Hề đưa tay giật hết bốn cái bánh trong tay gã. Nàng vừa ăn vừa nói "Cảm ơn, nhiêu đây đủ rồi."
Uất Cửu "......"
Gã hung dữ hét lên "Cô ăn hết phần của ta thì ta ăn cái gì?"
Tiêu Hề Hề vặn lại "Không phải ngươi vẫn còn đó sao?"
Uất Cửu gầm lên "Hết rồi! Không còn gì nữa! Đều bị cô ăn hết rồi!"
Tiêu Hề Hề nghe vậy, tốc độ ăn bánh của nàng lập tức chậm lại.
Uất Cửu thấy vậy, còn tưởng nàng sẽ chia cho gã hai cái bánh, vẻ mặt nhanh chóng dịu lại.
Gã định đưa tay ra nhận thì thấy Tiêu Hề Hề nhét hai cái bánh vào trong ngực, lùi lại hai bước tránh xa gã, rõ ràng là sợ gã giật đồ ăn trong tay nàng.
Uất Cửu "......"
Tay gã đông cứng giữa không trung, không thể cử động, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Gã cảm nhận sâu sắc thứ gọi là giận muốn tắt thở!
Tiêu Hề Hề vẫn đang nhét bánh nướng vào miệng.
Hai má phồng lên như con sóc ăn vội.
Uất Cửu nghiến răng, giọng điệu cực kỳ hung ác.
"Ăn nhiều như vậy, mập chết cô!"
Tiêu Hề Hề mỉm cười cong mắt "Trời sinh ta có thể chất ăn không mập."
Uất Cửu "......"
Cơn tức ứ trong cổ họng, gần như khiến gã nghẹn chết.
Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn xong hai cái bánh, sau đó sờ sờ hai cái bánh còn lại trong ngực.
Thật ra nàng vẫn chưa no.
Nhưng không biết bữa ăn tiếp theo sẽ ăn ở đâu.
Để đảm bảo, nàng quyết định giữ lại hai cái bánh cuối cùng, nếu thật sự không được nữa thì mới ăn.
Uất Cửu càng giận hơn khi thấy nàng thà trữ đồ ăn còn hơn chia sẻ với gã.
Đó là đồ ăn của gã! Là của gã!
Cả một cái bánh mà cũng không chia cho gã!
Thật đáng ghét!
Tiêu Hề Hề phớt lờ ánh mắt tức giận của gã, bình tĩnh nói.
"Không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi."
Uất Cửu cứng ngắc nói "Ta còn chưa ăn sáng, ta đói."
Tiêu Hề Hề chỉ tay vào túi nước bên cạnh.
"Không phải ngươi còn nước đó sao? Uống thêm nước đi, ít ra thì cũng có thể no nước."
Uất Cửu "......"
Gã nặn ra nụ cười hung ác "Không cần, ta tức no rồi."
Tiêu Hề Hề nhún vai "Nếu vậy thì chúng ta xuất phát thôi."