Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 1084: Ngươi hối hận rồi?



Tiêu Hề Hề ngửi mùi rượu thơm nồng, con sâu tham ăn trong bụng lập tức trỗi dậy.

Nhưng nàng vẫn nhớ lời Lạc Thanh Hàn dặn.

Nàng buộc mình phải rời mắt khỏi hũ rượu “Ta không uống, ta chỉ ăn thôi.”

Nói xong nàng cầm đũa gắp một miếng thịt dê lớn trong nồi ra ăn.

Uất Cửu cầm hũ rượu lên rót hai ly.

Gã đẩy một ly đến bên tay Tiêu Hề Hề.

“Không định uống thật sao? Rượu này ngửi rất thơm.”

Tiêu Hề Hề vùi mặt vào trong bát, vừa ăn vừa nói “Ta không uống.”

Uất Cửu “Uống một chút sẽ không say.”

Tiêu Hề Hề sợ bản thân không kiềm chế được, uống một chút lại muốn uống thêm.

Nàng kiên quyết phớt lờ dụ dỗ của Uất Cửu, chuyên tâm ăn uống.

Uất Cửu thấy vậy, khẽ tặc lưỡi, hơi thất vọng nói.

“Chán chết.”

Sau khi hai người ăn no uống đủ, Uất Cửu chuẩn bị tính tiền.

Vệ nương tử nói “Bàn của hai người đã có người trả tiền rồi.”

Uất Cửu sững sờ “Ai giúp chúng ta trả tiền?”

Vệ nương tử chỉ vào bàn ở trong góc.

“Là bọn họ.”

Uất Cửu nhìn theo hướng bà chỉ, sau đó nhận ra khách ngồi ở bàn trong góc chính là chàng trai có khuôn mặt trẻ con mà gã gặp tối qua.

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con vẫn luôn chú ý đến Uất Cửu.

Hắn thấy Uất Cửu đang nhìn về phía mình, cong môi mỉm cười.

Uất Cửu hơi nhướng mày.

Gã nói với Tiêu Hề Hề mấy câu rồi đi về phía chiếc bàn trong góc.

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con dường như không ngờ gã sẽ trực tiếp tới đây, hắn hơi sửng sốt, sau đó đứng dậy cung kính gọi.

“Thiếu gia.”

Uất Cửu ngồi xuống ghế trống đối diện, cười như có như không hỏi.

“Các người luôn theo dõi ta?”

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con rót một tách trà nóng, đẩy nó đến trước mặt Uất Cửu, nói “Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ ngài an toàn.”

Uất Cửu không động đến tách trà, cứ nhìn chàng trai có khuôn mặt trẻ con trước mặt.

“Ta không cần các người bảo vệ.”

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con “Ngài là con trai của Lãng tướng quân, nếu chuyện này bị người khác biết, có thể sẽ gây nguy hiểm cho ngài, chúng tôi nhất định phải đi theo ngài, để đảm bảo an toàn cho ngài. Nếu ngài không muốn thấy chúng tôi, chúng tôi có thể cẩn thận hơn, đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa.”

Uất Cửu “Nói vậy, các người định cứ đi theo ta thế sao?”

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con “Chúng tôi phụng lệnh hành sự, mong ngài lượng thứ.”

Hắn tưởng Uất Cửu sẽ cảm thấy bất mãn, dù sao Uất Cửu trông giống người rất khó hòa hợp.

Ngoài dự đoán là Uất Cửu không thấy bất mãn, ngược lại còn cười ôn hòa.

“Nếu đã như vậy, hay là các người giúp ta làm chút chuyện?”

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con sững sờ một lúc rồi đáp “Đương nhiên, được cống hiến cho ngài là vinh dự của chúng tôi.”

Uất Cửu móc móc ngón tay về phía hắn, ra hiệu cho hắn lại gần.

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con đứng dậy, không do dự bước tới, khom người cúi đầu.

Uất Cửu thì thầm vào tai hắn mấy câu.

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con nói không thành vấn đề.

“Chúng tôi mặc thiếu gia sai khiến!”

Sau đó Uất Cửu bưng trà lên nhấp một ngụm “Cứ thế đi, ta đi trước.”

Gã đứng dậy đi bước hai, rồi dừng lại quay đầu nhìn chàng trai có khuôn mặt trẻ con.

“Mãi chưa hỏi ngươi, nên gọi ngươi là gì?”

Chàng trai có khuôn mặt trẻ con “Tại hạ Đồ Lăng.”

Uất Cửu khẽ gật đầu “Đồ Lăng, ta nhớ rồi.”

Gã quay lại với Tiêu Hề Hề, nói với nàng có thể đi rồi.

Tiêu Hề Hề đứng dậy, theo gã ra ngoài, vừa đi vừa hỏi.

“Ngươi nói gì với người đó?”

Uất Cửu cười thần bí “Cô đoán xem.”

Tiêu Hề Hề “……”

Bỏ đi, lẽ ra nàng không nên hỏi.

Trước khi đi, Uất Cửu muốn nhìn Uất gia lần cuối.

Khi đi ngang qua nhà họ Giang, bọn họ thấy một nhóm người đang tụ tập trước nhà họ Giang, trong đó còn có mấy bổ khoái.

Mọi người thì thầm với nhau, bàn tán không ngừng.

“Không biết Giang thúc đã tạo nghiệt gì, trước thì nuôi một đứa con bất hiếu, bây giờ đứa con bất hiếu bị người khác giết chết.”

“Con trai ông ấy là tên côn đồ, còn sống cũng chỉ là tai họa, ngược lại chết rồi sẽ khiến mọi người yên tâm hơn.”

“Không thể nói như vậy, tốt xấu gì cũng là một mạng người.”

“Giang thúc tuổi đã cao, chỉ có một đứa con trai, bây giờ con trai chết, chỉ còn lại ông ấy và con dâu, thêm hai đứa cháu trai, mẹ góa con côi thêm một người già, sau này phải sống ra sao?”

……

Đám đông bị bổ khoái cưỡng ép tách ra làm hai, chừa một lối đi.

Hai nha dịch khiêng cáng bước ra.

Thi thể trên cáng được phủ vải trắng nên không thể thấy gì.

Giang thúc và con dâu đi theo phía sau, khóc lóc thảm thiết.

Uất Cửu đứng phía sau đám đông, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tiêu Hề Hề thăm dò hỏi “Ngươi hối hận rồi?”

Uất Cửu cong môi cười “Một chút cũng không.”

Năm đó Giang Thành Tài giúp kẻ ác làm chuyện xấu, khiến gã bị chia cắt với người nhà, còn khiến gã nhận giặc làm cha, món nợ này không phải chỉ giết một Giang Thành Tài là có thể trả sạch.

Gã muốn những người còn lại trong nhà họ Giang cũng phải cảm nhận nỗi đau xa cách người thân giống như gã.

Cảnh tượng trước mắt đúng như điều gã muốn.

Gã biểu thị rất hài lòng.

Sau khi về Uất gia, Uất Cửu dạo một vòng từ trong ra ngoài.

Gã nhìn nó rất kỹ, như muốn khắc sâu từng chi tiết trong căn nhà này vào đầu để sau này không quên.

Cuối cùng gã cũng ra khỏi cổng.

Xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cổng.

Tiêu Hề Hề ngồi trên xe ngựa, nhìn Uất Cửu xoay người, chậm rãi đóng cổng lại.

Cánh cổng dần dần đóng lại, khung cảnh trong nhà từng chút thu nhỏ, cuối cùng hoàn toàn bị ngăn cách ở phía bên kia cánh cổng.

Uất Cửu tự mình khóa cổng lại, xoay người đi về phía xe ngựa.

Tiêu Hề Hề hỏi “Ngươi không cần tìm một người giúp ngươi trông coi căn nhà này sao?”

Căn nhà này trồng rất nhiều hoa và cây, phải thường xuyên có người chăm sóc dọn dẹp, nếu không căn nhà sẽ sớm hoang phế.

Uất Cửu vén gấu quần lên, tiêu sái ngồi lên ván xe, bình tĩnh nói.

“Không cần, căn nhà này sẽ không có người ở nữa, có sạch sẽ đến đâu cũng vô dụng.”

Nhà sở dĩ gọi là nhà vì có người nhà quan tâm yêu thương gã.

Nhưng hiện giờ gã không còn người nhà.

Căn nhà đó không còn là nhà, nó chỉ được xem như là một căn nhà có vẻ ngoài hào nhoáng.

Uất Cửu nhẹ nhàng lắc dây cương, đánh xe về phía trước.

Khoảng cách ngày xa dần, Uất gia phía sau ngày càng nhỏ hơn.

Uất Cửu không nhìn lại.

Gã bình tĩnh nhìn về phía trước.

Ở đây đã không còn ai có thể khiến gã dừng chân nhớ về.

Nhưng phía trước vẫn còn kẻ chủ mưu khiến gã nhà tan cửa nát.

Tiêu Hề Hề lấy một ít phấn thơm trong túi rắc ra ngoài cửa sổ xe.

Hương thơm phảng phất trong gió lạnh rồi nhanh chóng nhạt phai.

Nàng cất túi thơm đi, rồi hỏi.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Uất Cửu không quay đầu lại nói “Về Thiên Môn gặp nghĩa phụ của ta.”

Tiêu Hề Hề “Vậy ngươi giải huyệt đạo trên người ta đi, như vậy ta cũng có thể góp chút sức.”

Uất Cửu “Bây giờ không được, chờ thêm một chút, thời cơ đến, ta tự nhiên sẽ giải huyệt đạo cho cô.”