Không phải hắn coi thường Trưởng công chúa Hoa An, mà vị Trưởng công chúa này từ nhỏ ăn sung mặc sướиɠ, đừng nói là tự tay gϊếŧ người, đến cả một con gà cũng chưa từng gϊếŧ qua.
Bây giờ bà lại thề gϊếŧ môn chủ Thiên Môn?
Chuyện này giống như một đứa trẻ ba tuổi đang đòi ra chiến trường gϊếŧ địch, khiến người khác khó mà tin được.
Trưởng công chúa Hoa An nghiến răng nói "Làm một người mẹ, ta có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ con mình, kể cả gϊếŧ người!"
Lạc Thanh Hàn kiên định nhìn bà một lát.
Trong mắt bà hiện lên vẻ quyết tâm, giống như tráng sĩ chặt tay, sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
*truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ. Lạc Thanh Hàn "Vậy thử làm theo người nói đi."
......
Lúc Trưởng công chúa Hoa An bước ra khỏi noãn các, y phục sau lưng bà đã ướt đẫm mồ hôi.
Bà có cảm giác như vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan.
Thật ra, bà không chắc mình có thể thuyết phục được Hoàng đế đồng ý với vụ mua bán mà bà đề xuất hay không.
Bà thậm chí còn chuẩn bị cho hoàn cảnh xấu nhất, nếu Hoàng đế thật sự không cho bà cơ hội lấy công chuộc tội, bà sẽ tự sát ngay tại chỗ, dùng mạng và máu tươi của mình chấm dứt chuyện này.
Con dao găm giấu trong ống tay áo chính là để bà kết liễu cuộc đời.
Dù làm vậy rất có thể sẽ khiến người không biết chuyện lầm tưởng Hoàng đế ép chết cô mẫu, chuyện này sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến danh tiếng của Hoàng đế.
Nhưng bà không thể lo nghĩ được nhiều như vậy nữa. Chỉ cần có thể giữ được người nhà và con cái, bà có thể làm bất cứ điều gì! Có thể trả giá bất cứ thứ gì!
May là Hoàng đế đã chấp nhận đề nghị của bà, bằng lòng cho bà một cơ hội cuối cùng.
Trưởng công chúa Hoa An thở dài một hơi, tảng đá lớn treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Bà bắt gặp ánh mắt lo lắng quan tâm của con trai, mỉm cười nói.
"Không sao rồi, chúng ta về nhà thôi."
Hạ Dịch Phi cẩn thận quan sát biểu cảm của bà, tuy sắc mặt của bà vẫn không tốt lắm, nhưng tinh thần dường như đã tốt hơn trước rất nhiều.
Xem ra hiểu lầm giữa bà và Hoàng đế đã được giải quyết.
Hạ Dịch Phi yên tâm nói "Ừm, con đỡ người xuống cầu thang."
Hai người ngồi xe ngựa rời cung, trở về phủ Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa Hoa An dặn dò Hạ Dịch Phi.
"Hai ngày nữa ta có thể phải ra ngoài một chuyến, trong khoảng thời gian này con không được ra ngoài, an tâm ở nhà đọc sách, đã nhớ chưa?" Hạ Dịch Phi "Người muốn đi đâu?"
Trưởng công chúa Hoa An "Ta đi gặp một người rất quan trọng, nếu mọi việc suôn sẻ, ta sẽ sớm trở về."
Hạ Dịch Phi nhịn không được hỏi "Lỡ như không suôn sẻ thì sao?"
Trưởng công chúa Hoa An khẽ cười "Nhất định sẽ suôn sẻ."
......
Đúng lúc này Ngọc Lân vệ gửi một mật thư vào cung.
Lạc Thanh Hàn không cần Thường công công dâng lên, hắn đích thân nhận mật thư từ Ngọc Lân vệ.
Mở phong bì, lấy ra hai tờ giấy viết thư mỏng.
Tờ đầu tiên do Phương Vô Tửu viết.
Y trình bày ngắn gọn súc tích những gì phát hiện được ở huyện Linh Đài.
Tờ thứ hai là do Tiêu Hề Hề viết.
Đây chính là thư mà nàng để lại ở Uất gia, Phương Vô Tửu nhét luôn vào phong bì cùng với mật thư gửi cho Hoàng đế.
Chữ viết của Tiêu Hề Hề quá dễ nhận biết, Lạc Thanh Hàn vừa nhìn đã nhận ra chữ viết của nàng.
Nếu nàng đã có thể để lại lời nhắn, có nghĩa nàng vẫn an toàn.
Lạc Thanh Hàn đọc đi đọc lại thư nàng viết nhiều lần, như muốn thông qua chữ viết nhìn thấy người mà hắn vô cùng nhớ nhung trong lòng.
Hắn cẩn thận cất tờ giấy đi, nói với Thường công công.
"Đi gọi Triệu Hiền tới."
"Vâng."
Chốc sau, Triệu Hiền xuất hiện trước mặt Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn nói "Vụ án của Bảo Phúc đã sáng tỏ, các cung nữ và nữ quan kia cũng thả hết đi, chuyện này tạm thời kết thúc."
Triệu Hiền cung kính đáp "Vâng."
Lạc Thanh Hàn "Ngoài ra ngươi cũng chuẩn bị đi, hai ngày nữa trẫm phải rời cung một chuyến."
Sắc mặt Triệu Hiền hơi thay đổi, Hoàng đế muốn rời cung trong thời điểm nhạy cảm này, e là không thích hợp.
"Bên ngoài hiện giờ không thái bình, nếu bệ hạ có gì dặn dò, có thể nói với mạt tướng, mạt tướng nhất định giúp ngài hoàn thành."
Giọng Lạc Thanh Hàn càng lạnh hơn "Trẫm tự có tính toán, ngươi cứ làm theo là được."
Triệu Hiền không dám khuyên nữa, chỉ đành đáp lại.
"Mạt tướng tuân lệnh."
Sau đó Lạc Thanh Hàn lại triệu kiến tướng quân của Thiên Cơ Vệ, ra lệnh nhanh chóng tra rõ lai lịch những người Tây Vực đang ẩn nấp ở huyện Linh Đài, giám sát chặt chẽ động thái của nhóm người đó.
Kế đó, Lạc Thanh Hàn triệu kiến Anh vương Lạc Dạ Thần và Lại bộ Thị Lang Lệ Khinh Ngôn.
Ba người mở một cuộc họp bí mật, chủ đề của cuộc họp là làm sao ổn định triều cương trong thời gian Hoàng đế vắng mặt.
Phần lớn thời gian đều là Lệ Khinh Ngôn nói, Lạc Thanh Hàn thỉnh thoảng bày tỏ vài ý kiến, Lạc Dạ Thần không chen vào được, chỉ có thể ngoan ngoãn làm người nghe.
Kết thúc cuộc họp, Lạc Dạ Thần lòng nặng trĩu trở về vương phủ.
Y phất tay cho mọi người lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại y và Anh vương phi.
Lạc Dạ Thần cau mày nói "Hoàng thượng nói hai ngày nữa sẽ rời Thịnh Kinh, hy vọng trong thời gian đệ ấy vắng mặt, ta có thể giúp xử lý một số sự vụ khẩn cấp trong triều."
Bộ Sanh Yên "Không phải chàng luôn muốn nắm giữ quyền lực sao? Lệnh này của Hoàng đế chẳng phải hợp ý chàng sao? Chàng nên vui mới đúng."
Nếu là trước đây, Lạc Dạ Thần quả thật sẽ rất vui.
Y ước gì Lạc Thanh Hàn có thể nhanh chóng nhường ngôi!
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, y đã trưởng thành lên rất nhiều.
Y lo lắng nói "Đệ ấy có thể giao quyền cho ta như vậy, chứng tỏ đệ ấy đã chuẩn bị phương án dự phòng, vốn không sợ ta nhân cơ hội đoạt quyền."
Bộ Sanh Yên nhướng mày, có hơi ngạc nhiên.
"Ây dô, cái đầu nhỏ của chàng cuối cùng được khai sáng rồi!"
Mặt Lạc Dạ Thần đỏ bừng, tức giận nói "Nàng có ý gì? Lẽ nào ở trong lòng nàng, ta luôn là một kẻ đầu óc ngu ngốc sao?!"
Bộ Sanh Yên cười cười, không nói gì.
Thật ra, nàng còn nghĩ nhiều hơn Lạc Dạ Thần.
Sở dĩ Hoàng đế có thể dứt khoát giao quyền cho Lạc Dạ Thần như vậy, có thể thấy được là vì hắn tự tin ngồi vững ngai vàng, không sợ Lạc Dạ Thần thừa cơ đoạt quyền, cũng có thể xem như là một cách thăm dò của Hoàng đế.
Hắn muốn nhân cơ hội này kiểm tra Lạc Dạ Thần, xem Lạc Dạ Thần có thể chống lại lòng tham, giữ đúng bổn phận khi đối mặt với quyền lực trước mắt hay không?
Một khi Lạc Dạ Thần vượt giới hạn, đồng nghĩa tự tay trao cho Hoàng đế một cơ hội đường hoàng xử lý mình.
Cuối cùng, chờ đợi Lạc Dạ Thần chắc chắn là một kết cục thê thảm.
Bộ Sanh Yên không nói những lời này.
Nàng hy vọng mình chỉ đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nàng hy vọng trong lòng Lạc Dạ Thần vẫn giữ niềm tin vào quan hệ gia đình.
Nàng hy vọng Lạc Dạ Thần sẽ không bao giờ chịu bất kỳ tổn hại nào.
Lạc Dạ Thần không nghĩ nhiều như vậy, y còn tưởng Bộ Sanh Yên đang cười nhạo mình, suýt nữa tức chết.