Lạc Dạ Thần là kiểu người tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, bản thân y thích vàng nên nghĩ rằng người khác cũng thích vàng, thế nên đặc biệt nhờ người làm một bức tượng Phật bằng vàng dâng cho Tần hoàng hậu.
Kết quả, Tần hoàng hậu không khen một lời, qua loa bảo y lui xuống.
Lạc Dạ Thần trong lòng không phục, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cam chịu trở về chỗ.
Kế đó, các hoàng tử khác lần lượt tiến lên dâng lễ vật chúc thọ.
Tiêu Hề Hề chỉ là một Lương đệ nhỏ bé của Thái tử, không đủ tư cách dâng lễ vật, lễ vật nàng mang đến đã giao cho ma ma quản sự bên cạnh Tần hoàng hậu, chắn hẳn đã nằm lẫn với lễ vật của người khác.
Duy trì tư thế ngồi quỳ trong thời gian dài làm Tiêu Hề Hề cảm thấy bắp chân có hơi tê.
Nàng lặng lẽ đưa tay xoa xoa bắp chân. Nàng cảm thấy động tác của mình rất kín kẽ, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn nhận ra.
Nàng nghĩ hắn sẽ nói vài câu an ủi, nhưng hắn chỉ nói bốn chữ.
"Ngồi nhiều sẽ quen."
Tiêu Hề Hề "......"
Nếu người không phải Thái tử, với tính tình của người nhất định sẽ độc thân suốt đời!
Khó khăn lắm mới đợi được phần dâng lễ vật kết thúc, đồ ăn cuối cùng đã được dâng lên.
Khi những món ngon lần lượt được dâng lên và đặt trước mặt Tiêu Hề Hề, lập tức nàng không còn thấy eo mỏi chân đau nữa!
Nàng cầm đũa lên, gắp một miếng thịt gà, định nhét vào miệng, lại thấy Lạc Thanh Hàn đang nhìn mình.
Gương mặt ngài ấy vẫn đẹp trai như vậy, khí chất vẫn lạnh lùng như vậy.
Tiêu Hề Hề nháy mắt đã hiểu. Trên bàn ăn, cần phải mời ông chủ ăn trước, đây là quy tắc!
Nàng chủ động gắp thịt gà vào bát của hắn, nịnh bợ cười nói.
"Người ăn trước."
Thường công công bên cạnh thấy vậy, định nói Thái tử Điện hạ không thích ăn thịt gà.
Nhưng còn chưa kịp nói thì thấy Thái tử Điện hạ đã gắp miếng thịt gà bỏ vào miệng.
Thường công công "......"
Được thôi, người vui là được.
Tiêu Hề Hề háo hức hỏi "Có ngon không?"
Lạc Thanh Hàn thật sự không thích ăn thịt gà, nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo đầy chờ mong của nữ nhân kia, hắn đột nhiên cảm thấy thịt gà trong miệng cũng không khó ăn lắm.
Hắn nhàn nhạt đáp "Cũng được."
"Ăn nữa không?"
"Ừm."
Vì muốn ông chủ ăn uống vui vẻ, Tiêu Hề Hề đã làm việc chăm chỉ như một công cụ, gắp rau múc canh cho hắn, phục vụ hết sức tận tình. Nhìn thấy cảnh này, Bảo Cầm vui mừng suýt rớt nước mắt.
Khuê nữ ngốc nhà mình trưởng thành rồi, biết lấy lòng Thái tử rồi.
Rượu quá tam tuần, Thái hậu, Hoàng đế, Hoàng hậu lần lượt rời tiệc.
Không có các vị đại lão, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái tự nhiên hơn.
Đại hoàng tử Lạc Dạ Thần một tay xách hủ rượu, một tay cầm ly, bước đến chỗ Lạc Thanh Hàn.
Lạc Dạ Thần xem ra đã uống rất nhiều, hai má ửng hồng, toàn thân nồng nặc mùi rượu, giọng nói lè nhè.
"Tam đệ, nào, huynh đệ chúng ta uống một ly!"
Nói xong, y cũng không quan tâm đối phương có muốn hay không, liền rót cho đối phương một ly.
Lạc Thanh Hàn không thích uống rượu.
Khuôn mặt hắn lạnh lùng vô cảm.
"Đại hoàng huynh, huynh say rồi."
"Ta không say, mau uống đi!" tính tình Lạc Dạ Thần vốn không tốt, lúc này còn có tác dụng của rượu, càng dễ nóng nảy.
Thấy Lạc Thanh Hàn không nhúc nhích, y tức giận mắng "Ta là đại ca của ngươi, bảo ngươi uống ngươi còn không bằng lòng à? Hay là ngươi nghĩ ngươi trở thành Thái tử rồi thì không nhận Đại hoàng huynh này nữa?"
Giọng của y không nhỏ, thu hút chú ý của các hoàng tử khác.