Mỗi lần Thái tử Điện hạ ăn chỉ nói mấy câu đại loại như cũng được, có thể làm Thái tử kén chọn nói được chữ ngon, thì mức táo này phải ngon tới cỡ nào chứ? Muốn ăn thử quá đi!
Trong lòng Tiêu Hề Hề như bị mèo cào, cảm giác muốn ăn nhưng không thể ăn khó chịu quá đi mất!
Lạc Thanh Hàn lại cầm một miếng mơ khô, cố tình lắc nó trước mặt nàng như trêu một con mèo.
"Muốn ăn không?"
Tiêu Hề Hề điên cuồng gật đầu "Muốn muốn muốn!"
Lạc Thanh Hàn đưa miếng mơ khô tới miệng nàng.
Nàng không chút do dự mở miệng cắn.
Vì cắn quá nhanh, không cẩn thận cắn vào đầu ngón tay hắn.
Lạc Thanh Hàn vô thức buông tay.
Tiêu Hề Hề tức thì ngậm miếng mơ khô đi, như thể nàng sợ ai cướp, cố ý lùi về phía sau, lấy tay che miệng, rồi nhai nhóp nhép.
Rất ngọt, ngon quá!
Thái tử Điện hạ quả nhiên có mắt nhìn, thả tim cho ngài ấy!
Mải mê ăn mà nàng không để ý đến ánh mắt dần u ám của Thái tử.
Hắn chậm rãi xoa xoa đầu ngón tay, như đang nhớ lại cảm giác bị cắn vừa rồi, có hơi đau, còn có hơi tê. Hắn lại cầm một miếng đào khô.
"Muốn ăn nữa không?"
Đối mặt với cám dỗ của đồ ăn ngon, Tiêu Hề Hề hoàn toàn không thể từ chối.
Nàng lập tức sáp tới gần, há miệng cắn đào khô trong tay hắn.
Lần này rút kinh nghiệm, nàng không cắn trúng ngón tay Lạc Thanh Hàn nữa, nàng chuẩn xác cắn miếng đào khô, sau khi tha đi thì nhai nuốt vào miệng.
Ăn xong, nàng đặt tay lên đùi hắn, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn hắn không chớp mắt, đôi mắt hạnh đầy chờ mong.
Trông rất giống mèo con đang chờ được cho ăn, vô cùng ngoan ngoãn.
Lạc Thanh Hàn muốn cứ thế ôm nàng vào lòng, mãnh liệt yêu thương nàng.
Nhưng hắn còn bệnh, không thể quá thân mật với nàng.
Lạc Thanh Hàn đút cho nàng thêm mấy miếng mứt hoa quả, sau đó nói "Được rồi."
Bảo Cầm lập tức dọn dĩa mứt hoa quả, kế đó cung nữ khác mang nước ấm đến. Tiêu Hề Hề mong chờ nói "Thần thϊếp vẫn muốn ăn."
Vừa rửa tay, Lạc Thanh Hàn vừa nhàn nhạt nói "Buổi tối không được ăn quá nhiều đồ ngọt, không tốt cho răng."