Ti Trúc đâm lao thì phải theo lao, chỉ đành cố hết sức giành lấy đồng cảm cho mình.
"Vừa rồi Tiêu lương đệ thật sự không nói gì, là nô tỳ nhớ lại vài chuyện trước kia trong nhà, nhất thời nhịn không được nên mới khóc, nô tỳ biết quy tắc trong cung, thân làm nô tỳ không được tùy tiện khóc, là nô tỳ sai, nô tỳ bằng lòng chịu phạt."
Miệng thì nói lời thỉnh tội, nhưng mặt lại cố tình ngẩng lên.
Lúc này, giọt nước ngấn trên khóe mắt, trông còn đáng thương hơn vừa nãy.
Nếu chiêu này của nàng sử dụng với nam nhân khác, có lẽ sẽ thành công, tiếc thay hiện giờ nàng đang đối mặt với móng heo không cảm xúc.
Thái tử chẳng những không mềm lòng, ngược lại vì bộ dạng đạo đức giả của nàng, càng chán ghét nàng hơn.
"Gần đây, ngày ngày ngươi trưng bộ mặt không vui, hôm nay còn khóc lóc trước mặt nhiều người, bộ dáng như bị bóc lột áp bức vậy, sao hả? Ngươi muốn cho mọi người biết ngươi ở chỗ ta chịu ấm ức lắm sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ti Trúc nhất thời tái nhợt, cuống quýt phủ nhận "Nô tỳ tuyệt đối không có ý đó!"
"Vậy ngươi suốt ngày bày vẻ mặt khổ sở cho ai xem?"
Ti Trúc rơm rớm nước mắt giải thích "Sắc mặt nô tỳ không tốt, là vì mỗi sáng sớm đều phải đi hứng sương, quả thật rất mệt."
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi "Ngươi đang trách ta không nên sai ngươi đi hứng sương?"
"Không phải, nô tỳ không có ..."
"Nhìn ngươi như vậy, hẳn sớm đã bất mãn với ta, cũng đúng, ngươi vốn là đại cung nữ của điện Tiêu Phòng, bị đưa đến điện Lân Đức, quả thật uất ức cho ngươi rồi."
Lúc này Ti Trúc hoàn toàn hoảng sợ.
Nàng chưa từng ngờ tới mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này!
Nàng cố ý úp úp mở mở, là vì muốn chia rẽ quan hệ của Thái tử và Tiêu lương đệ, chưa từng nghĩ sẽ lôi điện Tiêu Phòng vào! Nàng biết tính tình của Tần hoàng hậu, nếu Tần hoàng hậu nghe được những lời này, nàng chỉ có con đường chết.
Ti Trúc hoảng sợ dập đầu cầu xin "Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nên nói bậy, cầu xin Điện hạ khai ân, tha cho nô tỳ lần này đi!"
Lạc Thanh Hàn từ trên cao nhìn nàng, không giấu vẻ chán ghét trong mắt.
"Mẫu hậu phái ngươi đến chăm lo cuộc sống hàng ngày của ta, vốn là một ý tốt, nhưng tâm tư ngươi quá lớn, không vừa ý điện Lân Đức quá nhỏ này của ta, nếu đã như vậy, ta cũng không ép ngươi ở lại."
"Người đâu, đưa Ti Trúc đến Hoán Y cục."
Sắc mặt Ti Trúc biến đổi.
Hoán Y cục là nơi chuyên giặt y phục, là một trong những nơi có hoàn cảnh tệ nhất trong hoàng cung, cơm không đủ no mặc không đủ ấm, ngày đêm đều phải giặt y phục, một khi bị đưa đến đó, không chết cũng sẽ mất một lớp da! "Điện hạ tha mạng, nô tỳ sai rồi, sau này nô tỳ không dám nữa!"
Lạc Thanh Hàn bỏ đi, không nhìn nàng.
Ti Trúc muốn đuổi theo, nhưng bị hai thái giám bịt miệng, cưỡng ép kéo đi.
Chẳng mấy chốc, người trong điện Lân Đức đều biết Ti Trúc bị đưa đến Hoán Y cục.
Trong số những người này, Bảo Cầm là người vui nhất.
Nàng luôn đề phòng Ti Trúc, sợ Ti Trúc cướp đi sự sủng ái của Thái tử.
Bây giờ Thái tử cuối cùng cũng đuổi người đi, dù là nguyên nhân gì, đối với Tiêu lương đệ mà nói là một chuyện tốt!
Nhưng bản thân Tiêu lương đệ lại không nghĩ vậy.
Nàng thấy khá tiếc.
"Ngày nào Ti Trúc cũng chuẩn bị đồ ngon cho ta, ta rất thích cô ấy."
Vẻ mặt Bảo Cầm như quả chanh biểu cảm, giọng điệu chua chát.
"Tiểu chủ, mới có mấy ngày, người đã thích Ti Trúc rồi, nô tỳ ở cạnh người lâu như vậy, chưa từng thấy người luyến tiếc nô tỳ như vậy."