Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng "Dài hơn hai mươi trượng thì sao? Lý trắc phi có thể chép kinh thư hai trăm lần, lẽ nào nàng không bằng nàng ấy?"
Cảnh trắc phi nghẹn họng.
"Vẽ cho xong tranh của nàng, bớt lo chuyện bao đồng."
Nói xong, Lạc Thanh Hàn lên xa liễn rời đi.
Bỏ lại Cảnh trắc phi sắc mặt cực kỳ khó coi vẫn đứng tại chỗ.
Thường công công khách khí lại không mất uy thế nói "Mời Trắc phi nương nương về điện Uyển Hà trước, nô tài sẽ mang Vạn Lý Sơn Hải Đồ tới cho người."
Cảnh trắc phi không muốn hạ thấp thân phận so đo với một nô tài.
Thậm chí không thèm nhìn Thường công công, trực tiếp xoay người rời đi.
......
Trong điện Thanh Ca.
Tiêu Hề Hề đang đếm số gà vịt ngỗng ở hậu viện.
Ngỗng vẫn còn hai con, không thiếu.
Nhưng gà vịt không còn bao nhiêu.
Còn gà vịt con thì chưa lớn, kém xa tuổi phải động đao. Tiêu Hề Hề thở dài "Xem ra ta phải ăn uống tiết chế rồi."
Bảo Cầm bước nhanh tới "Nương nương, Thái tử tới rồi, người mau ra nghênh đón."
Tiêu Hề Hề vừa quay về phòng, đã thấy Thái tử bước vào.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn vô cảm như thường, nhưng Tiêu Hề Hề có thể nhạy cảm nhận ra tâm trạng của hắn hôm nay dường như không tốt.
Tiêu Hề Hề thăm dò hỏi "Ai chọc Điện hạ thế?"
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói "Vừa rồi có người muốn lấy nàng uy hϊếp ta."
Tiêu Hề Hề vô cùng kinh ngạc "Ai to gan như vậy, dám uy hϊếp cả Thái tử Điện hạ?"
Lạc Thanh Hàn ngắn gọn kể lại những gì Cảnh trắc phi nói, cuối cùng nói "Đoạn lương đệ và Tần phụng nghi lần lượt xảy ra chuyện, trong thời gian ngắn ta không thể ra tay với các phi tần khác trong Đông cung, nếu không sẽ khiến phụ hoàng và mẫu hậu nghi ngờ, cho nên tạm thời ta không thể động vào Cảnh trắc phi." Tiêu Hề Hề gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Nàng đợi một lúc, phát hiện Thái tử kiên định nhìn mình, nàng khó hiểu hỏi.
"Điện hạ sao lại nhìn thần thϊếp như vậy?"
Lạc Thanh Hàn "Ta chỉ đang nghĩ, nàng thích gì nhất?"
Tiêu Hề Hề "Đáp án này thần thϊếp biết, là Điện hạ đó!"
Dù biết đó chỉ là lời nịnh nọt, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn cảm thấy nó rất hữu ích, sự khó chịu khi gặp Cảnh trắc phi cũng giảm đi rất nhiều.
Hắn bình tĩnh nói "Ta muốn biết, là lời thật lòng của nàng."
Tiêu Hề Hề cẩn thận nhìn hắn, nhận ra hắn rất nghiêm túc.
Nàng lắc đầu nói "Thần thϊếp thích, tất nhiên là ăn ngon rồi! Ước mơ của thần thϊếp là mỗi ngày mở mắt có thể ăn vô số món ngon, thần thϊếp không cần làm gì cả, chỉ cần ăn uống vui chơi là được, cuộc sống như vậy chỉ nghĩ thôi cũng vui rồ!" Lạc Thanh Hàn nghĩ thầm, ai mà không muốn một cuộc sống như vậy?
Nhưng có bao nhiêu người thật sự sống được cuộc sống tốt đẹp như vậy?
Thế gian đều khổ.
Một số người phải dốc sức chỉ để tồn tại.
Cả Hoàng đế nắm giữ giang sơn cũng phải lo lắng đủ thứ mỗi ngày.
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc suy nghĩ "Ta tạm thời không thể cho nàng cuộc sống như vậy, nhưng ta có thể dẫn nàng ra ngoài chơi."
Tiêu Hề Hề tò mò "Chơi gì vậy?"
"Đến rồi sẽ biết."
Hai người thay thường phục, ngồi xe ngựa rời cung, đến Ẩn Nguyệt sơn trang ở ngoại ô thành.
Sơn trang này là tài sản riêng đứng tên Lạc Thanh Hàn, bình thường hắn bận rộn, rất ít khi tới đây.
Biết Thái tử đến, quản sự phụ trách quản lý sơn trang lập tức ra nghênh đón, cung kính hành lễ.
Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề vào sơn trang.
Dọc đường đi, xung quanh tràn ngập hoa cỏ kỳ lạ, khắp nơi là đình đài lầu các, thoạt nhìn đan xen có lối, hiển nhiên là được cẩn thận thiết kế.
Tiêu Hề Hề tò mò nhìn quanh, thầm nghĩ nơi này rất thích hợp nghỉ dưỡng.
Nàng rất mong chờ, không biết Thái tử định dẫn mình đi chơi gì đây?
Hai người đi qua một con đường rừng trúc, đến hồ nước.
Hồ nước này rất lớn, nước hồ trong xanh, nắng trời chiếu xuống mặt hồ tỏa ra những tia sáng nhỏ.
Tiêu Hề Hề tò mò hỏi "Điện hạ, chúng ta chèo thuyền trên hồ à?"
Chèo thuyền tuy hơi vất vả nhưng cảnh đẹp như vậy thì chấp nhận được.
Lạc Thanh Hàn "Không, chúng ta câu cá."
Sau đó, hắn kéo Tiêu Hề Hề ngồi xuống bên hồ, bắt đầu nghiêm túc câu cá.
Câu cá suốt hai canh giờ.
Càng đáng sợ hơn là, Lạc Thanh Hàn vì không muốn ảnh hưởng đến việc câu cá, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.
Lúc đầu, nàng có thể dựa vào trà bánh bên cạnh đánh lạc hướng bản thân, nhưng nàng đã ăn hết những gì có thể ăn được, bên cạnh nàng ngoài Thái tử, chỉ còn đất và cỏ.
Nàng không chịu đựng được nữa, dứt khoát nằm xuống đất, lấy khăn che mặt rồi chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này nàng cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.