Lạc Thanh Hàn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt không né tránh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt hướng về nhau, mỗi người đều có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương.
Cứ như thể trong mắt họ chỉ có nhau.
Mọi thứ trở thành hư vô.
Nụ hôn ngày càng sâu hơn.
Tiêu Hề Hề thiếu hơi, đầu óc hơi choáng.
Nàng cảm thấy cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nàng giơ tay đẩy hắn ra.
Lạc Thanh Hàn cũng không bám riết, thuận thế lùi lại một chút.
Tiêu Hề Hề hít thở không khí trong lành, hi vọng có thể sử dụng lượng lớn oxy để ép mấy thứ đồi trụy trong đầu nàng xuống.
Hắn cúi đầu nhìn Tiêu Hề Hề, trong miệng vẫn còn vị lê ngọt, đó là hương vị của nàng.
Lạc Thanh Hàn nhịn không được lại hôn lên môi nàng một cái, khàn giọng hỏi. "Nàng có hôn Đại sư huynh của nàng không?"
Tiêu Hề Hề suýt bị phát ngôn chấn động của hắn làm tắt thở.
Nàng kinh hoàng hét lên "Ta bị điên à? Sao ta lại hôn Đại sư huynh?"
Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi cũng sởn cả da đầu rồi được chưa?!
Lạc Thanh Hàn nhìn chăm chú "Nhưng nàng hôn ta."
Tiêu Hề Hề nghẹn họng.
Lạc Thanh Hàn "Nàng ôm ta, ngủ với ta, ăn thức ăn dính nước bọt của ta."
Tiêu Hề Hề gần như bóp nát quả lê trong tay.
Nàng lớn tiếng cãi lại "Ta chỉ không muốn lãng phí thức ăn, ta không cố tình ăn nước bọt của người, đừng nói như kiểu ta giống biếи ŧɦái như thế."
Lạc Thanh Hàn "Nàng chột dạ làm gì?"
Tiêu Hề Hề "Ta chột dạ hồi nào?!"
Lạc Thanh Hàn "Nếu nàng không chột dạ, nàng lớn tiếng thế làm gì?"
Tiêu Hề Hề "Giọng ta lớn, không được sao?"
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chăm chú. Tiêu Hề Hề bị nhìn sởn cả gai ốc, co rúm người lại "Người nhìn ta như vậy làm gì?"
Sau hồi lâu im lặng.
Lạc Thanh Hàn đột nhiên mỉm cười.
Dù hắn cười rất đẹp, nhưng Tiêu Hề Hề không có tâm trạng tán thưởng, ngược lại càng sởn gai ốc hơn.
Tâm trạng Lạc Thanh Hàn lúc này rất tốt, giống như nút thắt tích tụ trong lòng đã lâu đột nhiên được cởi bỏ, trong lòng dâng lên cảm giác nhẹ nhõm khó tả.
Phương Vô Tửu là Đại sư huynh cùng Tiêu Hề Hề lớn lên, nhìn nàng từ một đứa trẻ trở thành cô nương, mười bảy năm cuộc sống của nàng chỉ toàn hình bóng của y.
Đó là giai đoạn rất quan trọng trong cuộc đời Tiêu Hề Hề, cũng là khoảng thời gian hắn chưa từng tham gia. Lạc Thanh Hàn vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng thấy rất khó chịu.
Trước đó, hắn buộc Tiêu Hề Hề phải lựa chọn giữa hắn và Phương Vô Tửu, chỉ là muốn xác nhận vị trí của hắn trong lòng nàng.
Dù biết làm vậy sẽ khiến nàng khó xử nhưng hắn vẫn kiềm không được muốn biết câu trả lời, hắn cần câu trả lời này để kìm nén ghen tị và bất an trong lòng.
Cả khi Tiêu Hề Hề đã sống cùng Phương Vô Tửu mười mấy năm, nàng cũng không bao giờ hôn, ôm hoặc ngủ với Phương Vô Tửu.
Người duy nhất có thể làm mấy chuyện này với nàng, là Lạc Thanh Hàn hắn.
Tiêu Hề Hề rất muốn phản bác, nhưng không tìm được lời nào, cuối cùng chỉ đành ủ rũ tiếp tục gặm lê.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Lê này ngon không?"
Tiêu Hề Hề ấp úng nói "Vừa nãy không phải người ăn rồi sao?"
Lạc Thanh Hàn "Ta vẫn muốn ăn nữa."
Tiêu Hề Hề "Hết rồi, đây đều là của ta."
Lạc Thanh Hàn chẳng những không giận, trái lại còn cười.
Hắn không thường cười, nhưng bây giờ hắn cứ cười liên tục, làm Tiêu Hề Hề ngày càng sợ hãi, rốt cuộc hắn bị sao vậy? Tự dưng đổi tính?
Nàng không khỏi thì thầm "Người có thể đừng nhìn ta cười nữa được không? Biếи ŧɦái lắm."
Lạc Thanh Hàn "......"
Nụ cười của hắn nhạt dần.
"Nàng nói ai biếи ŧɦái?"
Tiêu Hề Hề cố gắng giải thích "Ta không mắng người biếи ŧɦái, ta chỉ cảm thấy người cười quá đáng sợ, làm ta thấy sợ lắm. Nếu người muốn nói gì thì cứ nói thẳng, miễn là không vay tiền, ta có thể xem xét giúp người."
Lạc Thanh Hàn vô cảm nhìn nàng.
Có lúc hắn thật muốn mở miệng của nàng ra xem thử nữ nhân này có phải ăn đan dược đoạn tình tuyệt ái gì không?!
Xe ngựa dừng lại.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ trong xe.
Lạc Dạ Thần từ cỗ xe ngựa khác nhảy xuống.
Trước mặt là một quán trà yên tĩnh tao nhã, cửa quán đóng chặt, hình như không mở cửa kinh doanh.
Y quay đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, nghi ngờ hỏi "Ngươi xác định bọn họ ở đây? Chỗ này không mở cửa."
Tiêu Lăng Phong gọi một thuộc hạ đang đứng canh gần đó.
Thuộc hạ thành thật trả lời "Nhị hoàng tử bao cả quán trà, hôm nay chỉ tiếp đón Nhị hoàng tử và khách của ngài ấy, vừa rồi thuộc hạ tận mắt thấy Tạ cô nương dẫn theo thị nữ tới đây, đến giờ vẫn chưa ra ngoài."
Lạc Dạ Thần nghe vậy, sắc mặt tức thì khó coi hơn.
Y muốn gõ cửa, nhưng Tiêu Lăng Phong đã ngăn lại.
"Vương gia chờ đã, đừng đánh cỏ động rắn."
Tiêu Lăng Phong bước tới, nhẹ nhàng gõ cửa.
Kế đó cánh cửa từ bên trong mở ra.
Người mở cửa là hầu bàn, nhìn người đứng bên ngoài, vội nói "Xin lỗi, hôm nay quán trà của chúng tôi không mở cửa, mời hôm khác trở lại."
Nói xong hầu bàn định đóng cửa, nhưng Tiêu Lăng Phong đã giữ cửa lại.
Trước khi hầu bàn kịp phản ứng, Tiêu Lăng Phong đã sải bước vào cửa.
Sắc mặt hầu bàn thay đổi, muốn đuổi người đi.
Tiêu Lăng Phong đánh thẳng vào gáy hầu bàn.
Trước mắt hầu bàn tối sầm, cứ thế ngất đi.
Hầu bàn ngã thẳng xuống đất, phát ra tiếng bịch như vật nặng rơi xuống đất.
Chỉ cần nghe thấy tiếng cũng cảm thấy cú ngã này rất đau.
Tiêu Lăng Phong dọn đường xong, những người khác theo sát phía sau, sải bước vào trong.
Quán trà này nhìn bên ngoài có vẻ bình thường, nhưng cảnh trí bên trong rất ngoạn mục, Tiêu Hề Hề vừa đi vừa nhìn, phải thừa nhận đây đúng là một nơi tốt để hẹn hò.
Bọn họ gặp những hầu bàn khác trên đường, nhưng đều bị Tiêu Lăng Phong và thuộc hạ khống chế.
Kế đó Lạc Dạ Thần tìm thấy Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên và Tạ Sơ Tuyết.
Hai người đang cùng nhau ngâm thơ viết phú, bỗng thấy có người xông vào, cả hai đều giật mình.
Lạc Vân Hiên đang định quở trách người đến, nhưng phát hiện người đến lại là Đại hoàng huynh, lời quở trách đến môi chợt dừng lại, y hỏi ngược lại.
"Hoàng huynh, sao huynh lại đến đây?"
Lạc Dạ Thần nhìn Nhị hoàng đệ trước, sau đó lại nhìn Tạ Sơ Tuyết bên cạnh.
Hôm nay hai người đều mặc y phục nhạt màu, ngồi cùng nhau như trời sinh một cặp.