Số sách truyện này là Thái tử sai người mang đến cho nàng, nội dung nghiêm túc chính trực, không có chút đồi trụy nào, kém xa sách truyện của nàng.
Nhưng có còn hơn không.
Có để xem còn hơn không có gì xem.
Tiêu Hề Hề xem rồi bắt đầu ngáp, sau đó bất giác ngủ thϊếp đi.
Lúc nàng tỉnh dậy, ngoài trời đã tối.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Một con rùa nhỏ đang nằm dưới chân giường.
Tiêu Hề Hề giơ ngón tay chọc chọc lưng rùa.
"Lạc Tiểu Hi, sao ngươi tới đây?"
Con rùa nhỏ tức thì rụt đầu bất động, giả vờ làm con rùa chết.
Tiêu Hề Hề cảm thấy mình đã ru rú trong nhà lắm rồi, mà Lạc Tiểu Hi còn hơn cả nàng nữa, nó hay tìm một góc nằm, có thể nằm cả ngày, rất khó tìm thấy nó. Dù tìm thấy nó, nó sẽ tức thì rụt đầu lại, giống như người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội.
Tiêu Hề Hề nhặt nó lên, mới phát hiện nơi nó nằm có hơi phồng.
Hình như chăn không trải đều.
Nếu là người khác, có lẽ chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, cũng không để trong lòng chuyện vặt này.
Tiêu Hề Hề thì khác, nàng có trực giác nhạy bén khác thường.
Lúc này, nàng cảm thấy có thứ gì đó được giấu bên trong.
Nàng vén góc chăn lên thì thấy một gói giấy nhỏ nằm bên trong.
Nàng đặt con rùa nhỏ sang một bên, cầm túi giấy lên mở ra, bên trong có ít bột màu trắng.
Tiêu Hề Hề cúi xuống ngửi nó, nhưng nó không có mùi.
Nàng lấy trâm bạc thử vào bột trắng.
Kết quả phần đuôi trâm bạc nhúng vào bột tức thì biến thành màu đen!
Hóa ra bột này là thuốc độc!
Nàng nhìn con rùa nhỏ hỏi "Lạc Tiểu Hi, cái này do ngươi phát hiện à?" Con rùa nhỏ rụt đầu vào mai, bất động như con rùa chết.
Lúc này Bảo Cầm vội vã đi vào.
Nàng lo lắng nói "Nương nương, không hay rồi!"
Tiêu Hề Hề "Sao vậy?"
Bảo Cầm vội nói "Bạch trắc phi, Lý trắc phi và Đoạn lương đệ đột nhiên lâm bệnh, thái y nói họ bị trúng độc, chuyện này ầm ĩ rất lớn, kinh động đến Hoàng hậu. Hoàng hậu đích thân điều tra chuyện này, phát hiện Bạch trắc phi, Lý trắc phi và Đoạn lương đệ ngoài dùng bữa ở tẩm điện của mình thì chỉ từng ăn nhẹ ở điện Thanh Ca và điện Uyển Hà. Hoàng hậu nghi ngờ chuyện này có liên quan đến người và Cảnh trắc phi, nên phái người lục soát điện Thanh Ca và điện Uyển Hà. Những người đó đến Đông cung rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ đến điện Thanh Ca. Bây giờ Thái tử không ở trong cung, chúng ta không thể tìm Thái tử cầu cứu, chúng ta phải làm sao đây?" Sau khi nghe Bảo Cầm nói xong, Tiêu Hề Hề lẩm bẩm "Thì ra là thế."
Bảo Cầm không hiểu, liền nói "Người nói gì vậy?"
Tiêu Hề Hề cho nàng xem thuốc độc trong tay.
"Đây hẳn là thuốc độc mà nhóm người Bạch trắc phi trúng, ta vừa mới tìm được trong chăn dưới chân giường."
Bảo Cầm nghe vậy sửng sốt "Độc này sao có thể ở điện Thanh Ca?"
Đầu óc nàng rất linh hoạt, lập tức hiểu nguyên nhân mọi chuyện.
"Nhất định là có người cố ý hạ độc nhóm người Bạch trắc phi, sau đó đổ tội cho người!"
Nếu không phát hiện sớm túi độc này, khi người của Hoàng hậu phái tới điện Thanh Ca lục soát, Tiêu trắc phi có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch được!
Bảo Cầm quỳ xuống tự trách "Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ quản lý điện Thanh Ca không tốt, để người ngoài thừa dịp sơ hở, xin nương nương trách phạt!"
Tiêu Hề Hề nói "Chuyện này không liên quan đến em."
Nàng biết Bảo Cầm tận tâm quản lý điện Thanh Ca, không dễ cho người ngoài có cơ hội ra tay.
Chuyện này xảy ra thường chỉ có hai khả năng, có nội gián trong điện Thanh Ca, hoặc là có người ném đá giấu tay.
Tiêu Hề Hề biết xem tướng, nếu có nội gián trong điện Thanh Ca, nàng nhất định sẽ phát hiện ngay.
Nhưng theo nàng thấy, mọi người trong điện Thanh Ca đều bình thường.
Vậy thì chỉ còn một khả năng.
Có người ném đá giấu tay.
Bảo Cầm gấp đỏ cả mắt "Trước khi những người đó tới, chúng ta mau giải quyết túi độc này đi."
Tiêu Hề Hề "Túi độc này xử lý được, nhưng còn rau và gà chúng ta nuôi trồng hậu viện thì sao?"
Bảo Cầm sững sờ.
Nàng gần như quên mất rau gà vịt lợn ngỗng ở hậu viện!
Một khi người Hoàng hậu phái đến lục soát, nhất định sẽ tìm ra những thứ đó ở hậu viện.
Thái tử có thể cho phép Tiêu trắc phi trồng rau nuôi gà trong cung, nhưng Hoàng hậu sẽ không.
Nếu những thứ ở hậu viện điện Thanh Ca bị phát hiện, Hoàng hậu sẽ cho người dọn sạch tất cả và cả người trong điện Thanh Ca cũng bị phạt.
Bảo Cầm lo lắng, hai mắt đỏ lên "Bây giờ chúng ta xử lý hậu viện thì cũng muộn rồi, nương nương, chúng ta nên làm sao đây?"
Tiêu Hề Hề an ủi "Đừng sợ, ta có cách."
Bảo Cầm vội hỏi "Người định làm gì?"
Tiêu Hề Hề "Em lấy cho ta một ly nước."
Bảo Cầm lập tức làm theo, mang cho nàng một ly nước ấm.
Tiêu Hề Hề đổ hết thuốc độc vào nước, sau đó uống ực vào miệng.
Bảo Cầm sợ nhảy dựng lên, ôm cánh tay nàng "Nương nương! Đây là thuốc độc, người không thể uống!"
Tuy nhiên nàng vẫn chậm một bước.
Tiêu Hề Hề đã uống hết nước, sau đó nàng lau khóe miệng, độc này không mùi không vị, uống không ngon!
Nàng nhét ly rỗng vào tay Bảo Cầm an ủi "Không sao, ta bách độc bất xâm, không chết được, cùng lắm là đau bụng, nôn ít máu, hai ngày là khỏe thôi."
Bảo Cầm tức thì khóc "Dù như vậy, người cũng không thể uống độc như nước được!"
Tiêu Hề Hề "Đây là cách rửa sạch hiềm nghi nhanh nhất."
Cách nhanh nhất thoát khỏi nghi ngờ là biến mình từ nghi phạm thành nạn nhân.
Tiêu Hề Hề "Lát nữa em phối hợp diễn với ta, nếu đối phương khăng khăng lục soát, em phải dẫn người la lối khóc lóc ăn vạ để họ không làm gì được, em biết la lối khóc lóc ăn vạ thế nào không?"
Bảo Cầm lau nước mắt, nghẹn ngào nói "Nô tỳ biết."
"Biết là được, mau đi rửa ly đi."
Bảo Cầm mang ly đi rửa.
Chẳng mấy chốc, cửa điện Thanh Ca bị mở ra.
Thạch Anh dẫn một nhóm ma ma thái giám xông vào.
Thạch Anh tiến lên hành lễ "Tiêu trắc phi, rất nhiều phi tần Đông cung trúng độc. Có người nghi ngờ là người ra tay, Hoàng hậu muốn an ủi các phi tần bị hạ độc và rửa sạch hiềm nghi cho người, cố ý sai nô tài đến lục soát điện Thanh Ca."