Tiêu Hề Hề nhỏ giọng giải thích "Tình huống lúc đó khẩn cấp, những người đó sắp đến điện Thanh Ca, nếu ta không làm gì, chỉ đợi người về thì những người đó nhất định sẽ bắt ta."
Lạc Thanh Hàn "Dù bọn chúng có bắt nàng đi, ta vẫn có thể cứu nàng về."
Giọng Tiêu Hề Hề nhỏ dần.
"Ta không muốn làm phiền người."
"Trước đó người vì ta bị Hoàng hậu đánh, ta không muốn nhìn thấy người lại bị thương."
Lạc Thanh Hàn sững sờ.
Hắn không ngờ, chuyện đã qua lâu như vậy, Tiêu Hề Hề vẫn còn nhớ cái tát mà Hoàng hậu đã tát hắn.
Cả bản thân hắn cũng gần như quên mất nỗi đau do cái tát đó gây ra, mà nàng vẫn âm thầm nhớ nó.
Nàng thà chịu đựng một mình chứ không muốn hắn trải qua nỗi đau đó lần nữa.
Lạc Thanh Hàn cảm nhận được tim mình đang tan chảy.
Hắn chưa từng cảm nhận được ấm áp như vậy, nhất thời không biết làm sao. Phải mất một lúc lâu hắn mới phát ra tiếng nói khàn khàn.
"Ta sẽ không ngốc nghếch đứng đó chịu đánh nữa."
"Ta có thể bảo vệ mình, cũng có thể bảo vệ nàng."
Tiêu Hề Hề nhớ lại cảnh tượng hắn vì nàng mà ngang nhiên chống đối Tần hoàng hậu, nhớ lại cảnh tượng hắn không do dự bảo vệ nàng trong thời khắc sinh tử ...
Nàng nhẹ giọng đáp lại.
"Ừm, ta biết rồi."
Lạc Thanh Hàn nói "Nàng không biết."
Hắn áp trán vào trán Tiêu Hề Hề, giọng hắn trầm khàn, che giấu bất lực mà chỉ hắn biết.
Từ khi hắn trở mặt với Tần hoàng hậu, cả Tần gia cũng dần xa cách hắn.
Không có Tần gia ủng hộ, tình cảnh trong triều của hắn tức thì trở nên khó khăn.
Hắn không thể tức giận, càng không thể lộ ra yếu đuối nào.
Hắn phải luôn tự vũ trang kín kẽ để những kẻ chèn ép hắn không có cơ hội tấn công.
Mệt không?
Đương nhiên mệt.
Tần Liệt không chỉ một lần ám chỉ cho hắn, chỉ cần hắn bằng lòng cúi đầu nhận lỗi với Tần hoàng hậu, Tần gia sẽ tiếp tục ủng hộ hắn làm Thái tử.
Cúi đầu thôi, quả thật không đáng gì.
Nhưng Lạc Thanh Hàn lại ngoan cố chống lại áp lực này, không cúi đầu trước đối phương.
Hắn không cần thể diện, hắn chỉ không muốn làm Tiêu Hề Hề thất vọng.
Tiêu Hề Hề đã cùng hắn vào sinh ra tử, rơi nước mắt vì hắn, vì hắn không tiếc trở thành đối thủ với sư huynh đệ đồng môn. Nàng vì hắn làm quá nhiều, nếu ngay cả áp lực này hắn cũng không chịu nổi, vậy hắn còn mặt mũi nào đối mặt với nàng? Hắn thậm chí còn nghĩ, dù cuối cùng có bị phế bỏ ngôi vị Thái tử cũng không sao, dù sao Tiêu Hề Hề cũng ở cạnh hắn.
Nhưng nếu cả Tiêu Hề Hề cũng biến mất thì sao?
Vậy hắn thật sự không còn gì nữa.
Hắn sẽ điên mất.
Giọng Lạc Thanh Hàn hơi run rẩy, như đang đè nén gì đó, một loại cảm giác nhẫn nhịn kích động.
"Nàng không biết nàng quan trọng với ta như thế nào."
Tim Tiêu Hề Hề khẽ run lên.
Nàng muốn giả vờ thoải mái, thật ra cũng không có gì, dù gì nàng bách độc bất xâm, dù nàng trúng thạch tín cũng sẽ không chết, cùng lắm chỉ khó chịu hai ngày, hai ngày sau nàng sẽ tung tăng trở lại.
Nhưng khi chạm vào đôi mắt đen láy chứa quá nhiều cảm xúc của Lạc Thanh Hàn, nàng vẫn không thể nói ra.
Nàng nhẹ giọng hỏi "Có thể quan trọng như thế nào?"
Ngón tay Lạc Thanh Hàn lướt qua má nàng, áp chúng vào gáy nàng, vuốt ve nàng.
"Nàng là ánh sáng soi đường cho ta tiến về phía trước, là động lực để ta đứng lên sau mỗi lần vấp ngã."
"Chỉ cần có nàng ở đây, ta có thể dũng cảm tiến về phía trước, không sợ gì cả."
Tiêu Hề Hề cảm thấy đau đớn nặng nề nảy sinh trong lòng.
Nàng không ngờ hắn coi trọng nàng đến vậy.
Nàng cứ nghĩ mình đối với hắn mà nói chỉ là cộng sự đáng tin cậy.
Nàng thì thầm "Ta không đáng để người như vậy."
Lạc Thanh Hàn nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, nghiêm túc nói "Có đáng hay không, trong lòng ta biết."
Tình cảm cũng giống như uống nước, chỉ có hắn mới biết vị đắng vị ngọt của nó.
Chỉ cần hắn nghĩ đáng là được rồi.
Còn người khác nghĩ gì, hắn không quan tâm.
Tiêu Hề Hề giơ tay vòng qua cổ hắn, vùi mặt vào cổ hắn.
"Người đừng coi trọng ta như vậy, ta sợ gánh vác không nổi."
Giọng nàng hơi mơ hồ, nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn có thể nghe rõ.
Những ngón tay hắn luồn qua tóc nàng, luồn vào sau đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác mang theo an ủi xoa dịu.
Hắn nói "Bây giờ nàng nói chuyện này đã muộn rồi, dù không gánh vác nổi nàng cũng chỉ có thể chấp nhận, ai bảo trong nhiều người như thế nàng lại không chọn, lại nhất quyết cứ chọn ta? Nói đến cùng, là nàng chọc vào ta trước, nàng phải chịu trách nhiệm đến cùng."
Tiêu Hề Hề "Vậy nếu ta hối hận thì sao?"
Lạc Thanh Hàn "Nàng không có cơ hội hối hận."
"Người bá đạo quá rồi đó."
"Ừm, nàng quen là được."
......
Hai người ôm nhau một hồi.
Cái ôm của Lạc Thanh Hàn quá ấm áp, Tiêu Hề Hề nói chuyện một hồi thì dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Nàng vô thức ngủ thϊếp đi.
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, đắp chăn cho nàng, hôn lên đôi môi tái nhợt quá mức của nàng rồi đứng dậy ra ngoài.
Lúc này trời đã tối nhưng vẫn chưa tra rõ chuyện hạ độc, hắn không thể ngủ.
Khoảnh khắc hắn bước ra khỏi phòng ngủ, tất cả dịu dàng trong mắt hắn biến mất hoàn toàn.
Hắn đóng cửa lại, cũng đóng hết dịu dàng của chính mình.
Khi xoay người lại, hắn lại là Thái tử lạnh lùng mà mọi người quen thuộc, áo giáp vô hình kia lại ngưng tụ quanh người hắn, khiến hắn toát ra khí lạnh không ai dám đến gần.
Bảo Cầm và Thường công công đứng hầu ngoài cửa hành lễ với hắn.
Lạc Thanh Hàn "Qua đây."
Bảo Cầm và Thường công công theo hắn đến trắc điện.
Lạc Thanh Hàn bảo Bảo Cầm kể lại toàn bộ câu chuyện.
Những gì Bảo Cầm nói cũng giống như Tiêu Hề Hề nói.
Lạc Thanh Hàn im lặng nghe xong.
Thường chuyện này xảy ra, nhất định phải điều tra nội bộ trước.
Lạc Thanh Hàn tin vào khả năng của Tiêu Hề Hề, nếu điện Thanh Ca có nội gián, chắc chắn nàng sẽ tìm ra manh mối thông qua xem tướng.
Nếu nàng không nhìn ra gì, nên rất có thể không phải do nội gián mà có người ngoài ném đá giấu tay.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Gần đây có người ngoài ra vào điện Thanh Ca không?"
Bảo Cầm thành thật trả lời "Có, Lý trắc phi, Bạch trắc phi, Đoạn lương đệ, Diêu chiêu huấn thường đến chơi mạt chược với Tiêu trắc phi, mỗi lần đến đều dẫn theo một cung nữ."
Lạc Thanh Hàn "Còn nhớ tên của cung nữ bên cạnh bọn họ không? Trông như thế nào?"