Vốn Lạc Thanh Hàn định dẫn Tiêu Hề Hề tham gia lễ tế trời, một mặt là muốn nhân cơ hội để nàng lộ diện trước mặt người ngoài, mặt khác cũng muốn đưa nàng ra ngoài chơi.
Tiếc là ông trời phụ lòng người.
Tối qua Tiêu Hề Hề nôn khá nhiều máu, bây giờ vẫn còn yếu, Lạc Thanh Hàn đau lòng, không muốn nàng lê cơ thể ốm yếu bôn ba, đành để nàng ở trong cung.
Cuối cùng người cùng Thái tử tham gia lễ tế trời lại là Cảnh trắc phi.
Trong bốn vị Trắc phi, hết ba người đã trúng độc, cuối cùng chỉ còn lại Cảnh trắc phi vẫn lành lặn.
Lạc Thanh Hàn không còn lựa chọn, chỉ đành chọn nàng.
Cảnh trắc phi biết chuyện, trong lòng vô cùng vui mừng.
Vốn nàng muốn cùng Thái tử tham gia lễ tế trời, nhưng lại nghe nói Thái tử đã chọn Tiêu trắc phi, dù nàng có không cam lòng, cũng chỉ đành nhẫn nhịn. Nào ngờ quanh co rẽ lối, hi vọng lại đến.
Thái tử chỉ định muốn nàng cùng tham gia lễ tế trời!
Nàng sao có thể không vui mừng?!
Nàng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, biết thời điểm càng quan trọng, nàng càng không thể bị phấn khích làm mê muội đầu óc.
Trước kia nàng đắc tội với Thái tử, khoảng thời gian này Thái tử cũng chưa từng tới điện Uyển Hà, thậm chí còn không để ý tới nàng, như muốn bỏ mặc nàng vậy.
Bây giờ Thái tử đột nhiên chỉ định nàng tham gia lễ tế trời, đối với nàng là một cơ hội lớn.
Có thể tháp tùng Thái tử tham dự đại lễ quan trọng như vậy, chẳng những là biểu hiện được sủng ái, mà còn xem trọng biểu hiện của nàng.
Nàng có thể nhân cơ hội này thể hiện mình trước mặt người ngoài, đồng thời lợi dụng cơ hội này giải quyết mâu thuẫn với Thái tử, hòa hoãn quan hệ. Cảnh trắc phi nhanh chóng tắm rửa thay y phục, dưới hộ tống của mọi người, nàng uyển chuyển bước ra khỏi điện Uyển Hà, lên xe ngựa được đặc biệt chuẩn bị cho nàng.
Xe ngựa hội hợp với xa giá của Thái tử ở cổng Đông cung.
Thời gian không còn nhiều, Lạc Thanh Hàn không gọi nàng xuống xe hành lễ, trực tiếp hạ lệnh xuất phát.
Đoàn xe hùng hổ rời khỏi Đông cung, gặp xa giá của các hoàng tử công chúa khác trước cửa cung, ngoài cung còn rất nhiều tông thân đang đợi.
Xa giá của Hoàng đế và Hoàng hậu vừa đến thì chính thức lên đường.
Đội ngũ hùng hổ chậm rãi đi về phía ngoài thành.
......
Trong điện Thanh Ca.
Tiêu Hề Hề đang khoanh chân nằm trên ghế sập, nhàn nhã ăn trái cây, xem sách truyện.
Bảo Cầm giận dữ chạy vào, lảm nhảm không ngừng.
"Tức chết ta rồi! Đúng là tức chết ta rồi!" Tiêu Hề Hề rời mắt khỏi cuốn truyện "Sao vậy? Ai bắt nạt Bảo Cầm tỷ tỷ nhà ta thế?"
Bảo Cầm vỗ ngực thở hổn hển nói "Vừa rồi nô tỳ đến Ngự thiện phòng lấy chút gia vị, vừa hay nghe được người trong Ngự thiện phòng nói về người."
Tiêu Hề Hề quan tâm hỏi "Bọn họ nói gì?"
"Bọn họ nói, Thái tử vốn định dẫn người tham gia lễ tế trời, nhưng người tự dưng trúng độc, chuyện này cho thấy người phúc mỏng, không xứng với sủng ái của Thái tử. Bọn họ còn nói hôm nay Thái tử dẫn Cảnh trắc phi đi, xem ra Thái tử sắp sủng ái Cảnh trắc phi, người sắp thất sủng rồi!"
"Bọn họ không biết gì hết, cho nên mới nói nhảm! Thái tử vì đau lòng cho người nên không nỡ để người chịu khổ, mới dẫn Cảnh trắc phi tham gia lễ tế trời, Cảnh trắc phi chỉ may mắn thôi, nàng ta dựa vào đâu mà so với người? Thái tử vẫn luôn sủng ái một mình người, người tuyệt đối không thất sủng, không thể nào!"
Tiêu Hề Hề trấn an "Không sao, bọn họ nói nhảm thôi, em cứ nghĩ bọn họ đang thả rắm là được, ai lại đi so đo với rắm chứ?"
Bảo Cầm bị lời của nàng chọc cười, muốn cười nhưng nhớ mình vẫn còn giận, lập tức nghiêm mặt.
"Người nghiêm túc đi, dù bọn họ nói nhảm, nhưng cũng không thể mặc bọn họ bịa chuyện. Chỉ vì người tốt tính, không so đo với bọn họ, không có nghĩa là người dễ bắt nạt."
Tiêu Hề Hề không quan tâm mấy chuyện này, mặc Bảo Cầm làm.
Bảo Cầm dẫn người đến Ngự thiện phòng, bắt mấy tên thái giám nhiều chuyện ra ngoài, lấy danh nghĩa dám bàn luận về chủ tử, phạt tội bất kính, đè xuống đất đánh.
Lúc đánh, Bảo Cầm không hề né tránh ai, nàng cố ý mở cửa để mọi người xem kết cục của những thái giám này, xem sau này còn ai dám nói xấu Tiêu trắc phi?!
Vốn là Lý trắc phi quản Ngự thiện phòng ở Đông cung, nhưng Thái tử đã tước quyền của Lý trắc phi.
Bây giờ trên danh nghĩa là do Thái tử quản lý Ngự thiện phòng, nhưng thực tế, Thái tử không hề có thời gian rảnh, thế nên bình thường toàn do Mặc Họa thay mặt quản lý.
Mấy tên thái giám bị đánh không phục, chạy đến tố cáo với Mặc Họa, cầu xin Thái tử chủ trì công đạo, kết quả bị Mặc Họa ngăn lại.
Đừng nói mấy tên thái giám này phạm sai trước, dù bọn họ có nói đúng, thì Mặc Họa cũng không thể vì mấy tên thái giám mà chống đối sủng phi của Thái tử, thế chẳng phải nàng chán sống rồi sao?
Nhớ đến Huệ Tương và Ti Trúc, hai tấm gương đẫm máu đó vẫn còn đó!
Sau khi bị Bảo Cầm dạy dỗ, các cung nữ thái giám trong Đông cung cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, không dám tùy tiện bàn luận chuyện của Tiêu trắc phi nữa.
......
Ngoài thành, lễ tế trời đã bắt đầu.
Bên này, Hoàng đế dẫn các hoàng tử và tông thân cày đất, cầu phúc.
Bên kia, Hoàng hậu dẫn các công chúa, phi tần và phu nhân chăn tằm, dệt vải.
Tất cả đều là vì cầu mưa thuận gió hòa, dân chúng có vụ mùa bội thu.
Dân chúng theo dõi toàn bộ quá trình.
Dù năm nào cũng diễn ra một lần, nhưng dân chúng vẫn tò mò chuyện quý tộc cày đất dệt vải, muốn xem những quý tộc được nuông chiều này làm việc như thế nào.
Lạc Thanh Hàn thân là Thái tử, dĩ nhiên sẽ theo sát Hoàng đế.
Hoàng đế làm gì, hắn đều làm theo.
Nói là cày đất, nhưng thực ra chỉ là để họ đi vài bước với cày gỗ, bên cạnh có những người nông dân dày dặn kinh nghiệm hướng dẫn nên sẽ không xảy ra sai sót.
Còn Cảnh trắc phi phải theo Hoàng hậu chăn tằm dệt vải.
Sau khi cày đất dệt vải thì tiến hành lễ bái trong tông miếu.
Lễ bái cũng phân nam nữ.
Hoàn thành xong quá trình này thì cả một buổi sáng đã trôi qua.
Cảnh trắc phi từ đầu đến cuối không nói được lời nào với Thái tử.
Thấy sắp về cung, Cảnh trắc phi rốt cuộc không nhịn được nữa, chủ động đi tìm Thái tử.
"Điện hạ, người có mệt không? Muốn uống chút nước không?"
Cảnh trắc phi vừa nói, vừa đưa túi nước của mình sang.
Lạc Thanh Hàn từ chối.
"Không cần, ta không uống nước của người khác đưa."
Cảnh trắc phi mím môi dưới "Thần thϊếp là phi tần của người, không thể xem là người khác."
Lạc Thanh Hàn không trả lời, nhưng từ ánh mắt lạnh lùng của hắn có thể nhìn ra ý nghĩ của hắn.