Năm đó, lúc Nhu tần sinh con đã để lại bệnh căn, mấy năm nay sức khỏe không được tốt, hơn nữa xuất thân thấp hèn, không được sủng ái, nên cảm giác tồn tại của bà trong hậu cung rất thấp.
Thường ngày bà chỉ ở trong cung Nghênh Phúc của mình, trừ khi cần thiết, bà thường rất ít gặp ai.
Biết con trai mình được sắc phong U vương, còn phải đến quận U Vân hẻo lánh nghèo khó, Nhu tần đương nhiên thấy không vui, nhưng bà biết mình không được sủng ái nên không dám cầu xin Hoàng đế, chỉ đành âm thầm sai người gửi ít đồ cho Lạc Vân Hiên.
Ngày Lạc Vân Hiên đi, Nhu tần trốn trong phòng khóc cả đêm.
Hôm sau thức dậy, cung nữ giật mình khi thấy hai mắt Nhu tần sưng đỏ.
"Nương nương, người ..."
Nhu tần thản nhiên nói "Không sao, hầu hạ bổn cung tắm rửa đi." Cung nữ thấy bà không muốn nhắc tới chuyện này, không dám hỏi nữa, cung kính hầu hạ bà tắm rửa thay y phục.
Sau đó Hoàng đế lần lượt ban hai thánh chỉ.
Thánh chỉ đầu tiên là phế bỏ chức quan của Tần Liệt, giáng ông ta và Tần Ổn làm thứ dân, ba ngày sau chém đầu thị chúng.
Thánh chỉ thứ hai là tổ chức thi lại, để mừng sinh thần Thái hậu, tháng sau sẽ tổ chức thêm kỳ khoa cử.
Hai thánh chỉ ban ra, có người vui, có người buồn.
Cổng cung Vị Ương.
Tần hoàng hậu lạnh lùng nhìn thái giám chặn đường trước mặt, cố nén giận nói.
"Ngươi không nghe bổn cung nói sao? Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng, mau cút đi cho bổn cung!"
Cam Phúc quỳ xuống nói "Xin Hoàng hậu nương nương thứ tội, Bệ hạ hiện đang nghỉ ngơi, không muốn gặp ai."
Tần hoàng hậu cười lạnh, ánh mắt sắc bén "Nghỉ ngơi? Ông ta vừa rồi còn triệu kiến Vạn tiệp dư, bây giờ lại nói với bổn cung là ông ta đang nghỉ ngơi?" Cam Phúc quỳ xuống "Xin nương nương thứ tội."
Tần hoàng hậu nhìn cổng cung Vị Ương rộng mở trước mặt, bên trong yên tĩnh không một bóng người.
Bà biết Hoàng đế ở trong cung Vị Ương, có thể đang ôm ấp nữ nhân tìm niềm vui, vốn không để ý bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Nói cách khác, ông ta chờ ngày này rất lâu rồi.
Ông ta mong Tần gia sớm sụp đổ.
Ông ta sớm đã không còn tình cảm gì với bà nữa.
Hốc mắt Tần hoàng hậu dần đỏ lên.
Bà căm hận Hoàng đế, nhưng không thể rời khỏi ông ta.
Bà hiện giờ rất muốn rời khỏi cái nơi kinh tởm này, không bao giờ muốn nhìn thấy Hoàng đế nữa, nhưng nghĩ đến huynh trưởng và cháu trai còn đang chờ, bà chỉ có thể hít sâu một hơi, đè căm hận đang dâng trào trong lòng.
Dưới ánh mắt không thể tin của mọi người, Tần hoàng hậu trước giờ luôn kiêu ngạo quỳ xuống. Bà quỳ xuống sàn đá vừa lạnh vừa cứng, run giọng hét lên.
"Bệ hạ, xin người thu hồi mệnh lệnh, tha mạng cho huynh trưởng và cháu trai của thần thϊếp!"
Trân Châu phía sau cũng vội quỳ xuống.
Trong phòng, Hoàng đế dựa vào ghế sập mềm mại, nhìn Vạn tiệp dư nhảy múa.
Nghe thấy tiếng hét bên ngoài, Vạn tiệp dư hơi khựng lại.
Hoàng đế thản nhiên nói "Không cần để ý, tiếp tục nhảy đi."
Vạn tiệp dư không thích Tần hoàng hậu vì trước kia hai người từng có xung đột, nhưng lúc này Vạn tiệp dư lại có hơi đồng cảm với Tần hoàng hậu.
Làm Hoàng hậu, lại không được Hoàng đế sủng ái, trước kia có nhà mẹ chống lưng, hiện giờ Tần Liệt bị kết tội, cả Tần gia tổn thất nặng nề, Tần hoàng hậu không còn chỗ dựa, sau này còn ai xem trọng bà nữa?
Quan trọng nhất là, Hoàng đế đích thân hạ lệnh xử tử Tần Liệt, chẳng khác gì Hoàng đế tự tay gϊếŧ Tần Liệt.
Phu quân của mình gϊếŧ huynh trưởng của mình, sau này Tần hoàng hậu phải đối mặt thế nào?
Suy nghĩ trong đầu Vạn tiệp dư xoay chuyển không ngừng, nhưng trên mặt nàng vẫn cười tươi như hoa.
Điệu múa uyển chuyển, làn váy xoay tròn, như cánh sen nở rộ.
Bên ngoài cung Vị Ương, Tần hoàng hậu quỳ rất lâu vẫn không thấy Hoàng đế.
Cam Phúc bất lực khuyên "Hoàng hậu nương nương, người cần gì phải như vậy? Dù Tần đại nhân bị trị tội, cũng không liên quan gì đến người, người vẫn là Hoàng hậu tôn quý, chỉ cần người một lòng hầu hạ bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ không bạc đãi người."
Tần hoàng hậu như không nghe lời hắn nói.
Bà nhìn chằm chằm cổng cung Vị Ương, hồi lâu sau mới định thần lại.
Bà biết, Hoàng đế quyết tâm không tha cho huynh trưởng và cháu trai của bà.
Tần hoàng hậu giơ tay phải lên.
Trân Châu vội đứng dậy đỡ Tần hoàng hậu đứng dậy.
Trên gấu váy của bà bám chút bụi, trông hơi chói mắt.
Trân Châu muốn cúi xuống giúp bà phủi bụi trên váy, nhưng vừa mới giơ tay đã nghe bà lạnh giọng nói.
"Bãi giá Đông cung."
Trân Châu đỡ bà ngồi lên phượng liễn.
Cam Phúc cúi đầu cung kính tiễn Hoàng hậu đi, đến khi phượng liễn đi xa, hắn mới thẳng lưng quay người vào cung Vị Ương.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu đã đến Đông cung."
Hoàng đế không ngạc nhiên.
Lần này là Thái tử chủ động điều tra án gian lận khoa cử, cũng là Thái tử đích thân kết tội Tần Liệt.
Tần Liệt rơi vào kết cục ngày hôm nay, công lao lớn nhất đều thuộc về Thái tử.
Chọn hồng phải chọn hồng mềm, Tần hoàng hậu không làm gì được Hoàng thượng, chỉ có thể tìm Thái tử trút giận.
Hoàng đế suy nghĩ một chút rồi nói "Truyền chỉ cho Thái tử, lệnh Thái tử tiếp tục giám sát kỳ thi năm nay, ngoài ra truyền khẩu dụ cho Hoàng hậu, gần đây Thái hậu không khỏe, lệnh Hoàng hậu thay trẫm đến chùa Quang Chiếu cầu phúc cho Thái hậu."
"Vâng."
Cam Phúc lặng lẽ ra khỏi phòng.
Hắn lập tức mang khẩu dụ đến Đông cung.
Trong điện Thanh Ca, Thái tử đang ôm Tiêu Hề Hề ngủ.
Mấy ngày nay tập trung điều tra án gian lận khoa cử, Lạc Thanh Hàn ngày nào cũng đi sớm về muộn, thiếu ngủ trầm trọng.
Bây giờ vụ án sáng tỏ, gánh nặng trên vai cuối cùng đã được trút bỏ.
Một khi tinh thần thoải mái, con người khó tránh khỏi cảm giác buồn ngủ.
Vừa đến điện Thanh Ca, hắn không nói lời nào đã ôm Tiêu Hề Hề ngã xuống giường, sau đó đắp chăn chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Hề Hề vốn không buồn ngủ lắm, nhưng thấy Thái tử ngủ say như vậy, nàng không nhịn được ngáp một cái rồi ngủ thϊếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Giọng Thường công công từ bên ngoài truyền vào, nói hơi nhanh và có vẻ khá lo lắng.
"Thái tử Điện hạ, Trắc phi nương nương, Hoàng hậu đến rồi!"
Lạc Thanh Hàn đang ngủ say, lập tức mở mắt.
Sau đó Tiêu Hề Hề cũng tỉnh dậy.
Nàng dụi dụi mắt, khó hiểu hỏi "Hoàng hậu sao đột nhiên lại tới đây?"
Vẻ mặt Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt "Lúc này bà ấy tìm tới đây, hẳn là vì chuyện của Tần gia."
Trong trắc điện.
Bảo Cầm dâng trà nóng cho Tần hoàng hậu, rồi lặng lẽ bước sang một bên.
Hôm nay, Tần hoàng hậu vẫn mặc bộ váy dài tay màu đen, nét mặt lãnh đạm, chẳng khác gì ngày trước, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt.
Bà cầm tách trà, nhìn lá trà nổi trên mặt nước, không biết đang nghĩ chuyện gì, động tác uống trà cũng dừng lại.
Bảo Cầm thấy vậy, cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng không dám hỏi nhiều.