Chỗ có Thái tử và Tiêu trắc phi, dù là một khắc y cũng không muốn ở lại.
Nhưng Tiêu trắc phi lại rất nhiệt tình.
"Mời gặp không bằng tình cờ gặp, nếu đã gặp rồi, chi bằng vương gia ngồi xuống cùng dùng bữa?"
Lạc Dạ Thần cảm thấy nữ nhân này có ý xấu, y muốn từ chối, nhưng Thường công công đã mang bát đũa cho y, giơ tay mời y ngồi xuống.
Mọi người trong phòng đều nhìn y, như đang chờ y ngồi xuống, cảm giác được chú ý này khiến y có chút tự hào.
Y nghĩ nếu đối phương đã chân thành mời, vậy y miễn cưỡng cho nàng chút mặt mũi.
Lạc Dạ Thần khí thế ngồi xuống bàn.
Tiêu Hề Hề gắp một cánh gà vào bát y, mắt mày cong cong tươi cười.
"Đây là món nổi tiếng nhất của quán này, tên là cánh gà lời thật lòng, mời vương gia nếm thử." Lạc Thanh Hàn và Thường công công nhìn cánh gà, vẻ mặt rất khó diễn tả.
Bọn họ vừa mới tận mắt thấy Tiêu Hề Hề vô tình làm rơi cánh gà xuống đất, có lẽ vì không nỡ nên Tiêu Hề Hề lại nhặt cánh gà lên, bọn họ tưởng Tiêu Hề Hề muốn ăn, nào ngờ nàng lại gắp vào bát của Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần không biết lai lịch của cánh gà.
Nhưng theo hiểu biết của y về Tiêu trắc phi thì nữ nhân này rất xấu.
Y không muốn ăn cánh gà cho lắm.
Tiêu Hề Hề hỏi "Sao vương gia không ăn? Lẽ nào người sợ ta hạ độc trong cánh gà à?"
Lạc Dạ Thần không chịu được việc bị người khác coi thường.
"Nói nhảm, bổn vương sao phải sợ?"
Y cầm cánh gà lên, xem xét kỹ lưỡng nhưng không thấy có gì bất thường.
Y cẩn thận cắn một miếng, tỉ mỉ nếm thử, thịt gà rất ngon, không có bất thường, ngược lại ngon đến không ngờ. Thế là y ăn hết cả cánh gà.
Y cầm khăn tay đặt bên cạnh lên lau tay, đồng thời không quên bới móc.
"Ta ăn xong cánh gà rồi, nhưng ta vẫn chưa thấy lời thật lòng, lời thật lòng ở đâu?"
Tiêu Hề Hề cười nói "Lời thật lòng là ta vừa mới làm rơi cánh gà này xuống đất."
Lạc Dạ Thần "......"
Y ngừng lau tay.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh uống một hớp trà.
Thường công công thầm thở dài, tội nghiệp Anh vương.
Lạc Dạ Thần ném mạnh khăn tay lên bàn, giận dữ quát to.
"Cô dám chơi ta!"
Tiêu Hề Hề tức thì nhảy lên, lao vào vòng tay Thái tử.
"Điện hạ, y lại hung dữ với người ta kìa!"
Lạc Thanh Hàn ôm nàng vào lòng, mặt vô cảm nhìn Lạc Dạ Thần "Huynh hung dữ cái gì?"
Lạc Dạ Thần "......"
Đợi đã, tình tiết này hơi quen quen.
Dựa theo những lần trước, Thái tử nhất định sẽ lại thiên vị Tiêu trắc phi. Đôi cẩu nam nữ này lần nào cũng vậy, toàn bắt tay ức hϊếp y.
Lạc Dạ Thần hít sâu một hơi, đè nén cục tức trong lòng.
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nhịn trước đã.
Nhưng hít thở sâu mấy lần vẫn không thể nén được cục tức!
Y không phải loại người có thể nhịn được!
Y tức giận hét lên "Rõ ràng do cô ta chơi ta trước, ta mắng cô ta một câu thì có làm sao?!"
Y nghiến răng hỏi "Lại là chiêu này, ngươi không thể đổi chiêu mới sao?"
Lạc Thanh Hàn "Không cần dùng nhiều chiêu, có hiệu quả là được."
Lạc Dạ Thần không nói nên lời.
Lúc này, y hận không thể đè đôi cẩu nam nữ trước mặt xuống đất đánh một trận!
Sao trên đời lại có những kẻ đáng ghét như vậy?
Sao hai tên đáng ghét này lại sáp thành một cặp chứ?
Bên ngoài tiếng cồng chiêng nổi lên, ồn ào náo nhiệt.
Tiêu Hề Hề lập tức đứng dậy, chạy tới nằm bò lên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, nàng thấy tân khoa Trạng Nguyên cưỡi con ngựa cao lớn đi tới, theo sau là Bảng Nhãn, Thám Hoa và hai mươi mấy Tiến sĩ.
Bọn họ ăn mặc chỉnh tề tươi sáng cưỡi ngựa, trước sau có nha dịch đánh cồng chiêng giúp dọn đường, vô số người xem tụ tập hai bên đường.
Lệ Khinh Ngôn năm nay mới hai mươi mốt, không những trẻ tuổi, còn anh tuấn nhã nhặn, cộng thêm hào quang Trạng Nguyên, chỉ có hai chữ để diễn tả —
Đẹp trai!
Nhiều thiếu nữ không khỏi rung động khi thấy Lệ Khinh Ngôn, các nàng ném khăn lụa và quạt trong tay về phía y, đỏ mặt khen ngợi phong thái xuất chúng của Trạng Nguyên.
Cảnh tượng này trông rất giống một buổi gặp gỡ người hâm mộ.
Tiêu Hề Hề thấy vậy, cảm giác tay hơi ngứa ngáy muốn ném thứ gì đó.
Vừa hay Lạc Dạ Thần đứng bên cạnh, nàng trực tiếp lấy chiếc quạt gấp giắt ngay thắt lưng của Lạc Dạ Thần ném về phía Lệ Khinh Ngôn!
Khi chiếc quạt gấp chuẩn bị đập trúng Lệ Khinh Ngôn, y bất ngờ quay người sang một bên, vừa hay tránh được chiếc quạt gấp.
Chiếc quạt gấp bay ngang qua y, đập vào một người đứng bên kia đường.
Tiêu Hề Hề giật mình "A, trúng nhầm người rồi!"
Lạc Dạ Thần tức giận "Đó là chiếc quạt ta mua hết tám trăm lượng, trên đó có chữ của danh gia, là phiên bản giới hạn, cả Đại Thịnh chỉ có một chiếc, cô lại quăng nó đi! Ta liều mạng với cô!"
Tiêu Hề Hề thấy tình hình không ổn, vội chạy đến cầu cứu Thái tử.
Lạc Dạ Thần tức giận đuổi theo "Thái tử, nếu hôm nay ngươi còn bảo vệ cô ta, thì đừng trách ta không nể tình huynh đệ!"
Lạc Thanh Hàn cười lạnh "Huynh cũng đã phái người ám sát ta rồi, giữa ta và huynh làm gì có tình huynh đệ?"
Lạc Dạ Thần "......"
Y như con gà trống mắc kẹt cổ họng, không thể phát ra tiếng, toàn bộ khí thế dần yếu đi.
Y thật hối hận!
Lẽ ra y không nên nhất thời nóng đầu mà phái người ám sát Thái tử.
Nếu không phái người ám sát Thái tử thì hắn đã không bắt được đám sát thủ đó.
Nếu Thái tử không bắt được đám sát thủ đó, y sẽ không phải đeo mận gai nhận tội.
Nếu y không đeo mận gai nhận tội, y sẽ không bị Thái tử nắm thóp mọi chuyện, thậm chí không có cơ hội phản kháng.
Tiếng ồn ào bên ngoài dần lắng xuống, có lẽ đội diễu hành đã đi xa.
Lạc Dạ Thần không muốn ở cùng đôi cẩu nam nữ này nữa, y đang định đi thì có tiếng gõ cửa.
Thường công công đi tới mở cửa thì thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng bên ngoài.
Thiếu nữ này tầm mười bảy mười tám, dáng người cao gầy, mặc y phục cưỡi ngựa màu đỏ, thắt lưng giắt roi da, mái tóc đen buộc cao bằng phát quan vàng, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, trông vừa đẹp vừa ngầu.
Thường công công từng thấy thiếu nữ này trong cung, biết nàng là con gái của Định Viễn Hầu, nên lập tức chắp tay với nàng.
"Bộ cô nương."
Bộ Sanh Yên lắc lắc chiếc quạt gấp trong tay, nhếch đôi môi đỏ mọng, mỉm cười hỏi.
"Vừa rồi quạt gấp này vô tình đập trúng ta, hẳn là được ném từ chỗ của các người phải không?"