"Thần thϊếp nghe nói thọ yến năm nay của Thái hậu sẽ được tổ chức rất lớn, không chỉ có hoàng cung chúng ta, mà cả bá quan văn võ và sứ thần các nước cũng đến chúc mừng, nếu chỉ gảy cổ cầm thì lại quá đơn điệu. Thần thϊếp cảm thấy tìm thêm vài người, mọi người cùng hợp tấu, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Cảnh trắc phi "Hợp tấu cũng được, nhưng thần thϊếp không muốn Tiêu trắc phi tham gia."
Bạch trắc phi che miệng cười khẽ "Sao vậy? Ta thấy Tiêu trắc phi thổi kèn bầu rất hay, lần trước trong tiệc Trung thu, cả Hoàng thượng cũng khen ngợi Tiêu trắc phi."
Cảnh trắc phi biết nữ nhân này cố ý lợi dụng Tiêu trắc phi để làm nàng ghê tởm.
Nhưng nàng không thể phản bác nên chỉ đành nuốt cơn giận xuống.
"Tiêu trắc phi quả thật thổi kèn bầu rất hay, nhưng trong thọ yến không thích hợp thổi kèn bầu, xin Thái tử Điện hạ suy nghĩ lại." Chủ đề được đẩy về phía Thái tử.
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Hai nàng chạy tới đây tìm ta chỉ vì chuyện nhỏ này sao?"
Cảnh trắc phi vội nói "Hoàng thượng rất coi trọng thọ yến lần này, thần thϊếp không dám tự mình quyết định, chỉ có thể to gan đến xin Điện hạ cho ý kiến."
Bạch trắc phi cũng nói "Dù sao thần thϊếp cũng chỉ là nữ tử, gặp phải chuyện quan trọng như vậy, thật sự không thể nào quyết định, vẫn mong Điện hạ giúp đỡ."
Lạc Thanh Hàn "Nếu mâu thuẫn của hai nàng bắt nguồn từ Tiêu trắc phi, vậy thì để Tiêu trắc phi tự mình quyết định."
Hắn sai Thường công công gọi Tiêu trắc phi đến.
Tiêu Hề Hề vừa mới ngủ dậy, đầu óc còn mơ màng, nghe Thái tử muốn gặp mình, nàng mơ hồ bước ra ngoài.
Nàng bước vào trắc điện, hơi ngạc nhiên khi thấy Bạch trắc phi và Cảnh trắc phi cũng ở đây. "Hai vị tỷ tỷ còn ở đây à?"
Nàng tưởng hai người này nói xong chuyện đã đi rồi.
Lạc Thanh Hàn thấy một sợi tóc dính vào má phải của nàng, liền giơ tay giúp nàng vén sợi tóc ra sau tai.
Động tác thuần thục tự nhiên như thể đã làm rất nhiều lần, có cảm giác thân mật khó tả.
Thấy cảnh này, Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi đều ghen tị.
Đặc biệt là Bạch trắc phi, nàng vô cùng khó chịu, ngón tay túm ống tay áo, hận không thể thay thế Tiêu trắc phi!
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói về tranh chấp giữa Bạch trắc phi và Cảnh trắc phi.
"Chuyện này nàng tự quyết định đi."
Thái tử lại giao quyền quyết định cho Tiêu Hề Hề.
Loại đối xử bình đẳng chỉ xảy ra giữa vợ chồng này, khiến trong lòng Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi nảy sinh cảm giác mất cân bằng mãnh liệt.
Rõ ràng đều là trắc phi, tại sao Thái tử lại đối xử khác biệt với Tiêu trắc phi như vậy? Thái tử thật sự có ý định phong Tiêu trắc phi làm Thái tử phi sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi nhìn Tiêu trắc phi càng không mấy thiện cảm.
Tiêu Hề Hề không do dự nói "Tiệc Trung thu lần trước chỉ toàn người trong nhà, thần thϊếp biểu diễn cũng không sao cả, cứ coi như mặc một bộ váy sặc sỡ làm trò tiêu khiển. Nhưng thọ yến lần này mời rất nhiều người ngoài, thần thϊếp tốt nhất là không nên lộ mặt. Dù sao trong cung có rất nhiều nhạc sư và vũ cơ, có bọn họ biểu diễn là đủ rồi. Nếu không được thì có thể tìm đoàn kịch hoặc tạp kĩ ngoài cung, thần thϊếp không muốn cướp công việc của bọn họ."
Người nói vô ý, nhưng người nghe có lòng.
Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi đều cảm thấy lời của Tiêu trắc phi đang cố ý châm chọc các nàng, thân là trắc phi của Thái tử lại phải tranh công việc với đào kép, đúng là ti tiện!
Sắc mặt hai người cùng thay đổi.
Bạch trắc phi run rẩy nói "Nếu muội muội không muốn biểu diễn thì cứ nói, không cần dùng mấy lời như vậy để sỉ nhục bọn ta."
Cảnh trắc phi như chịu ấm ức, cắn môi dưới, kiềm chế nói.
"Bọn ta không phải muốn nổi bật, chỉ muốn nhân cơ hội này góp chút sức vào thọ yến, muội muội không muốn giúp thì thôi, tại sao phải so sánh bọn ta với đào kép? Sao lại chà đạp người khác như vậy?"
Tiêu Hề Hề không hiểu gì, cố gắng giải thích.
"Ta không có sỉ nhục hai người, hơn nữa ta không có thành kiến gì với đào kép, người ta dựa vào kĩ năng của mình kiếm cơm sống đàng hoàng, làm gì có chuyện chà đạp?"
Bản thân nàng chỉ là cá muối ăn no chờ chết, nào có mặt mũi ghét bỏ những người vất vả sống bằng nghề của mình?!
Sắc mặt Cảnh trắc phi càng khó coi hơn "Ngươi đang chế giễu bọn ta không bằng đào kép sao?"
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch trắc phi ngấn nước mắt, thân hình mảnh khảnh yếu đuối như đóa sen trắng tan vỡ trong gió.
"Thì ra trong mắt Tiêu muội muội, bọn ta còn không bằng đào kép ti tiện."
Tiêu Hề Hề gãi đầu, chuyện này sao càng nói càng bôi bác thế nhỉ?
Nàng thật sự không giải thích rõ được nên chỉ đành bắt đầu bôi đen bản thân.
"Thành thật mà nói, ta cảm thấy mình không bằng đào kép. Dù sao người ta còn dựa vào kỹ năng của mình để nuôi bản thân, còn ta chỉ có thể dựa vào người khác mà sống. Người ta là tùng xanh kiên cường độc lập, còn ta chỉ là hoa tầm gửi yếu đuối dựa dẫm người khác. Nếu ta không gặp được Thái tử Điện hạ, e rằng cả một bữa cơm no cũng không có, không biết lúc này phải dựng sạp bói toán ở đâu để kiếm sống."
Nữ nhân này thật vô liêm sỉ, mấy lời buồn nôn này cũng có thể nói ra được, có ghê tởm không?!
Thái tử thay vì cảm thấy buồn nôn, thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào.
Hắn bình tĩnh nói "Có vài lời trong lòng biết là được, không cần phải nói ra."
Tiêu Hề Hề "Không, thần thϊếp phải nói, thần thϊếp rất may mắn khi gặp được người, chỉ cần thần thϊếp thấy người, dù có tồi tệ đến đâu, thần thϊếp đều cảm thấy mọi chuyện sẽ ổn, có thể mỉm cười đối mặt."
Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi thật sự không chịu nổi nữa.
Nữ nhân này vì tranh sủng mà lời gì cũng dám nói, quả thật không biết xấu hổ!
Nhưng Thái tử trông rất thích thú.
Cảnh tượng này quá kích khích người khác.
Cảnh trắc phi sợ ở lại lâu hơn sẽ bị ghê tởm mà nuốt không nổi bữa tối.
Nàng nhanh chóng tìm lý do chạy đi.
Bạch trắc phi không muốn đi, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người Thái tử và Tiêu trắc phi, nàng không dám tin, Thái tử lại thích kiểu nữ nhân này.
Nàng cứ nghĩ Thái tử thích kiểu nữ nhân dịu dàng dè dặt, tri thư đạt lễ.
Nào ngờ Thái tử lại thích kiểu khoa trương nông cạn như Tiêu Hề Hề.
Bạch trắc phi không muốn tin sở thích của Thái tử có vấn đề, nàng cho rằng những chuyện này đều do tâm cơ của Tiêu trắc phi quá thâm trầm, cố ý dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc Thái tử.
Lời ngon tiếng ngọt thôi mà, chỉ cần Thái tử thích nghe, nàng cũng có thể nói.