Ánh mắt Lạc Dạ Thần sáng lên khi thấy Ngọc Lân vệ được đào tạo bài bản.
Y phấn khích nói "Các ngươi tới thật đúng lúc, mau mau, dỡ cái sơn trang đó cho ta!"
Lạc Thanh Hàn quan sát sơn trang từ xa trước, sau đó mới nói.
"Có biết tình hình trong sơn trang không?"
Lạc Dạ Thần tức giận nói "Người ta phái đi dò thám tình hình đều chết trong đó, không ai biết tình hình bên trong."
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Triệu Hiền theo sau.
Triệu Hiền hiểu ý, lập tức dẫn Ngọc Lân vệ đến gần sơn trang.
Thủ vệ sơn trang đang ẩn náu trong bóng tối tức thì xuất hiện, dừng trước mặt Ngọc Lân vệ, không cho bọn họ đến gần sơn trang.
Triệu Hiền nghiêm nghị nói "Chúng ta là quan binh triều đình, hiện giờ chúng ta nghi ngờ có đào phạm trốn trong sơn trang. Nếu các ngươi biết điều thì mau tránh ra, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!" Một thủ vệ nói "Trong sơn trang không có đào phạm mà các người cần tìm, mời các người mau đi cho."
Triệu Hiền "Có đào phạm hay không, sau khi chúng ta khám xét mới xác định được."
"Sơn trang không cho phép người ngoài bước vào, ai trái lệnh, chết!"
Không bên nào chịu nhượng bộ.
Triệu Hiền ra tay đánh với đối phương trước.
Thủ vệ đều là cao thủ hiếm có, nhưng thực lực của Ngọc Lân vệ cũng không kém, hơn nữa Ngọc Lân vệ còn đông hơn, phối hợp ăn ý, nhanh chóng chọc thủng hàng phòng bị của thủ vệ, xông vào sơn trang.
Lạc Dạ Thần thấy vậy vô cùng phấn khích, cũng nhanh chân lao vào sơn trang.
Y muốn xem thử, trong sơn trang bí ẩn này giấu kho báu gì?
Lạc Thanh Hàn cũng đi vào.
Bên trong sơn trang rất rộng, gần bằng một hành cung.
Sau khi Ngọc Lân vệ xông vào sơn trang thì bắt đầu tìm kiếm khắp nơi. Lạc Dạ Thần đi một vòng sơn trang nhưng không tìm thấy ai, trong lòng không khỏi thất vọng.
"Sao cái nơi rách nát này không có gì cả? Nhìn sân này xem, bao lâu rồi không quét dọn? Khắp nơi đều là cỏ dại, chắc nơi này vốn không có người sống đấy chứ?"
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Nơi này nhất định có người sống."
Lạc Dạ Thần vội hỏi "Sao ngươi biết?"
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho y nhìn vào căn phòng bên cạnh.
"Trong phòng này có dấu vết cho thấy có người từng sống ở đây."
Lạc Dạ Thần thò đầu vào cửa sổ nhìn, thấy chăn đệm trên giường bừa bộn, gối rơi xuống đất, trên bức bình phong có hai bộ quần áo nam, trên bàn còn có một cái bánh bao cứng chưa ăn.
Nhìn sơ thì chắc chắn có người sống ở đây.
Lạc Dạ Thần mở cửa bước vào, nhìn quanh nhưng không tìm thấy ai.
"Đúng là gặp quỷ rồi, người ở đây đâu? Chẳng lẽ bọn họ biết chúng ta tới nên bỏ chạy trước?" Ánh mắt Lạc Thanh Hàn quét qua hai bộ quần áo trên bức bình phong.
Chất liệu của quần áo khá tốt, nhưng màu sắc và kiểu dáng xưa cũ, còn rách vài chỗ.
Mấy bộ quần áo như vậy chắc chắn U vương Lạc Vân Hiên không mặc, thuộc hạ của y cũng sẽ không mặc.
Lạc Thanh Hàn bắt đầu tự hỏi, liệu U vương có ở sơn trang này thật không?
Nếu U vương không ở sơn trang này thì ai sẽ ở đây?
Lạc Dạ Thần rút một sợi dây xích dưới chăn.
"Đây là gì?"
Lạc Thanh Hàn nhìn sang, thấy một đầu sợi xích là còng tay hình tròn, đầu còn lại bị khóa trên cột đầu giường.
Lạc Dạ Thần kéo hết dây xích ra, chiều dài vừa đủ cho một người có thể đi lại trong phòng.
Hai huynh đệ nhìn nhau.
Lạc Dạ Thần thử hỏi "Nơi này là nhà lao à?"
Lạc Thanh Hàn "Rõ ràng là vậy."
Đúng lúc này, tiếng hét của Triệu Hiền đột nhiên từ bên ngoài truyền tới.
"Bọn chúng chạy từ cửa sau!"
Tất cả Ngọc Lân vệ nghe thấy tiếng hét, lập tức tập trung về hướng cửa sau.
Lạc Thanh Hàn và Lạc Dạ Thần cũng không ngoại lệ, vội vàng đi tới cửa sau.
Khi chạy tới cửa sau sơn trang, bọn họ thấy Triệu Hiền dẫn đầu Ngọc Lân vệ đang đánh nhau với thủ vệ.
Ngọc Lân vệ chiếm ưu thế về quân số, nhưng thủ vệ lại dường như đang liều mạng, không muốn từ bỏ mà liều mạng tấn công, trông như không muốn chạy trốn mà như đang muốn kéo đối thủ chết chung.
Hai bên giao tranh vô cùng quyết liệt.
Trong ánh đao bóng kiếm, người liên tục ngã xuống, trên đất ngày càng nhiều máu.
Lạc Dạ Thần bị cảnh tượng đẫm máu dọa sợ, y biết võ công của mình tầm thường, không dám khiêu chiến những cao thủ này, nhanh chân trốn ở một nơi khó thấy.
Y thấy Thái tử vẫn đứng yên, vội vàng nói.
"Sao còn đứng ngây ra đó? Còn không trốn đi!"
Lạc Thanh Hàn phớt lờ y.
Lạc Dạ Thần muốn mắng người, đã đến lúc này rồi, còn giả vờ ngầu cái gì? Giả vờ ngầu có quan trọng bằng cái mạng không?!
Lúc này y phát hiện phía sau Thái tử có người, giật mình lớn tiếng nhắc nhở "Thái tử cẩn thận!"
Lạc Thanh Hàn phát giác phía sau có người, hắn không kịp suy nghĩ đã nhanh chóng rút kiếm từ bên hông, xoay người bắt đầu đánh trả, trường kiếm trong tay vẽ một vòng cung trong không trung, chém chính xác vào cổ họng đối phương.
Hắn lùi lại hai bước, tránh khỏi vết máu.
Lúc này hắn mới nhìn rõ người đàn ông xuất hiện bất thình lình này rất kỳ lạ.
Người đàn ông này trông như trải qua rất nhiều thăng trầm, hai bên tóc mai bạc trắng, khóe mắt lông mày đều có dấu vết của thời gian, dáng người rất cao, nhưng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nước da nhợt nhạt ốm yếu, hình như đã rất lâu không thấy ánh sáng mặt trời.
Với cả mắt cá chân hơi biến dạng, Lạc Thanh Hàn lập tức nhận ra —
Sợi xích mà bọn họ phát hiện trong phòng có lẽ được dùng trên người đàn ông này.
Người đàn ông này dường như không ngờ Lạc Thanh Hàn sẽ gϊếŧ mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Gã dùng một tay che cổ đang chảy máu, tay kia khó khăn giơ về phía Lạc Thanh Hàn.
Gã mở miệng như muốn nói gì đó.
Nhưng cổ họng không thể phát ra tiếng.
Gã loạng choạng quỳ trên đất, vẫn nhìn chằm chằm Lạc Thanh Hàn.
Biểu cảm của gã rất kỳ lạ.
Giống bi thương, lại giống tuyệt vọng, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Lạc Thanh Hàn cảm thấy người này hình như quen mình.
Nhưng hắn lục lọi trí nhớ, lại không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về người đàn ông này.
Hắn chưa từng gặp người đàn ông này.
Cổ chảy máu ngày càng nhiều, người đàn ông cuối cùng không trụ được nữa, ngã xuống vũng máu.
Mặt gã vẫn hướng về phía Lạc Thanh Hàn, đôi mắt mở to như muốn lưu giữ bộ dáng của Lạc Thanh Hàn trong lòng.
Khi đám thủ vệ vẫn đang liều mạng thấy người đàn ông này chết, bọn chúng đều dừng lại rồi đồng loạt tự sát.
Bọn chúng hành động quá nhanh quá chuẩn, khiến Ngọc Lân vệ không có cơ hội phản ứng.
Lúc Triệu Hiền muốn ngăn thì đã quá muộn.
Đám thủ vệ đã chết hết.
Chớp mắt trên đất lại xuất hiện thêm mấy chục thi thể.