Tiếng chiêng trống trên sân khấu ngày càng dồn dập, tiếng hát ngày càng sục sôi chí khí.
"Muốn bắt hổ vào núi sâu, muốn hái trăng lên trời cao."
"Tỷ võ một trận, lộ rõ thân thủ, Văn Quảng hôm nay giành hạng nhất."
Chủ đề của Tần Trọng luôn xoay quanh Bình An vương, như muốn kể cho Thái tử nghe toàn bộ cuộc đời của Bình An vương.
Lạc Thanh Hàn chỉ im lặng nghe, không nói lời nào.
Tần Trọng nói xong những gì cần nói, mới chủ động hỏi "Điện hạ cảm thấy Bình An vương này thế nào?"
Lạc Thanh Hàn chỉ trả lời ba chữ —
"Chẳng thế nào."
Tần Trọng nhếch mép "Điện hạ không thấy đồng cảm sao?"
Lạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói "Trên đời vốn không có gì gọi là đồng cảm, huống chi ta cũng không nghĩ mình sẽ trở thành Bình An vương thứ hai."
Tần Trọng nhìn vào mắt hắn, cười như có như không hỏi "Nhưng hoàn cảnh hiện giờ của ngài khác gì Bình An vương năm đó?" "Đương nhiên khác, năm đó Bình An vương chỉ có thể dựa vào sự yêu thương của Tiên hoàng, còn ta dựa vào bản thân."
Tần Trọng lại cười "Vừa rồi vi thần còn tưởng Điện hạ đã lớn, bây giờ xem ra trông ngài chỉ lớn bề ngoài, thật ra bên trong vẫn ngây thơ như một đứa trẻ. Muốn đoạt được hoàng vị thì không thể chỉ dựa vào bản thân. Có biết năm đó lúc Tiên hoàng băng hà, Lục hoàng tử làm sao phá được vòng vây giữa các hoàng tử để giành quyền thừa kế hoàng vị không? Đó là vì hắn biết xem xét thời thế. Hắn biết tận dụng tối đa lợi thế trong tay, kết hợp tất cả lực lượng có thể liên kết. Về điểm này, ngài nên học hỏi phụ hoàng của mình."
Lúc này, Lạc Thanh Hàn đã hiểu được ý đồ của đối phương.
Hắn bình tĩnh nhìn đối phương, ánh mắt không hề dao động. "Tần thượng thư cố ý tới đây nói với ta nhiều như vậy, chỉ là muốn thuyết phục ta từ bỏ vị thế, tiếp tục làm con chó cho Tần gia các khanh sao?"
Tần Trọng cau mày "Điện hạ nói vậy có hơi khó nghe rồi, Tần gia chúng thần chưa từng xem ngài là chó, chúng thần chỉ muốn gạt bỏ hận thù trước kia, cùng nhau hợp tác mà thôi."
Lạc Thanh Hàn "Không phải khanh mới nói, cảm thấy ta chỉ là một đứa trẻ sao?"
"Đều là chuyện đã qua, trước kia là chúng thần nhìn nhầm, đánh giá thấp tư chất của ngài. Vi thần thay mặt Tần gia xin lỗi ngài, hy vọng ngài rộng lượng, đừng so đo với chúng thần."
Tần Trọng nói xong, chủ động đứng dậy, hành lễ với Thái tử.
Ông giữ tư thế rất thấp, có thể thấy ông rất chân thành.
Nhưng trong đầu Lạc Thanh Hàn lại hiện ra hình ảnh lúc hắn còn nhỏ, Tần Trọng dạy các hoàng tử cưỡi ngựa bắn cung. Lạc Thanh Hàn năm tuổi sức lực yếu ớt, mặt nhỏ đỏ bừng, còn không kéo được cung.
Tần Trọng nhìn thấy, mặt vô cảm nói.
"Ngay cả cung tên cũng không kéo ra được, nuôi ngươi có ích gì?"
Đến tận bây giờ, Lạc Thanh Hàn vẫn nhớ rõ ánh mắt Tần Trọng nhìn hắn lúc đó.
Đó rõ ràng là ánh mắt nhìn phế vật.
Trên sân khấu vừa hay hát đến màn so tài bắn cung.
Người mặt trắng nói "Kinh ngạc khi nhìn đứa trẻ nghịch ngợm kéo cung, như thấy phụ thân hai người sống lại!"
Lạc Thanh Hàn nhìn hai người trên sân khấu đang tạo dáng với cung tên, đột nhiên hỏi.
"Tần thượng thư bây giờ còn dùng cung tên không?"
Tần Trọng không biết vì sao hắn đột nhiên nhắc tới chuyện này, do dự nói "Ngày thường vi thần rảnh rỗi, thường cùng tướng sĩ đến quân doanh luyện cưỡi ngựa bắn cung."
Lạc Thanh Hàn "Nếu khanh so tài bắn cung với hai người trên sân khấu, có thể thắng không?"
Tần Trọng nhìn theo hướng của hắn, thấy trên sân khấu có một cặp đào kép đóng vai tỷ đệ, lúc này hai tỷ đệ vừa kết thúc cuộc thi bắn cung, Tống vương đang khen thưởng.
Cảnh này nhịp trống nhanh làm nhịp tim người xem không khỏi tăng nhanh.
"Sóng Trường Giang cuồn cuộn, cuốn không hết tấm lòng người trung nghĩa."
"Hai mươi năm ở ẩn, vẫn nghĩ đến an nguy triều đình."
Sắc mặt Tần Trọng chợt tối sầm.
"Điện hạ lại so sánh vi thần với một đào kép hèn mọn sao?"
Với ông mà nói chẳng khác nào sỉ nhục một cách trần trụi!
Vẻ mặt Lạc Thanh Hàn không đổi, bình tĩnh nói "Đào kép thì sao? Đào kép cũng dựa vào năng lực của mình kiếm sống, họ có thể biểu diễn ở đây, công sức họ bỏ ra cho khán giả cũng không thua kém gì ông, nếu đổi lại là ông, chưa chắc có thể đạt được thành tích như họ."
Thấy Tần Trọng sắp tức giận, Lạc Thanh Hàn lại lạnh nhạt nói thêm một câu.
"Đương nhiên, nếu đặt họ vào vị trí của ông, họ có thể không giỏi bằng ông, nói cho cùng mọi người đều đang làm đúng chức trách của mình mà thôi."
Lời này lập tức chặn đứng cơn giận sắp bùng nổ của Tần Trọng.
Tần Trọng đè nén nhẫn nhịn, vẻ mặt trông có hơi hung dữ.
"Điện hạ quả thật ngày càng biết cách nói chuyện."
Lạc Thanh Hàn "Nếu không còn chuyện gì khác, thì mời về cho, vở kịch này rất thú vị, ta muốn yên tĩnh xem hết."
Tần Trọng bị bộ dáng cao ngạo của hắn chọc tức.
Tần Trọng vốn là người bốc đồng nóng tính, sở dĩ vừa rồi ông có thể hạ mình, chủ động cầu hòa là vì nghe theo chỉ thị của Bùi công tử.
Bùi công tử nói với ông, Thái tử là một quân cờ vô cùng quan trọng, nếu có thể thu phục được hắn về phía Tần gia, sẽ giúp ích rất lớn với kế hoạch tiếp theo của Tần gia.
Thái tử trước giờ luôn ăn mềm không ăn cứng, nên ông chỉ đành đến thương lượng.
Nào ngờ hắn lại cứng đầu như thế.
Lửa giận trong lòng Tần Trọng bùng lên, xé nát nét mặt ôn hòa đang ngụy trang.
"Điện hạ chỉ muốn xem kịch của người khác, lẽ nào không biết bản thân cũng đã trở thành kịch hay trong mắt người khác sao?!"
Đây rõ ràng là uy hϊếp.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn ông "Khanh tự đi, hay để Ngọc Lân vệ tiễn khanh đi?"
Triệu Hiền đứng cách đó không xa nắm chặt chuôi kiếm, trông như sắp ra tay.
Tần Trọng biết lúc này mình không thể ép buộc, chỉ đành sa sầm sắc mặt tức giận đi ra ngoài.
Triệu Hiền trả lại kiếm cho ông, dán chặt mắt vào ông, không bỏ qua bất kỳ động tác nào, chỉ khi ông đi xa, không thể nhìn thấy nữa, Triệu Hiền mới thu ánh mắt lại.
Lúc này cung nữ bưng trà nóng đi vào.
Thường công công đổi trà nóng thay trà nguội bên tay Thái tử.
Lạc Thanh Hàn cầm tách trà mở nắp.
Vừa định cúi đầu uống trà, hắn chợt sững người khi thấy bên trong nắp.
Bên trong nắp tách trà bằng sứ trắng tinh xảo có viết bốn chữ nhỏ —
Sông Ngự cứu Hề.
Lạc Thanh Hàn đặt tách trà xuống, trầm giọng hỏi "Trà này là ai đưa tới?"
Thường công công nói tên cung nữ rồi gọi cung nữ vào.
Lạc Thanh Hàn hỏi "Trà này là ngươi tự pha?"
Cung nữ thành thật trả lời "Là nô tỳ tự pha."
"Trà này, ngoài ngươi còn ai khác chạm vào không?"
Cung nữ vốn nói không có, nhưng sau khi suy nghĩ lại, nàng đổi lời "Trên đường nô tỳ đến đây không cẩn thận đυ.ng phải một người đàn ông, hắn đi rất vội, đυ.ng phải tách trà trong tay nô tỳ, may là nô tỳ kịp giữ tách trà lại, mới không để nó đổ."