Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 545



Lạc Thanh Hàn ôm Tiêu Hề Hề vào lòng.

Ôm thật chặt.

Tiêu Hề Hề bị ôm sắp nghẹt thở, vội vỗ lưng Thái tử, khó khăn nhắc nhở.

"Đừng ôm chặt quá, ta là người, không phải khúc gỗ."

Lạc Thanh Hàn thả lỏng một chút, nhưng vẫn giữ tư thế ôm nàng không chịu buông.

Hắn hỏi "Tại sao hôm qua nàng lại bị nhốt trong rương sắt? Còn bị dìm xuống sông?"

Bắt đầu từ hôm qua, hắn đã điều tra chuyện này, hiện giờ tra được một số manh mối, nhưng hắn vẫn muốn nghe câu chuyện từ phía nàng.

Tiêu Hề Hề tựa vào lòng hắn, điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.

"Chuyện dài lắm, hôm qua ta gặp Tam sư huynh ở Sướиɠ Thính Các ..."

Nàng bắt đầu kể một lượt từ lúc gặp Tam sư huynh.

Lạc Thanh Hàn "Ý nàng là Hoàng hậu và Tây Lăng vương có gian tình?"

Tiêu Hề Hề gật đầu nói phải.

Nếu chuyện này là người khác nói, Lạc Thanh Hàn nhất định sẽ nghi ngờ, nhưng người nói là Tiêu Hề Hề, hắn tin tưởng tuyệt đối, nếu nàng đã nói như vậy, thì chuyện này chắc chắn là thật.
Lạc Thanh Hàn "Nàng vừa mới biết được chuyện Tây Lăng vương và Hoàng hậu có gian tình, sau đó liền bị người khác dìm xuống sông, thời gian quá trùng hợp."

Tiêu Hề Hề ngẩng đầu nhìn hắn "Người nghi ngờ Tây Lăng vương và Hoàng hậu muốn gϊếŧ ta sao?"

Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng có thể đoán ra hung thủ là ai không?"

Tiêu Hề Hề "Hung thủ thực sự đã sai người khác ra tay, gã không trực tiếp lộ mặt, ta không đoán được hung thủ thực sự là ai, trừ khi ta có thể tận mắt nhìn thấy hung thủ. Hay là người sắp xếp cho ta gặp Tây Lăng vương một lần, có lẽ ta có thể nhìn ra manh mối nào đó ..."

Lạc Thanh Hàn không do dự từ chối "Không được."

"Tại sao?"

"Nếu Tây Lăng vương thật sự là hung thủ gϊếŧ nàng, ông ta biết nàng chưa chết nhất định sẽ có chuẩn bị trước, nếu nàng chủ động đi gặp ông ta, chẳng khác nào thả dê vào miệng cọp."
Tiêu Hề Hề "Người có thể cùng ta đi gặp ông ta, dẫn theo nhiều người hẳn là không có vấn đề."

Lạc Thanh Hàn "Tây Lăng vương không ngốc, nếu chúng ta dẫn nhiều người như vậy tới, ông ta nhất định sẽ không lộ mặt, nếu ông ta muốn trốn sẽ có rất nhiều lý do."

Tiêu Hề Hề dán mắt vào hắn "Hình như người đã xác định Tây Lăng vương là hung thủ thực sự?"

"Ông ta có động cơ gây án, đồng thời cũng có năng lực gây án, thời gian lại trùng hợp như vậy ... hiềm nghi của ông ta quá lớn."

Tiêu Hề Hề nghĩ ra ý khác "Hay là ta đi hỏi Đại sư huynh thử? Không chừng ta có thể moi được tin gì đó từ huynh ấy."

Lạc Thanh Hàn "Lỡ như hắn nhân cơ hội tấn công nàng thì sao?"

Tiêu Hề Hề tự tin nói "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, hơn nữa dù huynh ấy tấn công ta thật, lẽ nào ta bó tay chịu trói sao? Nói về thân thủ, Đại sư huynh chưa chắc là đối thủ của ta. Huống chi nếu huynh ấy tấn công ta, có nghĩa là huynh ấy chột dạ, chứng tỏ Tây Lăng vương rất có khả năng là hung thủ thực sự. Dù tính thế nào, ta đều thấy vụ làm ăn này rất lời, đáng để thử!"
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Tiêu Hề Hề bị hắn nhìn đến mất tự nhiên.

"Sao người lại nhìn ta như vậy? Ta nói sai gì à?"

Lạc Thanh Hàn hỏi "Nàng thuộc gì?"

Tiêu Hề Hề không nghĩ ngợi, buột miệng nói "Ta thuộc về người."

Lạc Thanh Hàn "......"

Hắn không để ý đến lời tình tứ trần trụi của đối phương, lạnh lùng nói "Ta còn tưởng nàng cầm tinh con mèo, có chín mạng, không chết được, nên mới dám điên cuồng tìm chết như vậy."

Tiêu Hề Hề rụt cổ "Ta thật sự cảm thấy đây là một cách hay."

Lạc Thanh Hàn bóp cằm nàng, nghiêm túc cảnh cáo.

"Chuyện của Tây Lăng vương, ta sẽ nghĩ cách, còn nàng ngoan ngoãn ở điện Thanh Ca, chăm sóc sức khỏe cho tốt, không được đi đâu hết."

Tiêu Hề Hề hít một hơi "Người nhẹ tay một chút, cằm ta sắp bị người bóp nát rồi."

Lạc Thanh Hàn thả lỏng ngón tay, thấy trên cằm nàng có vết đỏ.

Hắn cúi đầu hôn lên cằm nàng rồi hôn lên môi nàng.

Tiêu Hề Hề lùi lại một bước "Ta vừa mới ngủ dậy, còn chưa xúc miệng."

Lạc Thanh Hàn "......"

Bầu không khí vui vẻ tức thì biến mất.

Lạc Thanh Hàn buông nàng ra, gọi cung nữ vào hầu hạ nàng tắm rửa.

Tiêu Hề Hề ôm bụng than đói.

Bảo Cầm bưng một nồi cháo kê thơm lừng bước vào.

Lạc Thanh Hàn cầm bát cháo, tự mình đút cho Tiêu Hề Hề.

Có kinh nghiệm đút trước đó, kỹ năng của Lạc Thanh Hàn đã tiến bộ rất nhiều.

Hắn đút từng muỗng cháo cho Tiêu Hề Hề.

Nàng suôn sẻ ăn hết bát cháo.

Tiêu Hề Hề chẹp chẹp môi "Nếu bỏ thêm chút thịt heo xé nhỏ và trứng bắc thảo thì càng ngon hơn."

Cháo thịt trứng bắc thảo, nghĩ thôi đã thấy ngon rồi!

Lạc Thanh Hàn hỏi "Còn muốn ăn nữa không?"

Tiêu Hề Hề gật đầu nói có.

Lạc Thanh Hàn lại đút cho nàng thêm một bát.

Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi "Hôm qua làm sao người biết ta ở dưới sông?"

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Có người báo cho ta."

Tiêu Hề Hề tò mò "Là ai?"

"Không biết, người đó ẩn thân rất kỹ, tạm thời không thể tra ra."

Tiêu Hề Hề húp một ngụm cháo, sau đó hỏi "Hôm qua vở kịch còn chưa diễn hết, người đã rời Sướиɠ Thính Các, Thái hậu không giận chứ?"

Lạc Thanh Hàn "Không có, Hoàng tổ mẫu trước giờ không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp "Hôm qua ta đi tìm nàng, nữ quan bên cạnh Thái hậu đột nhiên tới tìm, nói Thái hậu muốn gặp ta, thời gian quá trùng hợp. Ta nghi ngờ có người cố ý nhắc ta trước mặt Thái hậu, khuyên Thái hậu lúc đó gọi ta đến, như vậy loại trừ khả năng ta sẽ tới cứu nàng."

Sự chú ý của Tiêu Hề Hề rơi vào một chuyện khác.

"Hôm qua Thái hậu gọi người tới, người không đi sao?"

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói "Lúc đó ta vội đi cứu nàng, làm sao có thời gian đi gặp Thái hậu? Cuối cùng đành phải để Anh vương đi thay ta."

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên "Người vì ta mà đắc tội Thái hậu, trọng lượng của ta trong lòng người nặng như thế từ khi nào?"

Lạc Thanh Hàn "Ta từng nói, nàng rất quan trọng với ta."

Tiêu Hề Hề "Quan trọng đến mức nào? Quan trọng hơn giang sơn sao?"

Lạc Thanh Hàn không trả lời, ngược lại hỏi "Nếu ta nói quan trọng hơn giang sơn, nàng tin không?"

Tiêu Hề Hề cười nói "Không tin."

Lạc Thanh Hàn không nói gì, lặng lẽ đút cháo cho nàng.

Ăn uống xong, nàng thấy buồn ngủ, không khỏi ngáp dài.

Lạc Thanh Hàn đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng.

"Nàng ngủ đi."

Tiêu Hề Hề rúc vào trong chăn ấm, hé mắt nhìn hắn, lười biếng hỏi "Người không ngủ à?"

Lạc Thanh Hàn "Nàng ngủ trước, ta còn có chuyện phải làm, làm xong sẽ ngủ."

Tiêu Hề Hề "Người đừng ngủ muộn quá, thức khuya dễ bị hói."

"Ừm, ta biết rồi."