Tần Trọng dựa vào khí thế nhất thời của mình miễn cưỡng đánh ngang cơ với Tiêu Hề Hề.
Còn các thị vệ khác vốn không tìm được cơ hội ra tay, vì động tác của Tần Trọng và Tiêu Hề Hề quá nhanh, bọn họ di chuyển khắp nơi, thị vệ sợ vô tình làm Tần Trọng bị thương.
Ném chuột sợ vỡ bình.
Cộng với sức mạnh thần kỳ trên người Tiêu Hề Hề, các thị vệ không dám hành động liều lĩnh.
Lúc này, Phương Vô Tửu cầm kiếm trong tay tham chiến.
Hắn dùng kiếm đâm vào lưng Tiêu Hề Hề!
Tiêu Hề Hề không quay đầu.
Hiện giờ nàng tập trung đối phó Tần Trọng, không có ý định quay đầu.
Kiếm của Phương Vô Tửu lại bị lực vô hình bật ra.
Hắn hỏi "Trên người muội có bao nhiêu bùa hộ thân?"
Tiêu Hề Hề nghiêng người tránh đòn của Tần Trọng, đồng thời trả lời.
"Đoán xem."
Phương Vô Tửu "Mặc kệ trên người muội có bao nhiêu bùa hộ thân, hôm nay muội cũng trốn không thoát, nếu muội ngoan ngoãn giao thuốc giải, ta có thể giữ mạng cho muội." Tiêu Hề Hề không trả lời.
Nàng bắt lấy sơ hở, dùng đao trong tay chém vào ngực Tần Trọng!
Nhát đao này tuy không chí mạng nhưng lại khiến Tần Trọng chảy rất nhiều máu, tốc độ và sức mạnh lập tức giảm xuống.
Tiêu Hề Hề hung hãn đuổi theo, muốn nhân cơ hội gϊếŧ chết ông ta.
Phương Vô Tửu lúc này xen vào, ngăn nàng truy đuổi.
Đối mặt với sư huynh một tay nuôi nấng nàng, Tiêu Hề Hề vô thức thu lại sắc bén, động tác cũng không còn hung hãn như trước.
Phương Vô Tửu dùng kiếm trong tay đâm vào cổ nàng!
Tiêu Hề Hề né sang một bên để tránh mũi kiếm.
Phương Vô Tửu thu kiếm, mũi kiếm vẽ một vòng cung trên không trung, lại chém về phía nàng!
Tiêu Hề Hề cầm đao chặn thanh kiếm.
Tiếng vũ khí chạm tạo ra âm thanh sắc bén.
Phương Vô Tửu hỏi "Sao không đánh trả?"
Tiêu Hề Hề không nói gì. Nàng bước lùi lại.
Phương Vô Tửu từng bước ép sát.
Một người không muốn ra tay tàn nhẫn.
Một người lại muốn không chết không thôi.
Hai bên ngươi tới ta chém, đao kiếm giao nhau như sấm sét, rối ren hoa mắt.
Phương Vô Tửu dùng kiếm chém vào cẳng tay phải của Tiêu Hề Hề.
Bùa hộ thân trên người nàng cuối cùng cũng dùng hết.
Những ngón tay cầm đao của nàng run lên vì đau.
Phương Vô Tửu nhân cơ hội hất văng thanh đao khỏi tay nàng, sau đó duỗi chân hất Tiêu Hề Hề ngã xuống đất, mũi kiếm trong tay chỉ vào chóp mũi nàng.
Tiêu Hề Hề nằm trên đất, nhìn mũi kiếm trong tay, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Ngón tay còn chưa chạm vào chuôi đao, Phương Vô Tửu đã giơ chân giẫm lên. Hắn hỏi lại.
"Sao không đánh trả?"
Mắt Tiêu Hề Hề đỏ lên.
Lúc này Tần Trọng đang được hai thị vệ đỡ, sắc mặt tái nhợt do mất máu quá nhiều.
Ông nghiến răng hét lên "Họ Phương kia, ngươi còn chờ gì nữa? Mau cắt hết gân tay gân chân của cô ta, sau đó nghiêm hình thẩm vấn cô ta, ta không tin không tìm được thuốc giải!"
Phương Vô Tửu không để ý đến tiếng hét của người phía sau, vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề.
"Muội rõ ràng có thể đánh bại ta, tại sao không đánh trả?"
Tốc độ nói của hắn vẫn như thường lệ, không nhanh không chậm, ung dung thong thả.
Nhưng lại có sự cố chấp khác thường.
Có vẻ như câu trả lời này rất quan trọng đối với hắn.
Phương Vô Tửu "Bây giờ chúng ta đều đang hiến sức vì chủ, là đối thủ cạnh tranh không chết không thôi."
Tiêu Hề Hề không nói gì, nước mắt chảy xuống khóe mắt.
Phương Vô Tửu "Tranh đoạt hoàng vị không phải trò trẻ con, nếu muội cứ thiếu quyết đoán như hiện tại, không những muội sẽ hại chết mình mà còn hại chết Thái tử của muội."
Tiêu Hề Hề nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Thái tử càng khóc nhiều hơn.
Phương Vô Tửu "Thay vì để muội chết trong tay người khác, thà ta tự tay gϊếŧ chết muội, cũng xem như vẹn toàn cho tình sư huynh muội của chúng ta."
Tay hắn dùng lực, mũi kiếm đâm vào cổ họng nàng!
Con ngươi Tiêu Hề Hề co lại.
Mũi kiếm trong tầm nhìn chợt biến lớn.
Hắn dùng hết sức để đâm nhát kiếm này.
Huynh ấy thật sự muốn gϊếŧ nàng!
Tiêu Hề Hề không muốn chết, nàng phải sống sót trốn thoát.
Nàng phải đi tìm Thái tử, nói cho hắn biết sự thật.
Nàng không thể để Thái tử phải chịu đựng nỗi đau một mình.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiêu Hề Hề giơ hai tay lên, kẹp chặt thanh kiếm trong lòng bàn tay.
Mũi kiếm buộc dừng lại cách cổ nàng một tấc.
Nàng giơ chân đạp về phía đầu gối Phương Vô Tửu!
Kiếm trong tay Phương Vô Tửu bị kẹp chặt, không thể rút ra.
Để tránh đòn tấn công, hắn chỉ đành buông chuôi kiếm, lùi lại hai bước.
Tiêu Hề Hề đứng dậy.
Phương Vô Tửu tùy tiện lấy thanh đao của thị vệ, lao về phía trước, bắt đầu đánh với Tiêu Hề Hề.
Mắt Tiêu Hề Hề đỏ bừng, mặt đầy nước mắt.
Trông vô cùng đáng thương.
Nhưng động tác của nàng không hề đáng thương, mỗi động tác chứa đầy sát ý.
Nàng và Thái tử là một thể, nàng không thể chết, càng không thể rút lui!
Kiếm dài trong tay khí thế mạnh mẽ, khiến Phương Vô Tửu liên tục phải rút lui.
Đao trong tay hắn rơi xuống đất, vai bị kiếm đâm xuyên!
Tiêu Hề Hề chợt tỉnh táo khi thấy vai hắn nhuốm đầy máu.
Nàng hoảng sợ rút kiếm ra.
Phương Vô Tửu che vết thương trên vai, nhếch khóe miệng cười khổ, trong mắt vừa nhẹ nhõm vừa bất lực.
"Luận về võ công, quả nhiên ta không phải đối thủ của muội."
Trận đấu tay đôi vừa rồi giữa hai người kịch tính đến mức khiến các thị vệ xem đến ngẩn người.
Cho đến khi Tần Trọng tức giận gầm lên "Các ngươi đần hết rồi? Còn không mau bắt cô ta lại?!"
Các thị vệ xung quanh hoảng hồn tỉnh táo, lập tức xông lên, hy vọng có thể bắt lấy Tiêu Hề Hề.