Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 588



Lạc Dạ Thần mất hết ba ngày, cuối cùng đã viết được một cuốn truyện dài hơn năm mươi trang.

Theo dàn ý thì đây chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện.

Y định sẽ viết phần còn lại sau.

Sáng sớm hôm nay, y thay đồ rồi cầm cuốn truyện đến phủ Định Viễn Hầu.

Lạc Dạ Thần tự tay giao cuốn truyện cho Bộ Sanh Yên.

Vốn y định nói với Bộ Sanh Yên đây là truyện mình tự viết, nhưng đến giây phút này thì y có hơi xấu hổ, sợ nói ra đối phương sẽ cười.

Lạc Dạ Thần hắng giọng, giả vờ bình tĩnh.

"Cuốn truyện này cho muội, lúc buồn chán có thể lấy ra đọc gϊếŧ thời gian."

Bộ Sanh Yên nhìn cuốn truyện trong tay, trên bìa xanh viết ba chữ Đường Thông Thiên.

Vừa nhìn thấy chữ viết này, nàng không khỏi cau mày.

Chữ này xấu quá đấy!

Lạc Dạ Thần mong chờ phản ứng của nàng sau khi đọc, không khỏi thúc giục "Bây giờ muội có thể xem thử, nếu không thích, ta sẽ đổi cuốn khác cho."
Bộ Sanh Yên lật vài trang, câu chuyện khá mới lạ, nhưng nét chữ thật sự rất xấu.

Không những thế còn có rất nhiều lỗi chính tả.

Nếu đổi lại là nàng thấy một cuốn truyện cẩu thả như vậy trong tiệm sách, nàng sẽ vứt sang một bên, nhìn thêm chỉ làm đau mắt.

Nhưng lúc này Lạc Dạ Thần vẫn háo hức nhìn nàng, nàng không tiện vứt cuốn truyện đi, chỉ đành cắn răng đọc tiếp.

Nàng lật đến trang thứ mười, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói.

"Truyện này ngài mua ở đâu? Tốn bao nhiêu tiền?"

Lạc Dạ Thần sửng sốt "Sao vậy?"

Bộ Sanh Yên trả lại cuốn truyện "Ngài mau trả cuốn truyện này đi, loại truyện kém chất lượng này cho không ta cũng thấy thiệt."

Lạc Dạ Thần "......"

Y dường như nghe thấy tiếng tim vỡ lộp độp.

Y cực khổ viết mất ba ngày, khó lắm mới viết ra được một cuốn, mà Bộ Sanh Yên không thích còn chê nó cẩu thả.
Nỗi bất bình mãnh liệt dâng lên trong lòng khiến y vô cùng khó chịu.

Bộ Sanh Yên nhận thấy nét mặt y không ổn nên hỏi "Ngài sao vậy? Lẽ nào người bán truyện không cho trả hàng? Nếu không trả được thì thôi, ngài đưa ta cuốn truyện đi."

Lạc Dạ Thần lại thấy có hy vọng.

"Muội muốn giữ lại cuốn truyện này à?"

Bộ Sanh Yên "Không phải, ta định sau khi vết thương lành sẽ đích thân đến gặp chủ tiệm sách trả hàng, nếu ông ta không đồng ý, ta sẽ đập ông ta!"

Lạc Dạ Thần "......"

......

Trong hoàng lăng.

Tiêu Hề Hề giơ ngón tay cái "Không hổ là hôn thê của ngài, tính cách giống hệt ngài! Người xưa nói không sai, nồi nào úp vung nấy, hai người đúng là có tướng phu thê!"

Lạc Dạ Thần tức giận nói "Không phải lúc đầu cô nói, chỉ cần ta tự tay viết truyện tặng thì muội ấy sẽ vô cùng cảm động sao? Nhưng bây giờ chẳng những muội ấy không cảm động mà còn ghét bỏ!"
Lão thái giám mang dưa hấu đã cắt vào.

Dưa hấu này để trong giếng một thời gian, đến giờ vẫn còn hơi mát, thoạt nhìn đã thấy giải nhiệt tốt.

Lạc Dạ Thần với lấy miếng dưa hấu lớn nhất, nhưng Tiêu Hề Hề đã lấy trước.

Nàng đưa miếng dưa hấu cho Lạc Thanh Hàn.

"Thái tử, đây là miếng to nhất ngọt nhất, người ăn đi!"

Lạc Thanh Hàn cầm dưa hấu, động tác tao nhã bắt đầu ăn.

Lạc Dạ Thần trợn mắt.

Chỉ là ăn dưa hấu thôi? Có cần nịnh bợ thế này không?!

Tiêu Hề Hề cầm miếng dưa hấu khác, vừa ăn vừa nói.

"Ngài còn không nói cô ấy biết truyện là do ngài tự viết, bảo cô ấy cảm động là cảm động thế nào."

Lạc Dạ Thần lớn tiếng nói "Muội ấy vốn đã ghét ta, nếu ta nói thật, chẳng phải là tự bôi xấu mình sao? Ta đường đường là Anh vương, sao có thể làm ra chuyện mất thân phận như vậy?!"

Tiêu Hề Hề nhổ hạt dưa hấu "Nói cho cùng thì là vì cách theo đuổi vợ của ngài không đúng."

Lạc Dạ Thần như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức xù lông.

"Ta nhắc lại, ta không theo đuổi muội ấy!"

Mèo vàng đang ngủ trên song cửa sổ nghe tiếng rống của y nhảy dựng lên rồi chạy thật xa.

Qua hồi lâu, sau khi mèo vàng xác nhận không có nguy hiểm mới từ từ quay lại.

Nó ngồi xổm bên cạnh Tiêu Hề Hề, ngước khuôn mặt tròn trịa nhìn chằm chằm miếng dưa hấu trong tay nàng.

Tiêu Hề Hề bẻ một miếng dưa hấu cho nó.

Mèo vàng há miệng cắn một miếng dưa hấu.

Nàng thở dài "Nhìn xem, cả con mèo này cũng biết nó thích ăn gì, còn ngài thì sao? Bản thân ngài có thích Bộ cô nương hay không cũng không biết."

Lạc Dạ Thần "Nói cứ như cô hiểu lắm ấy."

"Ít nhất ta hiểu hơn ngài."

Lạc Dạ Thần không phục "Vậy cô nói ta biết, thích là thế nào?"

Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút rồi nói "Cảm giác thích phải diễn tả sao đây? Chính là muốn cho người đó phần ngọt nhất của dưa hấu ..."

Lạc Thanh Hàn đang ăn dưa hấu hơi khựng lại.

Tiêu Hề Hề "Cho người đó trứng chần trong canh, cho người đó cái đùi gà to nhất, cho người đó tất cả những thứ đẹp đẽ."

Lạc Dạ Thần cười lạnh "Nói vậy hẳn là cô rất thích Thái tử."

Tiêu Hề Hề thẳng thắn thừa nhận "Ta vốn thích Thái tử! Nếu ta không thích ngài ấy, sao có thể thành phi tần của ngài ấy được?!"

Lạc Thanh Hàn "......"

Lạc Dạ Thần muốn trợn mắt "Nữ nhân như cô có biết dè dặt không? Cô không thấy tùy tiện nói ra người mình thích là rất suồng sã sao?"

Tiêu Hề Hề thản nhiên nói "Thích một người đương nhiên phải nói ra, giấu trong lòng thì ai mà biết?"

Nàng ném vỏ dưa hấu trong tay đi, vỗ nhẹ lên vai Lạc Dạ Thần, lau nước dưa hấu dính trên ngón tay lên quần áo y.

"Có muốn ta dạy ngài vài chiêu theo đuổi vợ không?"

Lạc Dạ Thần tức giận "Ta nói lại lần nữa, ta không đuổi theo Bộ Sanh Yên!"

Tiêu Hề Hề đổi câu hỏi "Vậy ngài có muốn làm Bộ cô nương động lòng với ngài không?"

"...... muốn."

Tiêu Hề Hề "Theo đuổi quan trọng nhất chính là mặt dày, điểm này ngài rất hoàn hảo rồi."

Lạc Dạ Thần "......"

Tiêu Hề Hề "Thứ hai là phải tinh tế, nghĩ cho đối phương nhiều hơn, đồng thời nói nhiều lời đường mật, để đối phương cảm nhận được lòng tốt của ngài, hiểu được tâm ý của ngài."

Lạc Dạ Thần cau mày "Ta không biết nói lời đường mật."

Tiêu Hề Hề cười hì hì "Ta biết, ta dạy ngài, ngài xem ta thị phạm."

Nàng vốn muốn làm mẫu với Lạc Dạ Thần, nhưng vừa thấy khuôn mặt ngốc nghếch của y, nàng lại không nói được lời tình tứ gì.

Nàng thở dài, quay sang nhìn Thái tử.

Lạc Thanh Hàn vẫn đang suy nghĩ lời vừa nãy của nàng, cúi đầu nhìn dưa hấu đang ăn dở trong tay.

Cho đến khi Tiêu Hề Hề giơ tay nâng mặt hắn, hắn mới phản ứng lại.

"Nàng làm gì?"

Tiêu Hề Hề nghiêm túc hỏi "Gần đây người tăng cân phải không?"

Lạc Thanh Hàn "Không có."

Tiêu Hề Hề "Vậy tại sao trọng lượng của ngài trong tim ta ngày càng nặng vậy?"

Lạc Thanh Hàn "......"

Lạc Dạ Thần phục rồi.