Đối mặt với dáng vẻ hung dữ của vương phi tương lai, chưởng quầy chỉ đành gượng cười.
"Bộ cô nương, vương gia thật sự vô tội, ngài ấy không làm gì cả, là Tạ cô nương chủ động vồ tới, vương gia chỉ đỡ một chút thôi, mọi người ở đây có thể làm chứng."
Lúc này Tạ Sơ Tuyết đã đứng dậy.
Nàng lấy khăn lụa lau khóe mắt rồi nhẹ nhàng nói.
"Vừa nãy ta chóng mặt không đứng vững, vương gia chỉ đỡ ta một chút thôi, ta và vương gia chỉ là bạn bè bình thường, hi vọng Bộ cô nương đừng nghĩ lung tung."
Lạc Dạ Thần thò đầu ra từ phía sau chưởng quầy lớn tiếng phản bác.
"Ai là bạn của cô? Đừng có tự đề cao mình nữa!"
Tạ Sơ Tuyết "......"
Mắt nàng đỏ hoe, nước mắt sắp rơi, nàng lập tức cúi đầu dùng khăn tay lau khóe mắt, cố gắng không để lộ vẻ yếu đuối trước mặt người ngoài. "Phải, ta chỉ là nghĩa nữ của Tây Lăng vương mà thôi, sao xứng làm bạn với vương gia? Chỉ do bản thân ta xem vương gia như bạn, ta thành ra hôm nay cũng là đáng đời."
Nói xong nàng che mặt chạy ra ngoài.
Lúc chạy ngang qua Bộ Sanh Yên, nàng bị Bộ Sanh Yên tóm lại.
"Chuyện còn chưa giải quyết rõ ràng, cô đi đâu?"
Hai mắt Tạ Sơ Tuyết ngấn lệ nhìn nàng, nghẹn ngào hỏi "Vương gia đã nói ta không xứng làm bạn với ngài ấy, cô còn muốn gì nữa?"
Trong sảnh hiện giờ có rất nhiều khách, lúc này bọn họ đồng loạt nhìn sang.
Ngoài ra còn có vài vị khách vừa bước vào đang định ngồi xuống cũng bị động tĩnh ở đây thu hút.
Vô số ánh mắt tập trung vào Tạ Sơ Tuyết và Bộ Sanh Yên.
Do khí chất trên người, Bộ Sanh Yên mang đến cho người ta cảm giác vô cùng mạnh mẽ, trong khi Tạ Sơ Tuyết lại là tiểu tiên nữ không dính khói bụi nhân gian. So sánh hai người rõ ràng Bộ Sanh Yên có vẻ ngang ngược hơn.
Trông như nàng đang cố tình bắt nạt Tạ Sơ Tuyết.
Vài vị khách có tinh thần chính nghĩa mạnh mẽ đứng lên muốn bảo vệ Tạ Sơ Tuyết nhưng bị hầu bàn trong quán cản lại.
Một vị khách bất mãn "Các người muốn làm gì? Nhiều người bắt nạt một nữ nhân yếu đuối? Có còn vương pháp không?!"
Bộ Sanh Yên phớt lờ người phiền toái đó, chăm chăm nhìn Tạ Sơ Tuyết, lạnh lùng nói.
"Không phải vừa nãy cô nói chóng mặt sao? Được, ta sai người gọi đại phu cho cô, dù sao đây là địa bàn của chúng ta, nếu cô ở đây xảy ra chuyện gì, chúng ta không thể ăn nói với Tây Lăng vương."
Vị khách vừa hét lên nghe vậy không khỏi sửng sờ.
Hắn không ngờ Bộ Sanh Yên lại gọi đại phu cho Tạ Sơ Tuyết.
Cô nương này nhìn có vẻ hung dữ nhưng không ngờ hành động lại chu đáo đến vậy. Tạ Sơ Tuyết cau mày "Ta đã khỏi rồi, không cần gọi đại phu."
Bộ Sanh Yên "Cô khỏi rồi à? Vậy được, không cần gọi đại phu."
Nàng quay sang nói với chưởng quầy "Ông mang rượu và thức ăn mà Tạ cô nương vừa ăn đi báo quan, nói là có người bỏ thuốc vào đó, nhờ quan phủ kiểm tra, nếu đúng là thật, vậy phải điều tra thật kỹ lưỡng, nhưng nếu rượu và thức ăn không có vấn đề gì thì ..."
Ánh mắt nàng lại nhìn Tạ Sơ Tuyết rồi cười lạnh.
"Tuy Tạ cô nương là nghĩa nữ của Tây Lăng vương, nhưng thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, hậu quả thì cô biết đấy."
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tạ Sơ Tuyết tức thì tái nhợt.
Các vị khách vừa rồi muốn ra mặt thay nàng thấy tình thế không ổn cũng im bặt.
Bọn họ tưởng chỉ là chuyện ghen tuông giữa hai nữ nhân nhưng không ngờ lại liên quan đến chuyện bỏ thuốc.
Tạ Sơ Tuyết quay lại nhìn Lạc Dạ Thần, giọng run rẩy nói.
"Ta là nữ nhi chưa xuất giá, nếu bước vào quan phủ, dù có chuyện gì hay không thì thanh danh cũng sẽ bị tổn hại, vương gia có thể nể phần giao tình trước kia, giơ cao đánh khẽ một lần không?"
Lạc Dạ Thần sợ con cọp cái phát huy sức mạnh nên không dám nhìn Tạ Sơ Tuyết, y nhanh chóng đẩy chưởng quầy trước mặt, thúc giục nói.
"Ngươi điếc à? Không nghe Bộ cô nương nói gì sao? Mau báo quan đi!"
Tạ Sơ Tuyết "......"
Nàng biết tên nam nhân này khốn, nhưng không ngờ lại khốn đến mức này!
Chưởng quầy vội kêu người xếp rượu và thức ăn vào hộp đựng.
Xem ra thật sự có ý định báo quan.
Cuối cùng Tạ Sơ Tuyết cũng không giả vờ được nữa, dùng sức hất tay Bộ Sanh Yên ra.
Bình thường sức lực nhỏ bé của Tạ Sơ Tuyết chẳng là gì đối với Bộ Sanh Yên, nhưng bây giờ Bộ Sanh Yên đang bị thương, bị Tạ Sơ Tuyết hất như vậy, tức thì ảnh hưởng vết thương trên lưng, làm Bộ Sanh Yên thấy đau, sắc mặt nàng tái lại.
Tạ Sơ Tuyết nhân cơ hội chạy ra khỏi Lưu Quang Các, nhanh chóng biến mất.
Lạc Dạ Thần muốn đỡ Bộ Sanh Yên, nhưng nàng đã né y.
Nàng nghiến răng nói "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta."
Lạc Dạ Thần "Ta thật sự chỉ đỡ cô ta có một chút thôi!"
Bộ Sanh Yên phớt lờ y, đi thẳng vào trong.
Nha hoàn vội đi theo dìu cánh tay nàng, nhỏ giọng khuyên "Tiểu thư, người đi chậm thôi."
Chưởng quầy nhìn Lạc Dạ Thần.
"Vương gia, còn cần báo quan không?"
Lạc Dạ Thần liếc nhìn các vị khách cách đó không xa, cố tình tăng âm lượng.
"Đương nhiên phải báo quan! Đây là địa bàn do Anh vương ta bảo vệ, ai dám gây chuyện ở đây, bổn vương gϊếŧ chết hắn!"
Các vị khách nghe thấy từ "Anh vương" thì mới nhận ra y chính là trưởng tử của Hoàng đế, bèn cuống quít đứng dậy hành lễ.
"Bái kiến vương gia."
Lạc Dạ Thần chỉ vào vị khách vừa ra mặt giúp Tạ Sơ Tuyết, lớn tiếng nói "Ném hắn ra ngoài, sau này không cho phép bước vào Lưu Quang Các!"
Người đó đứng dậy, lớn tiếng nói "Ta chỉ nói vài câu công bằng giúp người khác thôi, dù ta có chỗ không đúng thì ta xin lỗi là được chứ gì, vương gia sao lại ép người như vậy? Ngài mở cửa Lưu Quang Các để làm ăn, nên tử tế với người khác ..."
Lạc Dạ Thần không có kiên nhẫn nghe, y vẫy vẫy tay.
Ngay lập tức có hầu bàn lao tới, bịt miệng người đó kéo ra ngoài.
Những người khác thấy vậy liền biết Anh vương là người không nói lý, không dám nói thêm nữa, cúi đầu làm như không thấy gì.
Lạc Dạ Thần đuổi theo hướng Bộ Sanh Yên rời đi.
Bộ Sanh Yên đi đến sân giữa thì dừng lại.
Nàng chưa từng đến đây nên không biết phải đi đâu.
Nha hoàn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lo lắng hỏi.
"Vết thương của người có phải rách ra rồi không?"
Bộ Sanh Yên "Chắc là không, chỉ hơi đau, lát nữa sẽ hết."
Nha hoàn nhìn lưng nàng một hồi, không thấy máu chảy mới yên tâm một chút.
Lạc Dạ Thần đuổi theo tới.
Y muốn đến gần nhưng sợ bị đánh nên dừng cách Bộ Sanh Yên một bước.
Y thận trọng hỏi.
"Ta gọi đại phu khám cho muội nhé?"
Bộ Sanh Yên cười khẩy "Không cần, ta không phải Tạ Sơ Tuyết mong manh như thủy tinh, chạm nhẹ là vỡ, ta lớn lên ở biên cương đầy cát đá, dù có va đập cũng không sao!"