Thái hậu gọi Lạc Tân Nhiên tới trước mặt, nhẹ giọng hỏi hắn gần đây thế nào.
Lạc Tân Nhiên vốn là người ít nói, lúc này cũng không nói lời dễ nghe nào làm Thái hậu vui.
Về cơ bản là Thái hậu hỏi một câu, hắn trả lời một câu.
Bộ dạng này của hắn trong mắt Thái hậu chính là thành thật nghe lời.
Vào thời điểm đặc biệt nhạy cảm này, người thành thật là đáng tin nhất.
Thái hậu ngày càng hài lòng với hắn, thái độ cũng hiền từ hơn.
Bà còn nói thêm nhiều chuyện vặt vãnh khác.
Đại khái là Hoàng đế bị bệnh, hắn thân là hoàng tử được Hoàng đế coi trọng, lúc này nhất định phải phấn chấn tinh thần, ổn định tình hình, không được làm Hoàng đế thất vọng.
Tuy bình thường Thái hậu không quản việc gì, nhưng địa vị của bà rất cao, có thể nói những lời như vậy trước mặt mọi người, có nghĩa là bà rất coi trọng Lạc Tân Nhiên. Điều này khiến ánh mắt của các hoàng tử khác ở đây nhìn Lạc Tân Nhiên trong nháy mắt trở nên phức tạp.
Có người ngưỡng mộ, có người ghen tị, có người thầm suy nghĩ.
Ninh phi là mẫu phi của Lạc Tân Nhiên đương nhiên rất vui khi thấy Thái hậu coi trọng con trai mình.
Ninh phi nhân cơ hội nói vài lời thân thiết với Thái hậu.
Tuy nhiên thái độ của Thái hậu rất lạnh nhạt, dường như không muốn thân thiết với Ninh phi.
Ninh phi thấy vậy cũng không thất vọng.
Chỉ cần con trai được xem trọng thì bản thân ra sao cũng được.
Nhàn phi mượn tư thế cúi đầu lau nước mắt che giấu mỉa mai trong mắt.
Nhu tần ngẩn người nhìn Hoàng đế trên giường, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt.
Nàng xuất thân thấp kém, lúc còn trẻ nhờ vào nhan sắc giành được một chút sủng ái, nhưng tính tình nàng quá nhút nhát, không biết cách lấy lòng Hoàng đế, khi cảm giác mới lạ qua đi, Hoàng đế đã quên mất nàng. Sau đó nàng sinh con làm tổn hại thân thể, điều dưỡng nhiều năm vẫn không có tiến triển, ba ngày uống thuốc một lần, ngày thường sống ẩn dật, hiếm khi giao tiếp với người khác.
Tính ra thì lần cuối cùng Nhu tần gặp Hoàng đế là trong bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa.
Lần đó cũng chỉ là đứng từ xa hành lễ với Hoàng đế.
Chớp mắt nửa năm trôi qua.
Nhu tần gặp lại Hoàng đế, nào ngờ lại là tình cảnh này.
Nàng còn nghĩ trải qua nhiều năm bị lạnh nhạt, bản thân đã không còn tình cảm với Hoàng đế, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng yếu ớt của ông, trong lòng nàng cảm thấy khó chịu và lo lắng khó tả.
Vạn tiệp dư cũng đang nhìn Hoàng đế, hai mắt đỏ hoe, người khác tưởng nàng đau lòng, thật ra nàng đang sợ.
Theo quy tắc, nếu Hoàng đế băng hà, các phi tần sẽ phải tuẫn táng. Các phi tần sinh được hoàng tử thì không sao, nếu con trai của họ may mắn lên ngôi thì có lẽ sẽ giữ được một mạng.
Nhưng Vạn tiệp dư không có con cái, người duy nhất mà nàng có thể nương tựa trong hoàng cung này chính là Hoàng đế.
Một khi Hoàng đế đi rồi, nàng nhất định không thể sống sót.
Khi Vạn tiệp dư nghĩ đến chuyện mình còn trẻ mà bị ép phải tuẫn táng, nàng thấy vô cùng sợ hãi và bất an, nước mắt rơi làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng càng thêm đáng thương.
Tần hoàng hậu là người đến cuối cùng.
Tần hoàng hậu vừa bước vào, không khí trong tẩm điện cũng yên tĩnh.
Nét ôn hòa trên mặt Thái hậu dần nhạt đi, bà thờ ơ hỏi "Sao lúc này ngươi mới tới?"
Tần hoàng hậu hành lễ với bà, động tác cực kỳ chuẩn mực.
"Thần thϊếp không khỏe, nên làm lỡ thời gian ra ngoài."
Sắc mặt Tần hoàng hậu quả thật không tốt, trông gầy hơn bình thường.
Sắc mặt Thái hậu dịu đi một chút "Ai gia nghe nói gần đây ngươi bị bệnh, không biết là mắc bệnh gì? Thái y có nói cách chữa trị không?"
Tần hoàng hậu "Thái y nói thần thϊếp lo lắng quá độ, thái y kê một ít thuốc, mỗi ngày thần thϊếp đều uống, sức khỏe đã khá hơn, nhưng tinh thần vẫn không tốt lắm."
Thái hậu cau mày nói "Đám thái y vô dụng này chẳng những không chữa khỏi cho Hoàng đế mà còn khiến bệnh của ngươi kéo dài lâu như vậy, xem ra phải chỉnh đốn lại Thái y viện rồi."
Tần hoàng hậu nhìn Hoàng đế nằm trên giường, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, không hề lộ ra lo lắng hay buồn bã.
Phản ứng của Tần hoàng hậu khiến Thái hậu không hài lòng.
"Ngươi thấy Hoàng đế bệnh nặng thế này, sao không biết quan tâm một chút?"
Tần hoàng hậu cụp mắt "Trong lòng thần thϊếp lo lắng, nhưng miệng thì vụng về, không biết phải bày tỏ thế nào, mong Thái hậu thứ tội."
Lúc này, Thái y lệnh bưng thuốc mới sắc xong đi vào.