Tần Trọng nghe thấy giọng nói này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đây không phải là giọng của lính mới, mà là giọng của Bùi Thiên Hoặc!
Quả nhiên.
Kế đó "lính mới" giơ tay lau đi lớp cải trang trên mặt, lộ ra bộ mặt thật.
Quả đúng là Bùi Thiên Hoặc!
Bùi Thiên Hoặc làm việc với Tần Trọng một thời gian, y quen biết một vài người bên cạnh Tần Trọng, muốn cải trang thành những người đó cũng không phải chuyện khó! Bùi Thiên Hoặc nhảy xuống tường thành, cơ thể giống như chim nhạn dang rộng đôi cánh trên bầu trời sà xuống.
Tần Trọng biết mình bị chơi xấu, vừa sợ vừa giận, ra lệnh cho cung thủ bắn tên vào Bùi Thiên Hoặc!
Hầu hết các mũi tên đều không thể bắn trúng Bùi Thiên Hoặc.
Vài mũi tên dường như sắp bắn trúng thì một rào cản vô hình chặn lại.
Thấy y bay càng ngày càng xa, lửa giận của Tần Trọng dâng trào trong ngực, vốn muốn lệnh cho người khác tiếp tục bắn tên, nhưng đột nhiên ông thấy choáng váng, cơ thể lảo đảo, suýt nữa ngã xuống.
May là phó tướng bên cạnh nhanh mắt đưa tay ra đỡ.
"Tướng quân, tại sao vết thương của ngài chảy ra máu đen?"
Tần Trọng lập tức phản ứng lại.
Kiếm của Bùi Thiên Hoặc có độc!
Kiếm làm ông bị thương chắc chắn có độc!
Vừa rồi ông tức giận nên đã thúc đẩy độc tính phát tác.
Lúc này, ông cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt tối sầm.
Đừng nói chỉ huy trận chiến, ông thậm chí còn không thể đứng vững.
Phó tướng dìu ông đến chỗ gần đó nghỉ ngơi, đồng thời gọi thái y tới trị thương cho Tần Trọng.
Kế đó phó tướng giữ vai trò chỉ huy tạm thời.
Dù vậy vẫn không thể cứu vãn sự suy tàn của phản quân.
Phản quân đang đều đặn rút lui.
Cổng cung bị đội quân của Thái tử cưỡng ép mở ra.
Đội quân xông vào hoàng cung.
Giang Viễn Sơn dẫn đầu một toán quân xông lên tường thành, bắt sống Tần Trọng và một nhóm phản quân.
Sau khi Tần Trọng bị bắt, phản quân còn lại như rắn mất đầu, bắt đầu chạy loạn khắp nơi trong cung.
Khi Tây Lăng vương biết chuyện này, hiểu rõ đại cục đã khác, lập tức đến tìm Tần hoàng hậu.
"Nàng mau đi theo ta!"
Tần hoàng hậu vẫn mặc váy dài tay rộng đen thẫm, tư thế thẳng tắp ngồi giữa đại điện, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết.
Bà thờ ơ hỏi "Chúng ta còn có thể đi đâu?"
Tây Lăng vương "Đương nhiên là về quận Tây Lăng! Ta cắm rễ ở quận Tây Lăng nhiều năm, người của ta đều ở đó, chỉ cần về quận Tây Lăng, chúng ta còn có cơ hội làm lại."
Tần hoàng hậu mỉm cười.
Trong nụ cười có nỗi buồn khó tả.
"Tần gia gặp kiếp nạn này, chắc chắn sẽ bị tịch biên cả nhà, ta không thể đi, ta phải ở lại cứu lấy huyết mạch cuối cùng của Tần gia."
Tây Lăng vương bước tới kéo bà "Đã đến lúc này rồi, nàng còn quan tâm Tần gia làm gì? Nàng mau đi theo ta!"
Tần hoàng hậu không nhúc nhích.
Hai mắt bà đỏ ửng chậm rãi nói.
"Đời này ta sống vì Tần gia. Tình yêu, hạnh phúc, thanh xuân của ta đều hi sinh cho tương lai của Tần gia. Ta sớm đã bị buộc chặt với Tần gia, không thể tách rời."
Bà biết thế lực ngoại thích lớn mạnh sẽ khơi dậy oán hận của Hoàng đế, cũng biết bản thân là Hoàng hậu không nên quá thân thiết với ngoại thích.
Nhưng bà là đích nữ Tần gia, dạy dỗ từ nhỏ mà bà tiếp thu đều vì phục vụ cho Tần gia.
Dù bà làm gì thì ưu tiên hàng đầu vĩnh viễn là Tần gia.
Để Tần gia phát triển tốt hơn, bà dốc hết tâm huyết tranh giành quyền lợi cho Tần gia, cho dù có đắc tội với Hoàng đế.
Bà là vật hi sinh trong cuộc đấu tranh chính trị của Tần gia, nhưng bà không thể oán hận Tần gia.
Dù sao Tần gia cũng là nơi bà sinh ra và lớn lên, mọi người trong Tần gia đều rất tốt với bà, bà sẵn sàng hi sinh vì họ.
Tây Lăng vương nắm chặt tay bà không chịu buông.
"Nếu Tần gia đã định sẵn sẽ diệt vong, tại sao không thể cho bản thân một cơ hội làm lại từ đầu? Lẽ nào nàng không muốn sống vì bản thân một lần sao?"
Tần hoàng hậu rơi nước mắt "Nếu ta đi, hơn ba trăm mạng người Tần gia sẽ ra sao? Nếu không có người bảo vệ, bọn họ nhất định sẽ bị Hoàng đế nổi giận gϊếŧ chết, ta không thể đứng nhìn Tần gia bị diệt."
Tạ Sơ Tuyết lao vào, lo lắng thúc giục.
"Phụ vương, đội quân của Thái tử sắp tới rồi, nếu chúng ta còn không đi thì sẽ không thoát được đâu!"
Tần hoàng hậu run giọng nói.
"Chàng đi đi, cứ mặc kệ ta, ta là đích nữ Tần gia, ta muốn ở lại cùng sống chết với Tần gia."
Một bên là Tần hoàng hậu kiên quyết không đi, một bên là Tạ Sơ Tuyết đang nôn nóng thúc giục.
Tây Lăng vương do dự hồi lâu.
Cuối cùng ông chọn cách buông tay.
Ông vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn Tần hoàng hậu.
Bà vẫn giữ tư thế ngồi thẳng, đã lau đi những giọt nước mắt, khuôn mặt trở về vẻ lạnh lùng không ai có thể đến gần như thường lệ.
Chỉ còn lại vết hơi đỏ nơi khóe mắt.
Tây Lăng vương nhớ về quá khứ của mình với bà, nhớ lại tình yêu sâu sắc khi hai người còn trẻ.
Ông lấy một phong thư từ trong tay áo, đặt trước mặt Tần hoàng hậu.