"Huệ phi, Ninh phi, Nhàn phi và Tứ hoàng tử, bọn họ không tham gia phản loạn, nhưng bọn họ cũng đã chết, lẽ nào bọn họ không vô tội sao? Hay là nói, trong mắt mẫu hậu, chỉ có mạng của người Tần gia mới là mạng. Mạng của người khác chỉ là cỏ rác, không đáng nhắc tới."
Tần hoàng hậu kiên định nhìn hắn "Mạng của bọn họ, tự ta sẽ trả."
Lạc Thanh Hàn không nói gì.
Tần hoàng hậu "Ta chỉ muốn giữ lại một huyết mạch của Tần gia, Tần Hi Nhã chỉ là một nữ tử, cũng đã xuất giá, dù có sống cũng sẽ không gây trở ngại gì cho các ngươi."
Lạc Thanh Hàn "Tần Liệt và Tần Trọng đều bị ta gϊếŧ chết, thậm chí cả Tần gia cũng bị ta chém cùng gϊếŧ tận, nếu tha cho Tần Hi Nhã một mạng, người nghĩ nàng ta sẽ an phận sống hết phần đời còn lại? Hay nàng ta bất chấp mọi thứ tìm ta báo thù?" Tần hoàng hậu "Ta sẽ khuyên con bé từ bỏ ý định báo thù."
"Mẫu hậu, người từng cảnh cáo nhi thần. Làm chuyện gì cũng phải làm cho tuyệt đối, không cho kẻ thù có cơ hội phản công, không thể nhẹ dạ như nữ nhân. Nhi thần thấy lời người nói rất đúng. Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh sôi."
Tần hoàng hậu không nói nên lời.
Lạc Thanh Hàn "Nếu mẫu hậu không còn gì để nói, nhi thần xin cáo từ."
Thấy hắn sắp đi, Tần hoàng hậu vội gọi hắn lại.
"Tây Lăng vương trước khi đi đã đưa cho ta một thứ, hẳn là ngươi sẽ có hứng thú với thứ này."
Lạc Thanh Hàn "Thứ gì?"
Tần hoàng hậu liếc nhìn thái giám và thị vệ đứng xung quanh.
Lạc Thanh Hàn xua tay.
Thường công công dẫn mọi người lui ra ngoài.
Bọn họ đứng trước cửa điện.
Cửa chính của đại điện mở rộng, Thường công công chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Thường công công thấy Tần hoàng hậu đang nói chuyện, nhưng vì khoảng cách, cộng thêm giọng bà rất nhỏ nên không thể nghe được gì.
Tần hoàng hậu lấy một phong thư từ trong tay áo, đưa cho Thái tử.
Lạc Thanh Hàn không cầm.
Hắn lạnh lùng hỏi "Đây là gì?"
Tần hoàng hậu "Đây là thứ mà Tây Lăng vương trước khi đi để lại, ta muốn dùng nó đổi lấy mạng của Tần Hi Nhã."
Lạc Thanh Hàn "Nó có ích gì cho ta?"
"Nó có thể giúp ngươi đoạt hoàng vị nhanh hơn."
......
Nhóm người của Tây Lăng vương tháo chạy suốt đêm, cẩn thận tránh những nơi đông người, thậm chí còn qua đêm ở ngoại ô.
May là thời tiết đang nóng nên ban đêm ngủ ngoài trời khá mát mẻ.
Điều khó chịu duy nhất là có rất nhiều rắn, côn trùng, chuột và kiến, vài thị vệ đã vô tình bị rắn độc trùng độc cắn chết.
Xe ngựa đang chạy trên đường núi hẻo lánh. Tạ Sơ Tuyết hầu hạ Tây Lăng vương uống thuốc.
Thời gian trôi qua, tần suất độc tính phát tác ngày càng nhiều, uống thuốc cũng chỉ có thể giảm nhẹ cơn đau.
Tây Lăng vương khàn giọng hỏi "Vẫn không có tin tức của Hàn Lực?"
Tạ Sơ Tuyết lo lắng nói "Không có."
Hàn Lực là tử sĩ được bọn họ dốc lòng bồi dưỡng, tuyệt đối trung thành, không có khả năng phản bội.
Hiện giờ bọn họ mất liên lạc với Hàn Lực, chỉ có một khả năng, đó là Hàn Lực đã chết.
Tây Lăng vương "Chúng ta đã xem thường Phương Vô Tửu, hắn có lẽ đã sớm phát hiện ra Hàn Lực, chỉ là hắn giả vờ như không biết, cố ý làm chúng ta mất cảnh giác, dù Hàn Lực võ công cao cường, nhưng mưu mô không bằng Phương Vô Tửu."
Tạ Sơ Tuyết mím môi "Nếu biết trước, lúc Phương Vô Tửu bị thương, chúng ta nên nhân cơ hội gϊếŧ chết hắn."
Tây Lăng vương "Chuyện đến nước này, nói nhiều cũng vô ích."
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của ông, Tạ Sơ Tuyết nghĩ đến khoảng thời gian ít ỏi còn lại của ông, hai mắt đỏ bừng.
"Phụ vương, con không muốn người chết."
Tây Lăng vương cũng không muốn chết.
Ông ôm chí lớn, còn chưa thực hiện được, sao cam lòng chết đi?!
Tây Lăng vương nhắm mắt "Về quận Tây Lăng trước, sau đó phái người đến Nam Nguyệt dò thám."
Hai mắt Tạ Sơ Tuyết sáng lên "Người Nam Nguyệt rất giỏi luyện độc luyện cổ, mười loại độc kỳ lạ trên đời này đều đến từ Nam Nguyệt, chúng ta tìm từ Nam Nguyệt, có thể sẽ tìm ra cách giải độc."
Nam Nguyệt là một nước nhỏ nằm ở biên cương phía nam Đại Thịnh.
Nơi đó rất xa, một vùng đất man di thiếu văn minh, bài xích ngoại tộc.
Muốn qua lại với bọn họ có hơi khó khăn, nhưng Tạ Sơ Tuyết tin, chỉ cần cung cấp đủ lợi ích, người Nam Nguyệt nhất định sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
Đường phía trước còn dài, ngồi không quá nhàm chán, Tạ Sơ Tuyết quay sang hỏi một chuyện mà nàng tò mò bấy lâu.
"Phụ vương, lúc rời cung, người để lại thứ gì cho Hoàng hậu vậy?"
Tây Lăng vương nói "Là mật thư do Tiên hoàng viết trước khi băng hà."
Tạ Sơ Tuyết ngày càng tò mò "Là di chiếu của Tiên hoàng?"
"Không phải, Tiên hoàng đi quá nhanh, vốn không có thời gian lập di chiếu."
Tạ Sơ Tuyết cau mày, vẻ mặt nghi hoặc "Nhưng con nhớ lúc Hoàng đế kế vị có di chiếu mà."
Nói tới chuyện này, Tây Lăng vương không khỏi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười châm chọc.
"Di chiếu đó là giả."
Tạ Sơ Tuyết kinh ngạc "Là giả sao?"
"Di chiếu đó là do Tần Liệt phỏng theo bút tích của Tiên hoàng, dấu ngọc tỉ trên đó là do Lục hoàng tử đóng, ta và Trần Lưu vương phụ trách giao di chiếu giả cho Nội các, đại thần trong Nội các xác nhận xong, Hàn Lâm viện tuyên thánh chỉ trước thiên hạ, Lục hoàng tử đăng cơ hợp pháp, trở thành tân đế."
Tần Liệt là một nhà thư pháp nổi tiếng, không chỉ chữ đẹp mà khả năng phỏng bút tích của người khác cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Khả năng phỏng bút tích của Tần Hi Nhã là học từ Tần Liệt.
Dù sáu đại thần Nội các cùng nhau xem xét, cũng không nhìn ra sơ hở gì của di chiếu.
Di chiếu đó đến giờ vẫn còn đặt trong tông miếu, trừ những người có mặt tại hiện trường năm đó thì không còn ai biết.
Tạ Sơ Tuyết không ngờ lại có bí mật như vậy.
Nàng thuận theo lời của Tây Lăng vương nghĩ ngợi, hỏi tiếp.
"Nếu di chiếu là giả, vậy cái chết của Tiên hoàng lẽ nào có vấn đề?"
Tây Lăng vương "Con nghĩ sao?"
Tạ Sơ Tuyết cảm thấy thật đáng sợ.
"Vậy mật thư mà người để lại cho Hoàng hậu là gì?"
Tây Lăng vương chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện.
"Đó là mật thư do Tiên hoàng viết cho Xương quốc công. Khi đó, Tiên hoàng bệnh nặng, nhận thấy đan được ông uống hàng ngày có vấn đề, nghi ngờ có người mua chuộc đạo sĩ mưu hại ông. Người đầu tiên ông nghi ngờ chính là Lục hoàng tử. Nhưng Tiên hoàng bệnh liệt giường, cộng thêm lúc đó Lục hoàng tử có rất nhiều người ủng hộ, cho nên muốn trị tội Lục hoàng tử rất khó. Vì vậy, Tiên hoàng viết thư cho Xương quốc công, muốn Xương quốc công giúp đỡ thu thập chứng cứ phạm tội của Lục hoàng tử. Xương quốc công là cữu cữu ruột của Tiên hoàng, đồng thời là tiền nhiệm Đại Lý Tự Khanh, theo lý mà nói, chuyện này giao cho Xương quốc công là an toàn nhất. Chỉ tiếc là, mật thư này chưa kịp đưa ra khỏi cung đã bị ta chặn lại. Ta xem xong thư, biết Tiên hoàng đã nghi ngờ Lục hoàng tử. Nhưng ta không báo chuyện này với Lục hoàng tử, mà âm thầm giữ mật thư này."