Lúc Lạc Vân Hiên hợp tác với Tây Lăng vương, đã biết mình đang bắt tay với hổ.
Nhưng để đoạt được hoàng vị, y vẫn phải mạo hiểm một phen.
Chuyện làm Lạc Vân Hiên muốn gϊếŧ Tây Lăng vương là khi ông ta dùng mẫu phi uy hϊếp y.
Đặc biệt là sau đó Tây Lăng vương luôn cố tình che giấu tung tích của mẫu phi, sát ý trong lòng Lạc Vân Hiên lại tăng lên gấp bội.
Y thấy Tây Lăng vương phải uống thuốc mỗi ngày, số thuốc đó đều do đích thân Tạ Sơ Tuyết cất giữ.
Để giấu được Tạ Sơ Tuyết, Lạc Vân Hiên mất rất nhiều thời gian, mới thành công hạ độc vào số thuốc này.
Bây giờ Tây Lăng vương đã chết.
Đám người còn lại như rắn mất đầu.
Tuy Tạ Sơ Tuyết có phần thông minh nhưng cũng chỉ là nghĩa nữ.
Những người dưới quyền Tây Lăng vương nhất định sẽ không nghe lệnh nàng, thế gia đại tộc có quan hệ phức tạp ở quận Tây Lăng cũng sẽ không nghe theo nàng. Cuối cùng, lựa chọn duy nhất của nàng là hợp tác với Lạc Vân Hiên.
Hai người bây giờ đã bị trói lên cùng một chiếc thuyền, không ai thoát khỏi đối phương.
Đoàn người mang theo quan tài chứa di thể của Tây Lăng vương tiếp tục lên đường.
Mười ngày sau.
Cuối cùng bọn họ đã đến quận Tây Lăng.
Biết Tây Lăng vương đã chết, người ở quận Tây Lăng vô cùng hoảng sợ.
Trước khi những người khác kịp phản ứng, Lạc Vân Hiên được Tạ Sơ Tuyết hỗ trợ đã nhanh chóng chiếm đoạt quyền lực và tài sản do Tây Lăng vương để lại.
Các thế gia đại tộc ở địa phương ban đầu phản đối Lạc Vân Hiên, muốn đuổi tên đến tử vùng khác này đi, nhưng sau đó không biết Lạc Vân Hiên đã dùng thủ đoạn gì để đàn áp tất cả thế gia đại tộc đó.
Vào thời điểm một trăm ngàn binh mã của triều đình đến quận Tây Lăng, Lạc Vân Hiên đã trở thành nhân vật có ảnh hưởng nhất ở đây. Quận Tây Lăng tập hợp mọi người chỉ có thể tập hợp được sáu mươi ngàn binh mã.
Kém xa với một trăm ngàn binh mã của triều đình.
Có người ở quận Tây Lăng đề nghị đầu hàng triều đình, nhưng Lạc Vân Hiên từ chối.
Y đã bị buộc tội mưu phản, nếu đầu hàng, Thái tử nhất định sẽ tìm cách gϊếŧ y!
Lạc Vân Hiên một tay chống lên bản đồ quận Tây Lăng, ánh mắt tối sầm.
"Còn chưa khai chiến, chưa biết ai sẽ thắng ai!"
Từ đầu cuộc chiến, quận Tây Lăng rơi vào thế bất lợi, mất bốn thành trong hai ngày.
Lúc mọi người cho rằng quân đội triều đình thế như chẻ tre đánh trực tiếp vào sào huyệt quân địch, thì quân số của quận Tây Lăng đột nhiên tăng gấp đôi!
Sau đó là một cuộc phản công điên cuồng!
Các chiến báo lần lượt được gửi về Thịnh Kinh.
Sau một thời gian điều dưỡng, Hoàng đế cảm thấy khá hơn một chút. Tâm trạng của ông cũng được cải thiện.
Đáng tiếc tâm trạng tốt của ông không kéo dài được lâu đã bị hủy hoại bởi chiến báo từ quận Tây Lăng.
"Khởi bẩm bệ hạ, đội quân mà triều đình phái đi bắt phản quân ở quận Tây Lăng đã bị ngăn chặn. Quân ta lúc đầu đánh bại bốn thành của địch, nhưng sau đó phản quân tập hợp số lượng lớn hơn, phát động tập kích bất ngờ quân ta. Quân ta bại trận, thương vong một nửa, năm mươi ngàn người còn lại vội vã rút lui."
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm "Quận Tây Lăng chỉ có sáu mươi ngàn binh mã, triều đình phái một trăm ngàn binh mã, sao có thể bại trận? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Năm vị Các lão nhìn nhau, dáng vẻ do dự ấp úng.
Hoàng đế đập bàn "Nói nhanh!"
Một Các lão vội trả lời thật.
"Khởi bẩm bệ hạ, theo chiến báo gửi về, quân lực hiện tại của quận Tây Lăng vượt xa sáu mươi ngàn, ước tính có ít nhất là một trăm ngàn người."
Hoàng đế không tin được "Quận Tây Lăng lấy đâu ra nhiều binh mã như vậy?"
Tuy quận Tây Lăng có thể tạm thời chiêu mộ dân chúng địa phương tham gia quân đội, nhưng dân chúng không được huấn luyện thì hiệu quả chiến đấu rất thấp, dù được đưa ra chiến trường cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn, tuyệt đối không có sức chiến đấu dũng mãnh như trong chiến báo miêu tả.
Các lão ngập ngừng nói "Nghe nói binh mã đột nhiên xuất hiện không phải là người Đại Thịnh, mà là quân Liêu."
Thái tử luôn đứng im bên cạnh nghe vậy cau mày.
"Ý mọi người là quận Tây Lăng cấu kết với giặc?"
Nước Liêu luôn nhìn chằm chằm Đại Thịnh như hổ đói.
Hàng năm đến mùa thu đông, quân nước Liêu sẽ cưỡi ngựa đến biên giới Đại Thịnh đốt phá cướp bóc, rất nhiều dân chúng vô tội đã chết trong tay bọn chúng.
Huynh đệ và con trai của Định Viễn Hầu đã chết trong trận chiến với quân Liêu.
Hận thù tích lũy nhiều năm, tội lỗi sớm đã chất chồng.
Đối với Đại Thịnh mà nói, nước Liêu là kẻ địch số một!
Hoàng đế tức giận "Tây Lăng vương lại dám cấu kết với giặc phản quốc?!"
Một Các lão khác nói.
"Bệ hạ, mật thám của chúng ta dò thám được Tây Lăng vương đã chết từ lâu, người quản lý quận Tây Lăng hiện giờ chính là U vương."
Nói cách khác.
Người cấu kết với giặc phản quốc là U vương Lạc Vân Hiên!
Hoàng đế mở to mắt, tưởng mình nghe nhầm, không tin được hỏi lại.
"Khanh vừa mới nói ai?"
Các lão cứng rắn nhắc lại.
"Là U vương Lạc Vân Hiên. Hiện giờ U vương tiếp nhận toàn bộ thế lực của Tây Lăng vương ở quận Tây Lăng. Trước khi khai chiến, quân ta cử người đến khuyên hàng nhưng U vương từ chối. U vương nhất quyết muốn khai chiến, quân ta thấy U vương u mê không tỉnh ngộ, không còn cách nào khác đành phải khai chiến."
Hoàng đế cảm thấy như có ai đó dội gáo nước lạnh lên đầu mình.
Tất cả lửa giận bị dập tắt, chỉ còn lại cảm giác ớn lạnh thấu xương.
Ông tuyệt đối không ngờ được, đứa con trai mà ông yêu thương nhất, không chỉ phản bội ông mà phản bội cả Đại Thịnh!
Đứa con trai mà ông kỳ vọng không chỉ trở thành phản tặc mà còn trở thành nghịch tặc phản quốc!
Hoàng đế hít thở không được, cảm thấy ngực như thắt lại.
Sau đó tầm mắt ông tối sầm ngất đi!
Mọi người đều kêu lên "Bệ hạ!"
Sau một thời gian hỗn loạn.
Hoàng đế được thái y cứu chữa từ từ tỉnh lại, vừa nghĩ đến Lạc Vân Hiên lại khiến ông tức giận khó chịu.
Thái tử đang nghe thái y giải thích tình trạng của Hoàng đế, vừa nghe Hoàng đế tỉnh lại, lập tức bước nhanh đến bên giường.
"Phụ hoàng, người thấy thế nào? Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Lạc Thanh Hàn biết ông đang hỏi gì, nhưng vẫn giả như không hiểu, cung kính nói "Phụ hoàng muốn nói gì?"
Hoàng đế lúc này nhìn vô cùng già nua, giọng nói khàn khàn.
"Trẫm không hiểu, tại sao nó lại làm đến mức này? Lẽ nào trẫm chưa đủ tốt với nó sao?"
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói "Phụ hoàng nhân hậu hiền từ, đối với ai cũng tốt."
Hoàng đế nhìn chằm chằm hắn hỏi "Con thấy trẫm có tốt với con không?"
Lạc Thanh Hàn vẫn nói như vậy.
"Phụ hoàng đối với ai cũng tốt."
Hoàng đế không hài lòng với câu trả lời, cau mày nói "Dù trẫm đã già, mắt nhìn không tốt, con cũng không thể hời hợt với trẫm như vậy, trẫm muốn con nói thật."
Lạc Thanh Hàn cụp mắt "Từng lời con nói đều là thật."
Hoàng đế cau mày, tâm trạng ngày càng tệ.
"Cút ra ngoài."
"Nhi thần cáo lui."
Hoàng đế nhìn bóng lưng Thái tử rời đi, không hiểu sao lại nhớ đến mình lúc trẻ.
Hai người trông thì rất giống, nhưng lại có chút khác biệt.