Quân Liêu bị quân đội của Thái tử đánh bại, tổn thất nặng nề.
Tàn quân còn lại bị đánh bại tháo chạy về nước Liêu.
Thái tử không bỏ qua, ra lệnh tiếp tục truy đuổi.
Tám mươi ngàn quân xông vào nước Liêu.
Trên đường đi đốt phá cướp bóc, mọi việc làm của quân Liêu ở Đại Thịnh đều được trả lại đầy đủ.
Nước Liêu bốn bề khói lửa.
Quân Liêu tinh nhuệ xông ra liều chết chống cự, còn có thích khách lẻn vào doanh trướng Đại Thịnh thích sát Thái tử.
Dù bọn chúng có dùng cách gì đi nữa, cũng không thể làm hại Thái tử dù chỉ một chút.
Đặc biệt khi quân Liêu nhìn thấy mũi tên bay về phía Thái tử nhưng bị một rào cản vô hình chặn lại, quân Liêu vô cùng kinh hãi.
Cảnh tượng đó thật sự không thể tin được.
Như thể có một sức mạnh thần kỳ đang bảo vệ Thái tử Đại Thịnh. Quân Liêu tuy dũng mãnh, nhưng dũng mãnh của bọn chúng chỉ nhằm vào người phàm, hiển nhiên Thái tử của vương triều Đại Thịnh không nằm trong số đó.
Đối mặt với Thái tử Đại Thịnh đao thương bất nhập, quân Liêu bắt đầu sợ hãi.
Đao kiếm mũi tên của bọn chúng thậm chí không dám nhắm vào Thái tử Đại Thịnh.
Khí thế của quân Đại Thịnh ngày càng tăng, trong khi quân Liêu đang dần rút lui.
Tình thế trước mắt, nước Liêu chiến bại là tất nhiên.
Lúc Thái tử dẫn quân xông vào vương đô nước Liêu, Liêu vương đã phải dẫn các vương công quý tộc rời thành đầu hàng, cầu xin quy thuận, chủ động dâng ấn Liêu vương.
Thái tử nhận ấn Liêu vương, lệnh cho người chuyển tiền tài vàng bạc chiếm được cùng với các tù binh về Đại Thịnh.
Tin thắng trận của Thái tử trước quân Liêu được báo về Thịnh Kinh. Dân chúng hân hoan vui mừng, triều thần cũng hết lời khen ngợi Thái tử.
Cả những người trước đây cho rằng Thái tử bốc đồng, giờ đã thay đổi quan điểm, cảm thấy Thái tử là người nhìn xa trông rộng.
Đội vận chuyển tiền tài vàng bạc và tù binh từ nước Liêu tiến vào Thịnh Kinh, hùng dũng đi về phía hoàng cung.
Vô số dân chúng trên đường vây xem.
Những năm qua, Đại Thịnh đánh rất nhiều trận lớn nhỏ với nước Liêu, nhưng chưa từng đánh vào vương đô nước Liêu, càng không xuất hiện cảnh tượng rầm rộ này.
Mọi người cảm thấy vui vẻ hả dạ.
Định Viễn Hầu vô cùng vui mừng, đặc biệt mời các lão binh tàn tật trong phủ cùng nhau đến Lưu Quang Các chè chén một bữa.
Bọn họ đổ rượu xuống đất, nâng ly kính những người thân và đồng đội đã khuất.
Thái tử dẫn quân rút khỏi nước Liêu rồi đi đến quận Tây Lăng. U vương vẫn còn sống, tàn dư của phản quân ở quận Tây Lăng vẫn chưa quét sạch, chiến tranh vẫn đang tiếp diễn.
Chớp mắt đã vào đông.
Thành Thịnh Kinh đón đợt tuyết đầu tiên trong năm.
Tiêu Hề Hề mặc áo khoác bông dày dặn.
Nàng ngồi xếp bằng trên đệm, một tay cầm lò sưởi, tay kia cầm bài.
Lý trắc phi ngồi bên trái, Diêu chiêu huấn ngồi bên phải.
Ba người đang đấu địa chủ.
Ván này Lý trắc phi là địa chủ, nàng đắc ý lắc lắc một lá bài trong tay "Ta chỉ còn một lá bài."
Lá bài trong tay Diêu chiêu huấn không tốt, nàng chỉ đành quay đầu nhìn Tiêu trắc phi, hy vọng Tiêu trắc phi có thể xoay chuyển tình thế.
Tiêu trắc phi không phụ kỳ vọng của nàng, đầu tiên ra sảnh, cuối cùng là hai lần xám chí, trong tay không còn lá bài nào.
Lý trắc phi ném mạnh bài trong tay lên bàn, bất lực tức giận.
"A a a sao ta lại thua nữa?!"
Nàng chạm vào túi của mình, thấy nó trống rỗng.
Tiêu Hề Hề vừa thấy nàng như vậy đã biết nàng lại thua sạch rồi.
Diêu chiêu huấn từng học được bài học, bây giờ nàng rất thận trọng trong việc chơi bài, luôn làm nông dân với Tiêu trắc phi, tuy nàng vẫn không thắng nhiều như Tiêu trắc phi, nhưng vẫn thắng được chút tiền, so với Lý trắc phi thì khá may mắn.
Tiêu Hề Hề ngửi thấy mùi thơm, biết khoai lang nướng đã có thể ăn được.
Nàng nhanh chóng gọi Bảo Cầm đào những củ khoai lang trong lò than ra.
Những củ khoai lang nướng thơm lừng được bày lên bàn.
Tiêu Hề Hề mời Lý trắc phi và Diêu chiêu huấn cùng ăn.
Lý trắc phi chê khoai lang nướng là đồ ăn thô thiển, nhưng lại không quản được tay chọn củ khoai lang nướng lớn nhất.
Lột vỏ khoai lang rồi cắn một miếng.
Quá ngon!
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi "Hiện giờ cô nặng bao nhiêu?"
Lý trắc phi đang ăn khoai lang thì sững người.
Vì tham gia thọ yến của Thái hậu, Lý trắc phi đã điên cuồng giảm cân, cuối cùng cũng thành công.
Sau đó nàng lại bắt đầu buông thả bản thân, ăn uống thỏa thích, cân nặng lại tăng vọt.
Bây giờ nàng lại mập như trái bóng.
Lông mày Lý trắc phi dựng đứng, khuôn mặt trắng nõn mập mạp nhăn lại, giống như bánh bao nhân thịt.
"Ai mượn ngươi lo?!"
Tiêu Hề Hề thở dài "Cô biết trên đời này thứ gì không chung thủy nhất không?"
Lý trắc phi linh cảm lời tiếp theo của nàng sẽ không tốt nên lập tức ngậm miệng không trả lời.
Tuy nhiên, Diêu chiêu huấn không kiềm được ham muốn tri thức mãnh liệt, tò mò hỏi.
"Là gì?"
Tiêu Hề Hề "Trên đời này thứ không chung thủy nhất chính là tiền, đã nói là cùng ra ngoài, chớp mắt lại chạy vào túi người khác."
Nói đến đây, nàng không quên ẩn ý nhìn Lý trắc phi.
Lý trắc phi "......"
Nàng nghĩ đến cái túi trống rỗng của mình, không nói nên lời.
Tiêu Hề Hề lại hỏi "Thế hai người biết trên đời này thứ gì chung thủy nhất không?"
Diêu chiêu huấn tiếp tục hỏi "Là gì?"
Tiêu Hề Hề "Thứ chung thủy nhất chính là thịt mỡ, dù làm gì cũng không vứt được."
Lý trắc phi "Ta nghi ngờ ngươi đang mắng ta."
Tiêu Hề Hề "Tự tin một chút, bỏ ba chữ đầu tiên đi."
Lý trắc phi "......"
Đến khi rời điện Thanh Ca, sắc mặt Lý trắc phi vẫn đen thui.
Nàng thầm thề, tháng này sẽ không đến điện Thanh Ca nữa!
Vì Thái tử đi vắng nên Cảnh trắc phi và Bạch trắc phi hiếm khi ra ngoài, những người khác cũng rất an phận.
Toàn bộ Đông cung yên tĩnh lạ thường.
Diêu chiêu huấn luôn thích buôn dưa, gần đây không đào được tin gì, cảm thấy khá trống trải, thường xuyên đến nói chuyện với Tiêu trắc phi, nếu gặp Lý trắc phi thì ba người sẽ cùng chơi bài.
Lần nào cũng kết thúc bằng cảnh Lý trắc phi thua sạch rồi bị Tiêu trắc phi chọc tức bỏ về.
Diêu chiêu huấn không thể hiểu được quan hệ giữa Tiêu trắc phi và Lý trắc phi.
Nói bọn họ quan hệ tốt, trông không giống lắm, vẻ mặt Lý trắc phi luôn khó chịu khi nhìn thấy Tiêu trắc phi.
Nói bọn họ quan hệ không tốt, mà Lý trắc phi cứ dăm ba hôm lại đến tìm Tiêu trắc phi chơi bài.
Nữ nhân thật khó hiểu!
Thời gian từng ngày trôi qua.
Thời điểm cuối năm đang đến gần, hoàng cung bắt đầu chuẩn bị đón năm mới.
Ý nghĩ lớn nhất của Tiêu Hề Hề trong năm mới là có nhiều món ăn vặt ngon hơn.
Đêm giao thừa, Thái hậu bày tiệc đoàn viên ở Bích Quế Các, tất cả phi tần, hoàng tử, công chúa các cung đều có mặt.
Cả Hoàng đế đang bệnh cũng tới.
Bên cạnh ông còn có một đạo sĩ.
Đạo sĩ đó được Hoàng đế xem trọng, chẳng những được Hoàng đế ban chỗ ngồi, mà chỗ ngồi đó còn rất gần với vị trí của Hoàng đế.
Phải biết rằng chỗ ngồi ở đây được sắp xếp theo thân phận địa vị.
Chỗ càng gần chủ tọa, thì chứng tỏ địa vị càng cao.